Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 120: Trêu đùa Hồng Hài Nhi




Chương 120: Trêu đùa Hồng Hài Nhi
Trước khi rời Ô Kê quốc, Đường Tăng truyền lại cho Quốc Vương một cuốn “Văn minh lúa nước đại thịnh thế” rồi hướng dẫn hắn tổ kiến một đoàn sứ thần, xuôi về hướng đông nam học hỏi kinh nghiệm. Ấy là để tránh việc thầy trò rời đi, Văn Trí Bồ Tát lại dùng chút thủ đoạn để tạo t·hiên t·ai trả thù, cũng như học hỏi thêm kinh nghiệm của nước đã có long khí hoá hình lâu đời.
Rời Ô Kê quốc đi thêm không biết bao nhiêu dặm đường, hết hè rồi lại sang thu. Thấy phía trước có quả núi lớn, yêu khí mù mịt, thầy trò chắc mẩm là nơi tụ tập của bầy yêu.
Đi sâu vào rừng cây, những chiếc lá úa vàng thay nhau bay múa trong gió, như tô đậm thêm sắc thái mùa thu. Giữa phong cảnh hữu tình đó, bỗng nhiên Sa Tăng lấy tay vỗ trán nói:
“Thôi c·hết ta rồi! Ta bỏ quên hành lý lại Ô Kê quốc rồi! Chúng ta phải mau mau về lại đó lấy hành lý thôi!”
Nói rồi, mấy thầy trò dứt khoát quay đầu lại, đi thẳng một mạch. Một đứa trẻ tầm 4 – 5 tuổi, để tóc ba chỏm, môi hồng răng trắng, đang “bị” treo vắt vẻo trên cây, thấy cảnh này liền trợn mắt há hốc mồm. Tới nỗi tiếng kêu “Cứu mạng!” sắp ra khỏi miệng, cũng bị hắn nuốt ngược vào.
Hồng Hài Nhi nhảy từ trên cây xuống, ngón tay mũm mĩm quệt cái mũi nhỏ, tức giận nói:
“Uổng công lão tử đợi ở đây một buổi trời! Vậy mà bọn hắn lại đi ngược về? Bọn người này bị ngốc sao?”
Hồng Hài Nhi còn đang lầm bầm gì đó, thì tiếng thầy trò Đường Tăng lại vang vang tới gần. Hắn giật mình, bèn nhảy một phát, treo ngược lại trên cây như lúc nãy.
“May mà Đại sư huynh có Cân Đầu Vân, chỉ cẩn bổ nhào một phát là đi được 10 vạn 8 ngàn dặm. Nên chúng ta mới không cần phải lặn lội xa xôi, quay về Ô Kê quốc lấy đồ!”
Sa Tăng vừa đi, vừa thở phào nhẹ nhõm nói.
Hồng Hài Nhi treo lủng lẳng trên cây, nghe vậy cũng gật đầu. Giữa lúc hắn lại định la lên “Cứu mạng!” một lần nữa, thì lại có biến cố xảy ra.
Bát Giới cầm cương ngựa “tuột tay” Bạch Long Mã quay đầu lại, phóng như điên.
“Ngựa! Ngựa chạy mất rồi!”
“Khẹc khẹc! Con lợn c·hết bầm này, có dắt ngựa cũng không xong nữa!”

“Sư phụ! Đại sư huynh! Nhị sư huynh để ngựa chạy mất rồi!”
“Biết rồi lão Sa! Còn không mau mau đuổi theo đi!”
Mấy thầy trò đuổi theo Bạch Long Mã, chạy ra khỏi rừng. Một lần nữa, Hồng Hài Nhi nhảy xuống đất, nhìn theo bóng lưng 4 người khuất xa dần, mà không nói được lời gì.
Chốc sau, mấy thầy trò dắt theo Bạch Long Mã quay trở lại, Hồng Hài Nhi lại phải nhảy lên, treo vắt vẻo trên cây. Hồng Hài Nhi thấy con mồi đã sắp tới, quyết định hô sớm hơn dự kiến:
“Cư…”
Đường Tăng đi đầu bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, mấy đồ đệ cũng quay theo hỏi:
“Có chuyện gì vậy sư phụ?”
