Khoa Kiến trúc cũng có một cô gái tên Giang Khoát, khoa bọn em cũng có cô tên Giang Khoát, anh họ em cũng tên Giang Khoát, Giang Nghệ Ninh cảm thấy nếu để đơn giản quá thì không được.
Diệp Hoài: “Cậu quen người gửi ảnh gợi cảm trên nhóm không?”
Giang Nghệ Ninh không nhịn được cười thành tiếng, hai tuần nay anh họ cô chăm chỉ làm việc, nhưng trong mắt Diệp Hoài, anh ấy chỉ là một miếng bánh.
Giang Nghệ Ninh giả ngu: “? ? ?”
Diệp Hoài một lúc sau mới đáp: “Không sao, cậu nghỉ ngơi đi.”
Giang Khoát đến chiều mới trả lời tin nhắn của cô: “Không sao đâu.”
Giang Nghệ Ninh: “Sao vậy?”
Giang Khoát: “Tớ đụng phải cậu ấy trên cầu thang.”
Giang Nghệ Ninh: “Bỏ trốn rồi sao.”
##
Diệp Hoài sáng nay nhận được một đoạn video từ Giang Khoát, sau khi nhận xong liền nói "Cảm ơn tiểu ca ca" với Giang Khoát như trước, sau đó liền lên lớp.
Khuôn viên trường Diệp Hoài có cầu thang bỏ hoang, thường không có ai đi lại nhưng nhà trường vẫn cử người đến quét dọn, vì ở đây không có người giám sát nên nhiều nam sinh đến hút thuốc sau giờ học.
Diệp Hoài cùng hai người trong lớp đến lau sàn nhà, bạn học châm một điếu thuốc nói không vội, lát nữa sẽ dọn sau. Diệp Hoài không hút thuốc, muốn lên lầu lau dọn trước, nhưng lại tình cờ gặp những sinh viên khác đi ra từ phòng thí nghiệm bằng đường tắt.
Diệp Hoài dừng lại, định đi lên sau khi tất cả đều xuống hết, mọi người đi gần hết rồi, vừa nhấc chân lên một bước thì một người ở cuối hàng đột nhiên dừng lại bên cạnh khẽ ghé vào tai cậu, Diệp Hoài giật mình, người đàn ông nói: "Không phải là hương vị của quả cam ngọt."
Diệp Hoài nghe không hiểu.
"Giang Khoát! Cậu làm sao vậy, tại sao lại chạy ra phía sau rồi?"
Diệp Hoài đột nhiên ngẩng đầu, lùi lại hai bước, vừa lúc nhìn thấy người trước mặt.
Giang Khoát đút tay vào túi quần, mặt không chút cảm xúc, nghe thấy bạn cùng phòng lớp, cậu đáp lại một tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Diệp Hoài: "Chào buổi sáng tốt lành."
Tốt cái con khỉ, Diệp Hoài cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung.
Diệp Hoài: "Bạn học đang gọi cậu kìa."
Giang Khoát "Ừm" một tiếng nhưng không nhúc nhích.
Diệp Hoài không có ý thức “địch không động, ta cũng không động” nên khi thấy thời cơ đã chạy ngay xuống lầu, Giang Khoát nhìn cậu chạy trốn ba bước cũng không đuổi theo, bạn cùng lớp tiếp tục gọi cậu, cậu cúi đầu bước xuống lầu.
Cơ thể Diệp Hoài tuy không có mùi rượu liễu, nhưng vẫn có mùi thơm ngào ngạt lắm, cậu dùng sữa tắm gì vậy? Giang Khoát đi được nửa đường lại nhìn lên lầu, cầu thang không có người, nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của Diệp Hoài, khẽ mím môi.
Diệp Hoài ngồi ở trên lầu nhắn tin cho nữ sinh kéo cậu vào nhóm, tán gẫu vài câu liền bình tĩnh lại, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, Giang Khoát lẽ ra là anh họ của Giang Nghệ Ninh mới không chạy trốn, Diệp Hoài không phải cố ý che giấu xu hướng tình dục của mình, nếu không Giang Nghệ Ninh sẽ không biết cậu cũng giống như vậy. Nhưng mà ... Diệp Hoài mở điện thoại lên, xem lịch sử trò chuyện của mình với Giang Khoát—
“Cảm ơn tiểu ca ca!”
“Em yêu anh rất nhiều.”
“Tiểu ca ca, anh có ở đó không?”
……
Mới đọc được bốn năm câu, Diệp Hoài đã tắt máy, một lúc sau mở máy lên lại xóa WeChat của Giang Khoát, vừa xóa vừa lo lắng nói: "Giang Khoát, chúng ta vĩnh viễn đừng gặp nhau thêm một lần nào nữa. Xin cậu đó. "
Mặc dù rất tiếc khi video sáng nay vẫn chưa được lưu lại, nhưng ít nhất cậu đã kịp lưu video trước đó. nhân tiện, Diệp Hoài cũng đã thoát khỏi nhóm tài nguyên và quyết định thay đổi suy nghĩ của mình và bắt đầu một cuộc sống mới. Kết quả, buổi chiều liền bị Giang Khoát chặn ở cửa lớp thêm WeChat trở lại.
“Cậu xóa wechat của tôi sao.” Giang Khoát hầm hầm đứng ở cửa.
Diệp Hoài không biết nên đáp lại như thế nào: "... Vậy em thêm anh trở lại?"
Giang Khoát: "Ừm."
Cả một buổi chiều, Diệp Hoài không dám mở điện thoại lên nữa, cho đến khi về đến nhà, điện thoại tự động kết nối WiFi, WeChat rung lên ba lần liên tiếp.
Giang Khoát: “Liễu Ly.”
Giang Khoát: “Liễu Ly.”
Giang Khoát: “Liễu Ly qwq”
Diệp Hoài nghẹn ngào gõ: “Cậu à, tớ sai rồi, cậu đừng thế này nữa.”
Giang Khoát: “Ừm (◦˙ ▽ ˙◦)”
Diệp Hoài:…
Giang Khoát: “Cậu không để ý tôi nữa sao.”
Diệp Hoài lập tức nói: “Xin lỗi, tớ sai rồi”
Sau đó cậu lại hỏi: “Ngay từ đầu cậu đã biết tớ là nam sao?”
Giang Khoát: “Ừm.”
Diệp Hoài ngã vật ra giường, cảm thấy dù sao chuyện cũng đã như vậy rồi, liền mạnh dạn nói:
“Cậu, cậu có thể gửi lại đoạn video sáng nay được không? Tớ chưa lưu lại.”
Giang Khoát lại gửi đi, Diệp Hoài bấm nhận.
Sáng hôm sau khi gặp Giang Khoát ở căng tin, Diệp Hoài bàng hoàng nhận ra cả hai đã gặp nhau nhiều lần ở trường, vhỉ là lúc trước Diệp Hoài không biết anh là ai, hiện tại đã biết, cậu cũng biết Giang Khoát là vua tài nguyên.
Giang Khoát đi cùng bạn cùng phòng, còn Diệp Hoài chỉ có một mình, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu liền thấy Giang Khoát đang ngồi đối diện.
Diệp Hoài hỏi: "Cậu không đi ăn cùng bạn cùng phòng sao?"
Giang Khoát lắc đầu: "Cùng cậu ăn."