Chương 119: (Nạn 26) Văn Trí Bồ Tát vừa đến kịp, lấy trước lợi tức một cái “chân”
“Khoan đã! Sư phụ! Ngài có tới 4 đồ đệ lận mà, ngài quên rồi sao? Tiểu Bạch Long vẫn chưa ra đề mà? Hay ngài là giả?”
Ngộ Không nhảy ra, híp mắt nhìn Đường Tăng bên trái nói.
Đường Tăng bên trái nghe vậy thì chột dạ, làm ra một bộ mặt trách trời thương dân đáp:
“Bần tăng chẳng qua là sợ yêu ma giở trò làm mất thì giờ thôi! Haizz! Chúng sinh còn đau khổ, thử hỏi, nếu chúng ta có thể sớm khởi hành, lấy được chân kinh phổ độ chúng sinh thì tốt biết bao nhiêu!”
Ngộ Không giả vờ như cũng thấu hiểu được, vuốt cằm gật gù không thôi.
Sa Tăng lúc này cũng dắt Bạch Long Mã tới, Bát Giới thấy vậy nói:
“Như vậy, để tránh mất thì giờ, thì đề mục cuối cũng nhanh thôi! Cả hai lần lượt đứng sau lưng Bạch Long Mã, nó vẫy đuôi với ai thì bọn ta chọn người đó!”
“Ngựa khi phấn khích cũng vẫy đuôi à?”
Khuê Mộc Lang hỏi.
“Ngươi không biết đó thôi, ngoại trừ sư phụ, Bạch Long Mã chưa từng vẫy đuôi với ai bao giờ!”
Đường Tăng bên trái nghe vậy thì cũng hoang mang một phen. Thế là hắn bèn nhường cho Đường Tăng bên phải lên trước, để nếu ngựa vẫy đuôi, hắn sẽ có thể ngay lập tức trốn chạy.
Đường Tăng bên phải bước ra sau đuôi Bạch Long Mã, một hồi lâu cũng không có phản ứng gì hết. Thế là Đường Tăng bên trái lại nổi lên hi vọng, hắn nghênh ngang đuổi Đường Tăng bên phải qua một bên, thế chỗ vào.
Đường Tăng bên trái nhìn chăm chú vào mông Bạch Long Mã, vài giây sau quả nhiên đuôi của Long Mã đã có động tĩnh. Giữa lúc hắn mừng như điên thì:
“Bụp!”
Trong lúc hắn lơ là, Bạch Long Mã cho hắn một cú đá hậu đau điếng vào hạ bộ. Một âm thanh rõ to giữa toàn trường im lặng. Tất cả các “đồng đạo” đều bất giác hít một hơi khí lạnh, trong lòng thì xuýt xoa đau đớn hộ cho hắn.
Phép biến hình tự động giải khai, Toàn Chân hiện ra chân thân, khuỵu xuống tại chỗ. Hắn ôm hạ bộ lăn qua lăn lại trên nền đất, đau đớn đến không thốt nên lời. Thầy trò Đường Tăng mặc kệ, trấn áp tứ chi của hắn, cho Khuê Mộc Lang giơ Khuê Tú Mộc Lang Đao lên, chuẩn bị hành hình.
Trong quỹ tích gốc, Bồ Tát nói rằng tên này đã bị thiến rồi, ý rằng hắn không thể hoạ loạn hậu cung được, Quốc Vương không cần lo. Nhưng theo điều tra của Đường Tăng, kể từ khi con Thanh Mao Sư này lên nắm quyền, đã có hơn 300 cung nữ, phi tần m·ất t·ích bí ẩn.
Điều tra sâu hơn, bằng cách thôi miên tên thái giám hầu cận của hắn, mọi người lại càng kinh hoàng hơn với hành vi thú tính của tên này. Sau khi hoan ái chán chê với một phi tần, cung nữ nào đó, cho tới khi n·ạn n·hân c·hết đi, thì hắn sẽ cắt lấy phần hắn thích nhất của kẻ xấu số để hắn giữ lại ăn dần.
Xác của n·ạn n·hân, hắn cho người mang ra ngoài thành thủ tiêu ở những địa điểm khác nhau, chôn vào những hố chôn tập thể. Sau đó, lấy lý do xây thêm tự, miếu cho Văn Trí Bồ Tát, để xây lấp lên những nơi đó, hòng che giấu đi tội ác kinh khủng.
Những oan hồn bị trấn áp dưới đó, ngày đêm bị kinh văn của Văn Trí Bồ Tát “siêu độ” cũng không thể thoát ra để xuống Địa Phủ cáo trạng được. Chưa kể, hiện tại đang trong thời kỳ cao điểm của lượng kiếp, kiếp khí cuồn cuộn, nên các cơ quan chấp pháp của Âm Ty cũng khó mà tra ra manh mối.
Còn Hoàng Hậu sao? Chẳng qua là do hắn sợ gần gũi Hoàng Hậu khiến Hoàng Hậu sinh nghi. Với lại, người ta cũng có tuổi rồi, nên hắn không thích thôi.
“Arrr! C·hết đi! Đồ súc sinh!”
