Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 118: (Nạn 25) Quốc Vương thật giả? Thật giả Đường Tăng?




Chương 118: (Nạn 25) Quốc Vương thật giả? Thật giả Đường Tăng?
Khuê Mộc Lang ném Hoàn Hồn Đan qua cho nhóm người Đường Tăng, còn hắn thì kịch chiến với Toàn Chân đạo sĩ. Hết cách rồi, mặc dù ở Đâu Suất Cung cũng nhàn nhã, nhưng cũng đâu thể thế mãi.
Để Cang Kim Long tăng ca làm việc gấp đôi hoài, hắn cũng áy náy lắm chứ. Với lại, hắn cũng nhớ vợ con rồi, mau phục chức rồi tìm cớ đi gặp họ thôi.
Nhân kiếp nạn lần này, Đường Tăng và “bộ tổng tham mưu” Thiên Đình đã hoạch định chiến lược cho hắn cả rồi. Chỉ cần cứu được Quốc Vương Ô Kê quốc và đánh bại Toàn Chân đạo sĩ là được. Hoặc ít nhất, cũng phải lấy được một cái chân của Toàn Chân về phục mệnh. Khi đó, hắn mới có thể có đủ công trạng để được phục chức.
Phía bên này, sau khi nhận được Hoàn Hồn Đan, Đường Tăng đưa cho Thái Tử, để hắn cạy miệng phụ vương bỏ vào. Đan dược vào miệng Quốc Vương rồi tan ra nhanh chóng, linh hồn ngài ta đang bám trên Bạch Ngọc Khuê, cũng bị hút ngược vào lại thân thể.
Vài giây sau, Quốc Vương mở choàng mắt tỉnh dậy. Cũng may, bây giờ là buổi tối, chứ không thì ngài ta đã bị ánh sáng làm mù tạm thời, vì mở mắt đột ngột sau một thời gian dài “c·hết lâm sàng” rồi.
Quan quân cùng binh lính lúc này, cuối cùng cũng đã nhận ra được, đâu mới là “nền văn minh” đúng đắn. Liền hùa nhau kéo sang hỏi thăm Quốc Vương mới hoàn dương.
Quay trở lại với chiến trường, Khuê Mộc Lang cất “Thượng Phương Bảo Kiếm” vào, lấy Khuê Tú Mộc Lang Đao của mình ra, đối chiến cùng song chuỳ của Toàn Chân. Hai bên thực lực sàn sàn, khởi đầu không ai chiếm lợi thế hơn ai, nên vẫn chưa thể nào nhận định chính xác được.
Toàn Chân vốn là Thanh Mao Sư Vương (sư tử lông xanh) vật cưỡi của Văn Trí Bồ Tát. Tuy nhiên, trước kia hắn còn có một cái tên nữa, chính là Cầu Thủ Tiên.
Đúng vậy, Thanh Mao Sư chính là Cầu Thủ Tiên, một trong Tuỳ Tùng Thất Tiên dưới trướng Thông Thiên Thánh Nhân ở Tiệt Giáo, ngang hàng với Kim Cô La Hán. Năm đó, trong Vạn Tiên Trận, hắn bị Văn Trí Quảng Pháp Tiên Tôn, tiền thân của Văn Trí Bồ Tát đánh bại, xoá đi ký ức, hoá thành toạ kỵ.
Nói cũng diệu, tiền thân của Khuê Mộc Lang – Lý Hùng, cũng là một đệ tử ngoại môn của Tiệt Giáo, bị đ·ánh c·hết trong Vạn Tiên Trận. Cho nên, cũng có thể nói hai người là sư huynh đệ đồng môn đi.
Nhưng sư huynh đệ thì sao? Tiệt Giáo bây giờ đã vong, mỗi người đều có chí riêng, ai cũng đã có con đường riêng mình. Cả hai bây giờ là Thanh Mao Sư Vương và Khuê Mộc Lang, chứ không phải Cầu Thủ Tiên và Lý Hùng nữa. Huống hồ, Thanh Mao Sư Vương đã đâu còn ký ức ngày xưa?
Hắn đã thay đổi rồi, biến thành một con sư tử trung thành của Phật môn, cụ thể hơn là Văn Trí Bồ Tát, làm ra những chuyện thiên lý bất dung.
