Đây có phải là tình bạn đến từ việc truyền tải tài nguyên? Diệp Hoài liếc trộm Giang Khoát đang đưa cơm vào miệng.
Giang Khoát: "Cậu nhìn tôi."
Diệp Hoài vội vàng cúi đầu: "Khụ..."
"Nhìn đi."
Từ lúc đó trở đi trong cả quá trình ăn cơm Diệp Hoài đều cúi đầu xuống, Giang Khoát ăn nhanh hơn cậu, ăn xong liền ngồi ở đối diện yên lặng chờ đợi. Hai người không tham gia các lớp học trong cùng một tòa nhà, và họ tách nhau ra ngay sau khi rời cangtin. Chia tay không được bao lâu, Diệp Hoài nhận được tin nhắn của Giang Khoát.
Giang Khoát: “Ngày mai chúng ta vẫn đi ăn cùng nhau chứ (◦˙ ▽ ˙◦)”
Diệp Hoài nghĩ đến vẻ mặt vô cảm của Giang Khoát, liền đưa mu bàn tay lên bịt miệng ho khan và mỉm cười.
Diệp Hoài: “Được.”
Sau đó, mối quan hệ giữa hai người dường như đã đảo ngược, người thích sử dụng hình ảnh biểu cảm trở thành Giang Khoát, nhưng cậu cũng chỉ dùng đi dùng lại hai biểu cảm đó.
Diệp Hoài: “Đi ăn tối không?”
Giang Khoát: “Được (◦˙ ▽ ˙◦)”
Diệp Hoài: “Tớ đợi cậu ở Bắc Quận.”
Giang Khoát: “Ừm (◦˙ ▽ ˙◦)”
Diệp Hoài: “Tớ phải đi bộ một lúc mới đến, cậu đến trước thì vào trước đi nhé.”
Giang Khoát: “Đợi cậu (/ ∇\ *)”
Diệp Hoài: “Anh à, nói chuyện vui vẻ.”
Giang Khoát lên tiếng: "Tớ sẽ đợi cậu ở cửa."
Diệp Hoài: “Cậu vẫn đang gõ chữ sao, sao nói chuyện gợi thế, cứ như nhân vật chính trong phim canxi vậy.”
Giang Khoát dừng bước, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu vào mắt và nửa má anh, anh gõ: “Ưmm (◦˙ ▽ ˙◦)”
Diệp Hoài xem đoạn video mà Giang Khoát gửi cho mình, lại bấm vào đoạn có giọng của Giang Khoát để nghe, dù nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, cậu cũng đều cảm thấy giọng của người trong video rất giống của giọng của Giang Khoát.
Cậu gần đây vẫn luôn mơ thấy Giang Khoát, Giang Khoát trong mộng trùng hợp giống với người trong video, gọi tên cậu bằng giọng khàn khàn và áp sát vào lỗ tai cậu, dùng đầu lưỡi liếm dái tai, bên tai cậu nóng rực hơi thở của cậu phả vào .... hơi nóng lan từ tai xuống cổ...
Sáng nay khi gặp Giang Khoát ở căng tin, Diệp Hoài không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta, chỉ vội vàng chào rồi rời đi.
Thứ 4 hàng tuần cậu phải xuống gầm cầu thang để quét dọn, hai người bạn học đi cùng không tìm được ai nên cậu phải đi trước. Đang dọn dẹp được một đường, Giang Khoát đột nhiên nhắn tin cho cậu.
Giang Khoát: “Đang làm gì vậy (◦˙ ▽ ˙◦)”
Diệp Hoài: “Dọn vệ sinh.”
Giang Khoát: “Tầng ba đối diện tòa nhà thí nghiệm (◦˙ ▽ ˙◦)? “
Diệp Hoài nhìn icon ngốc nghếch này, nghĩ đến vẻ mặt vô cảm của Giang Khoát, tức giận không giải thích được, cậu nhếch mép cười đáp: “Ừm, dọn vệ sinh cũng vui.”
Giang Khoát không đáp lại, không bao lâu, cậu đã xuất hiện ở cầu thang lầu ba.
Diệp Hoài ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng bước chân, mơ hồ đoán được đang có người đi tới, phát hiện người tới thật sự là Giang Khoát, cậu cũng không quá kinh ngạc: "Cậu học lớp thí nghiệm ở tầng 4 à? "
"Ừm."
"Tan học rồi à?"
"Ừm."