Khuê Mộc Lang nghe xong cũng không kìm được nóng giận, tăng mạnh pháp lực, chém xuống Toàn Chân.
Toàn Chân thấy thế liền la lên the thé (di chứng của cú đá lúc nãy chưa hết):
“Các ngươi không thể g·iết ta! Ta là toạ kỵ của Văn Trí Bồ Tát!”
“Toạ con moẹ ngươi!”
Một đao chém xuống cổ, chỉ nghe “keng” một tiếng, một chiếc vòng vàng hiện ra, hào quang sáng chói, đẩy Khuê Mộc Lang lùi về sau mấy bước. Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có Đường Tăng dường như đoán ra được điều gì, âm thầm triệt hồi Già Thiên Xích Tán, đồng thời truyền âm cho Khuê Mộc Lang:
“Hắn sắp đến rồi! Động thủ mau!”
Khuê Mộc Lang lắc lắc đầu hơi choáng, lấy lại tỉnh táo. Đoạn, hắn giơ đao lên, định bổ xuống 1 nhát nữa, cho con nghiệt súc kia bay đầu, thì có 1 âm thanh từ thiên không truyền xuống:
“Đao hạ lưu nhân!”
Một thân ảnh dần hiện ra, hào quang vàng óng chiếu sáng cả một góc trời đêm. Không ai khác, chính là Văn Trí Quảng Pháp Bồ Tát.
Khuê Tú Mộc Lang Đao dừng lại giữa không trung. Không phải Khuê Mộc Lang nghe lời của Văn Trí Bồ Tát nên dừng tay, mà là hắn đã bị Văn Trí định trụ lại, không thể cử động được.
Hết cách, Khuê Mộc Lang đành “bắn” ánh mắt cầu cứu qua cho Đường Tăng. Đường Tăng hiểu ra Khuê Mộc Lang đã gặp vấn đề, chín cái Xá Lợi tính toán cực tốc, chưa đầy một cái chớp mắt, Đường Tăng đã nghĩ ra cách ứng phó.
Bất chợt, Đường Tăng nhào về phía Khuê Mộc Lang, miệng thì gào lên:
“Tinh Quân chờ đã! Đừng hành động lỗ mãng!”
Nhưng tay thì giằng lấy Khuê Tú Mộc Lang Đao của Khuê Mộc Lang. Các đồ đệ cũng hiểu ý, nhào tới cùng thầy “giằng co” với Khuê Mộc Lang.
“Khẹc khẹc! Lão sói già mau bỏ đao xuống!”
“Khuê Mộc Lang! Ngươi không nghe Bồ Tát nói gì sao?”
“Tinh Quân bớt giận!”
“Phập”
“Xoẹt”
Không biết cố tình hay hữu ý, trong lúc giằng Khuê Tú Mộc Lang Đao ra, bốn thầy trò đã mất thăng bằng, phập một phát, chặt đứt cánh tay phải của Toàn Chân, khiến hắn kêu lên đau đớn. Thực ra không phải bản ý là “vô ý” trúng vào tay đâu, mà là do “người trên mây” ra tay, làm chệch hướng thôi.
Tuy nhiên, “người kia” cũng không ngờ tới, trong lúc giằng co, Thượng Phương Dao Gọt Táo mà Khuê Mộc Lang giấu trong áo, cũng “vô tình” rơi ra. Nó rơi trúng vào hạ bộ của Toàn Chân, “xoẹt” một phát, máu chảy đầm đìa.
“AAAAA!”
“Hỗn xược! Các ngươi coi lời nói của bổn tọa là gió thoảng qua tai sao?”
Văn Trí Bồ Tát thấy vậy tức giận quát lớn.
Đường Tăng lúc này “hoảng loạn” quăng thanh đao dính đầy máu tươi trên tay qua bên cạnh, ngồi sụp xuống, ôm một gốc cây đã bị dư ba của trận chiến trước đó đánh xơ xác, run lên cầm cập, miệng thì lẩm bẩm:
“Phật Tổ thứ tội! Bần tăng không cố ý! Bần tăng không cố ý!”
Ngộ Không và Sa Tăng thấy thế vội chạy tới “trấn an” thầy, còn Bát Giới xoay người qua nói:
“Bồ Tát thứ tội! Ngài cũng thấy rồi đấy! Thầy trò ta cũng chỉ muốn ngăn cản Khuê Mộc Lang giúp Bồ Tát mà thôi. Nhưng bởi vì tài hèn sức mọn, nên mới sơ sẩy, để xảy ra cơ sự này.”
“Có thật vậy không?”
Văn Trí Bồ Tát trợn mắt lên quát.
Bát Giới đã có cảnh giác, viên Xá Lợi đại diện cho Trư Cương Liệp trong đầu xoay tít, giữ vững tinh thần, hắn dõng dạc nói:
“Bồ Tát xem xem! Sư phụ ta cũng bị doạ thành bộ dạng kia rồi!”