Chiến cuộc đến hồi căng thẳng. Toàn Chân hai tay cầm song chuỳ, dang ra, rồi xoay người như con quay, đánh vào Khuê Tú Mộc Lang Đao của Khuê Mộc Lang. Binh khí v·a c·hạm tạo ra những âm thanh đinh tai nhức óc, tia lửa bắn ra sáng rực hết cả một khoảng.
Khuê Mộc Lang dù bị t·ấn c·ông như vũ bão, nhưng vẫn tuyệt không hề nao núng. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, chuyên chú xử lý từng chiêu, từng đòn của đối phương.
Đại đao vạch ra vài đạo trảm kích, với những đường cong tuyệt đẹp, Khuê Mộc Lang không những chặn đứng được thế công như bão tố của Toàn Chân, mà còn khiến hắn phải kiêng dè, tránh né mũi nhọn. Cũng phải thôi, bởi vì lúc nãy mới sơ sẩy có một xíu, mà búi tóc trên đầu Toàn Chân đã bay mất rồi. May là hắn rụt đầu lại nhanh, không thì thứ bay mất, chưa chắc gì đã chỉ là búi tóc.

Công mãi không xong, Toàn Chân thấm mệt, hất Khuê Mộc Lang ra. Hắn giờ song chùy lên cao, pháp lực truyền vào cuồn cuộn, bảo quang lập loè, rồi đập mạnh xuống đất. Mặt đất rung chuyển, bụi đất bay mù mịt.
Toàn Chân nghĩ thầm: phải mau chuồn khỏi đây thôi, nhiệm vụ cũng đã xong rồi, ở lại làm gì nữa? Đánh bại Khuê Mộc Lang lấy lại danh dự á? Đừng có điên, tên Tôn Ngộ Không vẫn đang chực chờ sẵn nãy giờ kìa.
Thế là nhân lúc bụi đất còn chưa lắng xuống, Toàn Chân quay đầu chuồn đi. Nhưng bất chợt, hắn lại cảm thấy đầu óc đau điếng, giống như vừa đâm sầm vào một tảng đá vậy. Ngó lên thì thấy là cái đầu bóng loáng của Đường Tăng.
Đường Tăng mỉm cười hỏi:
“Thí chủ thấy Thiết Đầu Công của bần tăng như thế nào?”
Toàn Chân xoa xoa u cục trên đầu, định mở miệng mắng, thì dường như nghĩ ra một chủ ý nào đó, lắc mình biến hóa thành Đường Tăng.
Bụi mù tản đi, tất cả mọi người nhìn lại thì đã có hai Thánh Tăng đứng ở đó. Thấy chuyện lạ kỳ, mọi người xúm lại xem sao.
“Mọi người cẩn thận, hắn là do yêu quái biến thành đó!”
Đường Tăng bên trái chỉ vào Đường Tăng bên phải nói. Trong khi Đường Tăng bên phải không nói gì, cứ đứng im ở đó.
Nói ra thì tên Thanh Mao Sư Vương này cũng không phải dạng vừa, phép biến hoá của hắn đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá rồi. Thậm chí, cả Khuê Mộc Lang cũng nhìn không ra.
Ở đây, chắc chỉ có duy nhất Ngộ Không, có Hoả Nhãn Kim Tinh là miễn cưỡng nhìn thấu được. Bởi vậy mới thấy, trong nguyên tác, mắt Ngộ Không bị luyện ra thành Đau Mắt Đỏ Kim Tinh, nên cũng đâu nhận ra được thật giả.
Nhưng nhận định thật giả, đâu phải chỉ có mỗi cách dùng thần nhãn. Hơn nữa, cái vụ giả hình này, áp dụng trong nguyên tác hoặc với người khác thì được, chứ áp dụng với thầy trò Đường Tăng hiện tại, thì coi như tự chui vào ngõ cụt rồi.
Đám người Ngộ Không thật ra cũng đã nhận ra đâu là sư phụ thật rồi, nhưng vẫn giả vờ khó nhằn, thảo luận một lúc rồi nói:
“Khẹc khẹc! Bây giờ huynh đệ bọn con sẽ ra đề, ai hoàn thành tốt chính là sư phụ!”