Diệp Hoài: "Cậu không hút thuốc, sao lại đứng ở chỗ này?"
"Chờ cậu."
"Ồ, tớ sắp xong rồi, đợi chút ..." Diệp Hoài lại ngẩng đầu lên, "Sao cậu lại đợi tớ?"
"Ăn cơm cùng nhau."
Bây giờ nghe Giang Khoát nói, Diệp Hoài vẻ mặt như nũng nịu, lắc lắc cán chổi, thản nhiên hỏi: "Ăn cái gì?"
Giang Khoát không trả lời, vừa đi xuống bước thứ hai liền dừng lại, cậu đã cao rồi, đứng ở bậc thang còn cao hơn, vươn tay ôm mặt Diệp Hoài, xoa xoa mặt cậu: "Xấu lắm."
Diệp Hoài: "..."
“Cậu đang cười cái gì vậy?” Giang Khoát nói xong liền cúi đầu buông tay, áp trán vào trán Diệp Hoài, hai người gần nhau đến mức có thể nhìn rõ lông mi của nhau, hai chóp mũi chạm vào nhau, Giang Khoát đưa tay vuốt mái tóc trên trán Diệp Hoài: “Sáng nay cậu trốn tớ.” Thật giống như đang làm nũng.
Diệp Hoài buông lỏng tay, cây lau nhà rơi xuống nghe một tiếng đốp, đẩy Giang Khoát ra, nói: "Đừng làm phiền tớ."
“Ừm.” Giang Khoát đáp, trả lời câu hỏi mà Diệp Hoài vừa hỏi, “Ăn hoành thánh không?
Hôm nay Diệp Hoài mặc chiếc áo hoodie, nghe Giang Khoát nói xong liền im lặng đội mũ lên, Giang Khoát nhìn cậu đội mũ, lặp lại: "Ăn hoành thánh?"
“Ăn, ăn, ăn!” Diệp Hoài nhẹ kéo vành mũ xuống: “Đừng nhìn!
Giang Khoát: "Thế phải nhìn lén sao?"
Diệp Hoài cúi người nhặt cây lau nhà lên: "Không! Được!"
Khóe môi Giang Khoát nhếch lên: "Ừm."
Diệp Hoài không đoán ra được mình đang ngại ngùng điều gì, thân thiết với Giang Khoát một tháng qua khiến cậu hiểu được Giang Khoát là loại người không bao giờ đánh bài theo thói quen. Nhưng dù biết điều đó, cậu vẫn không thể kiểm soát được nhịp tim và nhịp thở của mình.
Những tiếng rên rỉ và thở hổn hển trong mơ rất thật, giọng nói của Giang Khoát truyền vào tai cậu vô cùng rõ ràng, cậu không nhịn được kéo mũ ra nhìn cậu ấy thêm một lúc.
Giang Khoát nhận thấy ánh mắt của cậu, bước xuống cầu thang, hơi cúi đầu: "Cho cậu nhìn."
Diệp Hoài đẩy mặt anh ra: "Ai muốn nhìn cậu?"
“Cậu.” Giang Khoát nắm lấy cổ tay cậu, “Cậu đang nhìn tớ đấy thôi.”
Diệp Hoài đầu hàng nhún vai: "Tớ sai rồi, chúng ta quét xong còn đi ăn cơm sớm đi, tớ sắp chết đói rồi."
Nghe vậy, Giang Khoát lại buông lỏng cây lau nhà trong tay ra, cây lau nhà tội nghiệp lại rơi xuống đất.
Giang Khoát: "Vậy thì đừng quét nữa, đi ăn cơm thôi."
Diệp Hoài: "..."
Sau khi ăn hoành thánh, thân tâm trở nên ấm áp, Diệp Hoài hỏi Giang Khoát tiếp theo sẽ làm gì.
“Trở lại ký túc xá.” Giang Khoát, “Cậu không về nhà sao?
Diệp Hoài lắc đầu: "Sắp thi rồi, tớ đi thư viện."
“Ừm, đi thôi.” Giang Khoát đi về hướng đối diện với ký túc xá.
"Cậu không về ký túc xá sao?"
"Đi đến thư viện."
Diệp Hoài bật cười, Giang Khoát quay đầu nhìn cậu.
Diệp Hoài không nhịn được cười: "Giang Khoát, có ai nói cậu là cậu đáng yêu lắm không?"
Giang Khoát duỗi ngón trỏ chỉ vào trên trán của cậu: "Cậu."