Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 117: Thượng Phương Bảo Kiếm




Chương 117: Thượng Phương Bảo Kiếm
Hơn 6 năm trước, có một tăng sĩ tự xưng là thần tăng hạ phàm, dẫn theo 1 dám người, truyền giáo khắp các nơi trên Ô Kê quốc. Thời gian đầu, Quốc Vương cũng không thèm để ý tới, cho đến 1 hôm, có bá quan tấu lên tới ngài chuyện khó chấp nhận đó.
Chuyện rằng, bá tánh nghe nói kẻ này là thần tăng giáng thế, liền vô cùng kính trọng, đối đãi như bậc Thánh Nhân. Tuy nhiên, một thời gian sau, họ nhận ra rằng, những kẻ này chỉ đến “giảng pháp” ở các nhà giàu sang phú quý, còn “dân đen” thì họ tránh như tránh tà.
Những nhà giàu sang phú quý cũng thuật lại, nhóm người này từ bữa ăn, tới giấc ngủ, đều cơm bưng nước rót tận nơi. Nhưng tới khi “giảng pháp” thì toàn ngâm xướng những pháp chú kì lạ, khó hiểu, mà không chịu giảng giải gì thêm. Quan phủ tới làm việc, thì họ nằm lăn ra đất ăn vạ, vô cùng khó chịu.
Quốc Vương nghe tin thì tức lắm, bèn sai quan quân bắt những người này vào cung, tra hỏi thực hư. Tra ra mới biết, cả đoàn người, trừ kẻ cầm đầu tự xưng “thần tăng” ra, thì chả ai biết chữ nghĩa gì cả. Kinh kệ thì toàn nói năng xằng bậy.
Riêng “thần tăng” quả thật là có chân tài thực học, nhưng lại kênh kiệu vô cùng, xem trọng vật chất, xem chúng sinh như cỏ rác. Chất vấn một lúc lâu, Quốc Vương bực tức, cho nhốt hết bọn kia vào lao ngục, chờ ngày thi hành án. Riêng “thần tăng” Quốc Vương thấy hắn có tuệ căn nên chỉ phạt 3 ngày 1 lần, ngâm dưới giếng 3 tuần hương.
“Lúc đó, ý của ta là muốn hắn lĩnh ngộ được ‘muốn nhận là một bậc chân tu thực thụ, không nhuốm bụi trần thì phải gột rửa bản thân trước đã’ chứ không phải để h·ành h·ạ cho vui gì!”
Không biết từ lúc nào, linh hồn của Quốc Vương Ô Kê quốc đã từ Bạch Ngọc Khuê bước ra, kể chuyện xưa cho mọi người.
Đường Tăng nghe vậy, cũng giải thích thêm:
“Nhưng ngươi đâu biết rằng, kẻ đó lại chính là Văn Trí Bồ Tát hoá thành. Hắn bị ngươi cho ‘ngâm nước’ 3 ngày dưới giếng, đã phát hiện ra nơi đây là điểm hội tụ của long mạch hoàng gia, là chốn trú ngụ của long khí đã hoá hình, sinh ra linh trí. Chỉ cần khống chế được quốc gia này, khống chế được long khí hoá hình, rồi để cả nước đều phụng giáo pháp hắn làm quốc giáo, thì đời đời kiếp kiếp sau, cho dù có thay đổi triều đại, vẫn sẽ có không dứt khí vận, nguyện lực cho hắn tu hành!”
“Vừa mang thù lại có lòng tham. Hắn đã lợi dụng nhân quả 3 ngày bị ngâm nước, câu thông với Đại Đế nào đó cai quản khu vực này, cho trời h·ạn h·án 3 năm. Cho thú cưỡi của mình hạ phàm, tiếp cận ngươi, ám toán ngươi, để ngươi mắc nạn 3 năm dưới giếng. Trong thời gian đó, cũng đủ để hắn cho toàn quốc xây chùa, lập miếu, thờ mỗi Văn Trí Bồ Tát rồi!”
“Những năm qua, hắn làm phép cho mưa thuận gió hoà, mùa màng tươi tốt, cốt cũng có mục đích cả. Bá tánh không biết chuyện ẩn bên trong. Chỉ cho rằng sau khi đức vua cho thờ phụng Văn Trí Bồ Tát, thì đất nước càng thịnh vượng hơn thôi. Như vậy, diễn biến tiếp theo là gì chắc ai cũng biết rồi. Có khi lúc người thật về, không làm được như đứa giả, người dân lại càng bất mãn người thật, vì làm phật lòng thượng thần ấy chứ!”
Tỉnh Long Vương lúc này cũng như tỉnh ngộ, nói:
“Nghe Thánh Tăng nói ta mới nhớ! Thảo nào, dạo gần đây ta lại có cảm mến với Phật pháp như vậy!”
“Ừm! Bây giờ là Phật pháp, nhưng dần dà, ngươi sẽ chỉ còn biết tới Văn Trí Bồ Tát pháp thôi!”
Đường Tăng nhàn nhạt đáp.
“Hừ! Thật là quá quắt!”