“Được!”
“Tốt!”
Hai Đường Tăng cùng nói.
“Khẹc khẹc! Lão Tôn trước! Sư phụ hãy đọc nhanh lại câu sau: Lúa nếp là lúa nếp làng, lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng!”
Đường Tăng bên trái âm thầm cười lạnh nghĩ: Hừ! Dễ như vậy, bản sư vương thắng chắc!
Thế là hắn mạnh dạn bước lên, xung phong đọc trước.
“Lúa nếp là núa lếp làng, núa lên nớp nớp…Ủa? Không, không, không! Chờ ta một chút!”
“Được rồi! Ta cho ngài đọc lại đó!”
Ngộ Không nhịn cười, giả vờ nghiêm túc nói.
“Lúa lếp nà lúa lếp nàng, núa… không phải! Để ta lói nại… nói lại một lần nữa!”
“Lúa nếp là lúa nến… không đúng! Một lần nữa!”
“… Một lần nữa! Chỉ một lần nữa thôi!”
Cứ thế, cho đến lần thứ 30:
“Lúa nếp là lúa nếp làng, lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng! Ta đọc đúng rồi! Ta thắng rồi!”
Đường Tăng bên trái nhảy cẫng lên hô vang. Trong khi đó, Đường Tăng bên phải chỉ nhẹ nhàng nói:
“Ta chịu thua!”

Đường Tăng bên trái thấy vậy, hai mắt sáng lên nói:
“Hắn chịu thua rồi kìa! Hắn chính là g·iả m·ạo! Đánh hắn đi!”
“Ấy! Đâu có được! Lão Trư và Sa sư đệ vẫn chưa ra đề mà!”
Ngộ Không lắc đầu phản bác.
Tới lượt Bát Giới, đề bài của hắn rất dễ. Chỉ cần ngửa bàn tay phải lên, ngón út và áp út khép sát lại thành một cặp, hướng về phía bên trái, ngón trỏ và ngón giữa cũng khép lại như vậy, chỉ khác là hướng về bên phải, ngón cái thì ngã ra, không được dính dáng gì với những ngón khác. Tay trái cũng làm tương tự, chỉ là ngược tay nên khác hướng thôi.
Lần này thì Đường Tăng bên phải làm được trong tích tắc, trong khi Đường Tăng bên trái khép cơ mông, gồng cơ đít cả buổi trời cũng không làm được. Đã có mấy lần, hắn kìm không đặng, định dùng pháp lực cưỡng ép hoàn thành, nhưng thấy huynh đệ Ngộ Không cứ nhìn chăm chăm, nên hắn không dám manh động.
Thế là ván này Đường Tăng bên trái thua. Cả hai Đường Tăng hoà 1 đều.
Tới lượt Sa Tăng ra đề, hắn hỏi:
“Người sư phụ ngưỡng mộ là ai?”
Cả hai đều không cần suy nghĩ, gần như nói cùng lúc:
“Đa Bảo Như Lai Phật Tổ!”
“Châu Tinh Trì! Anh Dách… Ba Râu!...”
Nghe Đường Tăng bên phải kể một loạt những cái tên lạ hoắc, Đường Tăng bên trái chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn thầm nghĩ: Tên này bị điên rồi sao? Hắn một lòng đi thỉnh kinh, thì hắn phải ngưỡng mộ Phật Tổ nhất chứ? Hay đây là ám hiệu của bọn họ với nhau?
Trong lúc Đường Tăng bên trái chuẩn bị tư thế, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, thì diễn biến tiếp theo, làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Sa Tăng nhìn vào Đường Tăng bên phải thở dài lắc lắc đầu. Đường Tăng bên trái lại thầm nghĩ: Thì ra do ta đa nghi quá thôi, tên Đường Tăng này chắc là hoảng sợ quá, nên nói mê sảng ấy mà!
Đường Tăng bên trái đâu bỏ lỡ cơ hội trời cho:
“Ba đề mục, ta đúng 2, hắn chỉ đúng được 1! Hắn chắc chắn là g·iả m·ạo! Đánh hắn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.