“Ta cảm giác núi này hiểm trở quá, chắc có lẽ nên đi đường vòng thì hơn!”
Hồng Hài Nhi tuột xuống, nhìn theo bóng lưng mấy thầy trò, tức đến đầu b·ốc k·hói, đứng mắng chửi mấy câu thì lại thấy bóng dáng họ quay lại. Thế là hắn lại nhảy lên cây một lần nữa.
Tiếng Đường Tăng văng vẳng truyền tới:
“Ta nghĩ lại rồi! Đi đường vòng rất xa, với lại, dù núi non có hiểm trở thế nào, cũng đâu thể làm nhụt chí thầy trò ta!”
Câu chuyện cứ tiếp diễn thêm 3 – 4 lần như thế, mấy thầy trò Đường Tăng cứ đi vào một đoạn, rồi lại vì một lý do nào đó, quay ngược trở ra. Thầy trò đi ra, đi vào bấy nhiêu lần, là Hồng Hài Nhi nhảy lên, nhảy xuống bao nhiêu lần, làm hắn thở muốn không ra hơi.
Đến lần này, thấy nhóm người Đường Tăng lại định kiếm cớ quay đầu, Hồng Hài Nhi không nhịn được nữa, hắn thở phì phò, nhảy xuống đất, chạy thẳng một mạch tới trước mặt mấy người, chống nạnh quát:
“Cuối cùng là các ngươi có lên núi không?”

“Có! Nhưng bây giờ trời đã sụp tối rồi, bọn ta chắc phải kiếm chỗ đất trống, dựng lán ngủ tạm 1 đêm, ngày mai lại xuất phát vậy. Khoan đã! Bé con là hài tử nhà ai, mà giờ này còn ở chốn rừng thiêng nước độc như nơi đây?”
Hồng Hài Nhi lúc này mới định thần lại, hắn chợt nhận ra rằng, hình như vừa nãy mình hơi nóng vội quá rồi thì phải. Tròng mắt đảo một vòng, Hồng Hài Nhi giả vờ đáng thương, nói:
“Hu hu hu! Xin các thúc thúc hãy thương tình mà giúp cho ta! Nhà ta vốn ở bên kia núi. Hôm trước, ta cùng vài đứa trẻ trong làng đang chơi đùa, thì bị bọn buôn người b·ắt c·óc. Chúng nói chúng muốn mang bọn ta sang Đại Đường bán. Đi đến nửa đường, chúng thấy ta ốm quá, chắc bán không được giá cao, bèn bỏ ta lại đây. Thấy được các vị thúc thúc có vẻ muốn qua bên kia núi, nên ta mừng quá, định chạy ra nhờ vả cho đi cùng.”
Đường Tăng nghe xong gật gật đầu, bịa chuyện rất tốt, có điều ngươi thực sự nhận định là mình gầy sao? Thấy ánh mắt “bất thiện” của Đường Tăng dò xét, Hồng Hài Nhi bất giác hóp bụng, hóp má, ra vẻ “ốm đói” nhất có thể.
Mấy thầy trò Đường Tăng thấy thế, suýt chút nữa đã không nhịn được mà bật cười. Tuy nhiên, với tố chất “chuyên môn nghiệp vụ” vô cùng chuyên nghiệp, mọi người đã nhanh chóng ôm mặt, che miệng,… thể hiện sự “đồng cảm” “tiếc thương”. Bờ vai run run không phải đang cười đâu, là đang xúc động đấy. Thề có Đa Bảo Như Lai Phật chứng giám! Amew!
Đường Tăng nghĩa chính ngôn từ nói:
“Ôi! Hài nhi thật đáng thương! Đến đây, để bần tăng bế con nào!”