Thái Tử Ô Kê quốc đập bàn, đứng dậy nói.
“E hèm! Hoàng nhi! Ở đây con nhỏ nhất đó!”
Thái Tử lúc này mới nhớ lại tình hình, bèn gãi gãi đầu xin lỗi mọi người. Tất nhiên, cũng chẳng ai chấp nhặt chuyện nhỏ này làm gì.
Bàn bạc thêm một chút, cả đoàn người từ giã Tỉnh Long Vương, mang xác của Quốc Vương ra ngoài để hoàn dương.
Trước khi đi, Đường Tăng có trao cho Tỉnh Long Vương một quyển bí điển, là đúc kết kinh nghiệm của vị tiền bối Long Khí Phương Nam kia, để Tỉnh Long Vương có cái phòng thân. Mở ra trang đầu bí điển có dòng chữ: “Hùng Tâm Dũng Chí, Hào Khí Thăng Long!”
Vừa ra khỏi giếng, mọi người chưa kịp làm gì, đã bị một toán lính bao vây lại, kế bên còn có một con ngựa trắng cũng đã bị “bắt”. Tất nhiên, tình huống ở đây có biến, Ngao Liệt biến về hình dạng ngựa, sau đó cũng đã truyền âm cho sư phụ và các sư huynh biết trước rồi. Thì ra, hành tung của Thái Tử trước đó, đã bị mật thám của Quốc Vương giả phát hiện, nên hắn cho người tiến hành vây bắt.
Quốc Vương giả dẫn theo quan quân, vây lại, nói:
“Phường thảo khấu phương nào, dám đêm hôm vào đây b·ắt c·óc Thái Tử?”
Đường Tăng không trả lời, ngược lại chỉ tay về một hướng khác, nói:
“Sao băng kìa!”
“Hừ! Trò mèo mà dám qua mắt quả nhân sao? Người đâu! Còn không mau bắt bọn hắn lại cho ta! Người…”
Quốc Vương giả nhìn lại, thì đã thấy mọi người nhìn theo hướng Đường Tăng chỉ tay hết cả rồi. Hắn nóng máu, định quát lớn, thì thấy quả thực từ hướng đó, dường như có sao băng thật. Hơn nữa, hắn có cảm giác hình như ngôi sao này… đang to dần, hay nói đúng hơn là nó đang rơi xuống!
“Oa! Chạy thôi! Đó không phải là sao băng, đó là sao chổi a!”
Không biết ai la lên, quan quân bỏ chạy tán loạn tìm chỗ nấp. Kẻ chạy không kịp thì bổ nhào qua một bên ôm đầu chịu trận.
Tuy nhiên, cũng không giống như họ nghĩ, thực ra đúng là có một “ngôi sao” đang xuống đây, nhưng không phải sao băng hay sao chổi, mà là sao Khuê.

Người đến không ai khác, chính là Khuê Mộc Lang. Hắn đến đây là để đưa Hoàn Hồn Đan, cho Quốc Vương Ô Kê quốc hoàn hồn.
“Lão sói già! Ngươi có ăn vụng Tiên Đan của Lão Quân không, mà dạo này trông béo tốt lên vậy?”
“Ha ha ha!” x3
Ngộ Không hí hửng trêu. Bát Giới và Sa Tăng ở kế bên cũng cười phụ hoạ.
“Các vị đừng nói đùa! Lần này ta đi lập công để phục chức, các vị bôi bác ta như thế, ai cho ta phục chức nữa chứ?”
Khuê Mộc Lang cười khổ nói.
“Đùa ngươi 1 chút thôi! Mau mau vào việc đi!”
Ngộ Không nói.
Khuê Mộc Lang gật đầu, quát:
“Phụng Hạo Thiên Kim Khuyết Vô Thượng Chí Tôn Tự Nhiên Diệu Hữu Di La Chí Chân Ngọc Hoàng Thượng Đế pháp chỉ! Theo trình báo của thầy trò Đường Tăng, cùng cáo trạng của Quốc Chủ Ô Kê quốc. Khuê Mộc Lang đồng tử của Đâu Suất Cung, hạ phàm hoàn hồn cho quốc chủ Ô Kê quốc bị yêu quái hãm hại. Đồng thời, hỗ trợ thầy trò Đường Tăng tiêu diệt yêu nghiệt, dám g·iả m·ạo thiên tử, hoạ loạn hậu cung, lừa gạt bá tánh! Khâm thử!”
Quốc Vương giả nghe tới đây thì hoảng hồn, hắn nhớ Bồ Tát đâu có nói với hắn là có phân đoạn này trong kịch bản. Tròng mắt đảo liên tọi, hắn nói:
“Nhảm nhí! Ngươi chắc chắn là giả truyền thánh chỉ!”
Khuê Mộc Lang cười lạnh, lấy ra một viên đan dược nói:
“Nếu ngươi không tin, thì đây chính là Hoàn Hồn Đan, cả Tam Giới hiện tại, chỉ có Lão Quân mới có hàng tồn. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trên đan dược còn có phù văn huyền ảo của Đâu Suất Cung!”
Quốc Vương giả vẫn ngoan cố, lắc đầu liên tọi:
“Không tin! Không tin!”
“Ta đã đề phòng tới trường hợp này rồi! Cho nên, ta đã mang theo Thượng Phương Bảo Kiếm của Ngọc Đế bệ hạ tới đây. Thượng Phương Bảo Kiếm, thấy kiếm như thấy Ngọc Đế, chứa 1 đạo trảm kích toàn lực của Chí Tôn, tiền trảm hậu tấu, thượng trảm ác thần, hạ trảm yêu ma! Yêu nghiệt chịu c·hết đi!”

Khuê Mộc Lang không biết từ đâu lấy ra một vật hình kiếm, hào quang toả muôn vạn trượng, chực chém tới Quốc Vương giả. Quốc Vương giả biết mình không còn giấu được nữa, bèn hoá lại thành hình dáng thật, tay cầm song chuỳ, đỡ lại một kiếm này.
Đỡ được thế công của bảo kiếm, Quốc Vương giả hay nói đúng hơn là Toàn Chân đạo sĩ, nhìn kỹ lại mới thấy, nào có Thượng Phương Bảo Kiếm gì, đây rõ ràng là dao gọt táo. Chẳng qua là có dính khí tức của Ngọc Hoàng, với lại lúc Khuê Mộc Lang vừa lấy ra, thì có hào quang rực rỡ, chói mắt quá nên hắn nhìn lầm.
Biết mình đã bị gạt, Toàn Chân đạo sĩ quát:
“Khuê Mộc Lang Khốn kiếp! Ngươi dám lừa ta!”

Thiên Đình.
“Ái phi! Nàng có thấy dao gọt táo của trẫm đâu không?”
Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn đảo một vòng quanh bàn hỏi.
“Bệ hạ tìm lại cho kỹ xem, lúc nãy ta còn thấy Khuê Mộc Lang gọt táo cho ngài mà?!”
Vương Mẫu nương nương nói.
“Kì quái thật? Chẳng lẽ Khuê Mộc Lang trộm dao gọt táo của trẫm? Tên c·hết bầm này, về đây biết tay ta!”
“Chỉ là dao gọt táo thôi mà, chàng chấp nhặt với hắn làm gì?”
“Nhưng đó là cây dao gọt táo nàng tặng, vào thọ thần thứ 9999 của ta, mà ta rất yêu thích a!”
“Được rồi! Lần tới ta sẽ tặng cho chàng cây mới!”
“Ái phi vạn tuế!”
“Suỵt! Nói gì đấy, lỡ chư tiên nghe được thì mặt mũi bệ hạ để ở đâu?”
“Xì! Vợ trẫm trẫm nịnh, liên quan gì bọn hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.