Hồng Hài Nhi hai mắt sáng lên, sau lưng hiện ra một hư ảnh Hồng Hài Nhi xấu xa cười khằng khặc. Cuối cùng thì cũng thành công lừa gạt được mấy tên này rồi.
Lát nữa, chỉ cần nhân lúc bọn hắn không chú ý, bắt đi Đường Tăng, mang về cho bọn tiểu yêu sơ chế, nấu lên, ăn vào là hắn có thể thoát khỏi hình hài trẻ con hơn mấy trăm năm nay rồi.
Ngoài mặt, Hồng Hài Nhi hai mắt long lanh, giơ tay ra chờ Đường Tăng đến bế. Kết quả là Đường Tăng bế lên thật nhưng…
“Bịch”
“Ai da! Xin lỗi bé con, bần tăng vụng về quá! Đến đây, để ta bế lại!”
“Bịch!”
“Ai da! Ta lại trượt tay rồi!”

Cứ thế, Đường Tăng bế Hồng Hài Nhi lên, rồi lại “trượt tay” đánh rơi hắn xuống đất thêm vài ba lần nữa. Hồng Hài Nhi cảm giác, mình lại rơi vào một vòng lặp vô tận nữa rồi.
“Dừng, dừng dừng! Đại sư! Ngài có thể đừng bế ta nữa được không!”
Hồng Hài Nhi u cục đầy đầu, dùng ánh mắt van xin nói với Đường Tăng. Đường Tăng gãi gãi đầu, ngại ngùng nói:
“Xin lỗi bé con! Nhưng trời tối rồi, dưới đất lại nhiều độc trùng, rắn rết, để ngươi tự đi như vậy rất nguy hiểm!”
“Đồ đệ! Các con lại đây bế đứa bé này đi!”
“Đệ tử tới ngay! Bé con đừng sợ, để Tôn thúc thúc bế nhé!”
“Oẹ! Oẹ! Ngươi bao lâu rồi… oẹ… chưa tắm? … oẹ?”
“Xin lỗi bé con! Lần gần nhất lão Tôn tắm… là khi nào ta cũng không nhớ nữa!”
Ngộ Không gãi gãi đầu đáp.
Bát Giới nhào tới, ôm Hồng Hài Nhi lên, nói:
“Để Trư thúc thúc bế nhé! Hôm nào ta cũng tắm hết, không như con khỉ hôi hám kia đâu!”
“Arr! Ngạt thở, ngạt thở quá, mau buông ta ra!”
Đúng là Bát Giới không hôi hám thật, nhưng sức lực hắn lớn, ôm siết Hồng Hài Nhi vào, làm tiểu Hồng Hài suýt ná thở.
“Ôi chao! Uổng cho 2 người đã lớn tồng ngồng như thế này rồi, mà có đứa trẻ cũng bế không xong. Đưa đây cho đệ!”
Nói rồi, Sa Tăng nhận Hồng Hài Nhi từ tay Bát Giới, ôm hắn vào lòng. Quả nhiên, phương pháp rất chuẩn, không có mùi hôi, lực đạo vừa đủ, nhưng… Nhưng Hồng Hài Nhi không thấy gì cả, cái đầu hắn, đã bị chòm râu xồm xoàm của Sa Tăng vùi lấp mất. Trong lúc Hồng Hài Nhi cố gắng cựa quậy để chui ra khỏi cái rừng rậm đỏ chạch này, thì bị mấy sợi râu của Sa Tăng đâm vào mũi.
“Hắt xì! Hắt xì! Cho ta ra ngoài đi! Hắt xì!”
Vùng vẫy, kháng nghị một buổi trời, cuối cùng Hồng Hài Nhi cũng thoát ra khỏi "rừng rậm Amazon rực lửa” của Sa Tăng. Đồng thời, nhất quyết không để mấy tên này bế nữa. Hết cách, Đường Tăng không biết lấy đâu ra một chiếc xe em bé, đặt Hồng Hài Nhi vào rồi đẩy đi. Đến một khoảng đất trống, thầy trò quyết định dừng chân, dựng lán tạm bợ ngủ qua đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.