Thấy quả thật là như vậy, Văn Trí Bồ Tát cũng không truy vấn thêm, quay sang đoàn người Ô Kê quốc, cụ thể là Quốc Vương, nói:
“Con Thanh Mao Sư này vốn là vật cưỡi của bổn tọa. Bởi vì nghe tin ta xuống đây truyền đạo, bị ngươi ngâm nước 3 ngày, nên nó xin phép Phật Tổ, xuống đây dạy cho ngươi một bài học. Để ngươi chịu nạn 3 năm c·hết chìm dưới giếng. Nay 3 năm kiếp nạn đã viên mãn, mong ngươi lĩnh hội ra được thiền ý của bổn môn!”
Thấy Quốc Vương đã cúi đầu “ân hận” Văn Trí cũng không nhiều lời nữa, chỉ tay vào Toàn Chân đang gào thét đau đớn quát:
“Nghiệt súc! Còn không mau mau hiện nguyên hình, theo ta về núi!”
Toàn Chân đạo sĩ nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức hoá thành một con sư tử lông xanh, mất một chân trước, hạ bộ thì máu me be bét, gượng dậy mấy lần mà không nổi.
Văn Trí tức mình, dùng thần thông nh·iếp nó lên mây, rồi bay về đạo trường tại Ngũ Long Sơn, Vân Nghê Động.
Chỉ để lại một câu “Các ngươi tự lo liệu cho tốt!” rồi liếc nhìn Khuê Mộc Lang một cái, giải trừ định thân cho hắn. Nếu không phải Văn Trí có ám thủ, đánh một pháp chú vào chiếc vòng trên cổ Thanh Mao Sư, có lẽ, Thanh Mao Sư đã bị tên này chém c·hết, mà hắn không hay không biết rồi. Lúc nãy, pháp chú trên cổ vừa kích hoạt, Văn Trí cũng phải dùng thần thông, mới kịp thời xuất hiện.
Thấy Bồ Tát đã rời đi, Quốc Vương bèn cho những người không liên quan lui về hết. Lúc này, Đường Tăng mới đứng dậy, sửa lại mũ miện cho ngay ngắn, tay miết chặt cà sa, nói:
“Haizzz! Để tên đó chạy thoát được, hậu hoạn vô cùng a!”
Trong nguyên tác miêu tả Sư Đà quốc quần ma loạn vũ, Đường Tăng há có thể quên? Con Thanh Mao Sư này, chính là con Thanh Mao Sư Vương trong bộ tam yêu vương của Sư Đà quốc đó. Cứ tưởng lần này g·iết được hắn, diệt trừ hậu hoạn, nhưng không ngờ Văn Trí Bồ Tát lại có ám thủ, làm bọn hắn cũng suýt không kịp trở tay.
Khuê Mộc Lang sợ Văn Trí quay lại trả thù, cũng vội từ giã mọi người, mang theo cái chân của Thanh Mao Sư về Thiên Đình phục mệnh.
“Khuê Mộc Lang! Ngươi bỏ quên ‘cái chân’ lại rồi nè!”
Ngộ Không đeo bao tay, cầm một “vật nào đó” giơ lên nói.
“Cái ‘chân’ đó ta không cần! Các vị cứ tự nhiên!”
Khuê Mộc Lang lắc đầu như trống bỏi, dẫm mây bay lên.
“Bọn ta ăn chay! Lấy làm quái gì! Bắt lấy! Mang về cho Bách Hoa Tu ngâm rượu hoặc nấu canh cho ngươi ăn bồi bổ đi!”
“Ai da! Ai ném mạnh tay vậy!”
“Vật đó” đập trúng lưng Khuê Mộc Lang làm hắn lảo đảo, tức mình, hắn quay lại hỏi.
Ngộ Không bèn tháo bao tay ra, vứt vào một lùm cây gân đó, chắp tay sau mông, nghiêng đầu sang một bên huýt sáo.
Khuê Mộc Lang đi rồi, chỉ còn lại thầy trò, cùng cha con Quốc Vương. Quốc Vương hỏi:
“Thánh Tăng! Tình hình chùa miếu hiện tại phải làm sao đây?”
“Ừm! Chùa miếu cũng đã xây rồi, đập bỏ cũng là lãng phí tài nguyên. Như vầy đi, đập bỏ những nơi có hố chôn tập thể thôi, mang hài cốt đi an táng, ta sẽ cầu siêu cho họ. Sẵn tiện vạch tội tên Quốc Vương giả luôn. Còn những tự, viện không liên quan, vẫn giữ nguyên hiện trạng, nhưng đổi tượng thờ cúng ở chính điện.”
“Ta hiểu rồi! Ta sẽ thay vào bằng tượng của chư vị!”
“Bậy, bậy, bậy! Thầy trò bần tăng có phải bậc chân tu đắc đạo chi mà xây tượng!”
“Nhưng Thánh Tăng…”
“Chuyện đó không nên nói thêm, nếu không bần tăng sẽ giận đấy! Còn thay bằng tượng của ai, thì ta có một đề xuất!”
Thấy Đường Tăng cương quyết từ chối, Quốc Vương cũng không nhắc thêm, chỉ hỏi:
“Là ai vậy Thánh Tăng?”
“Linh Cát Bồ Tát!”
“Linh Cát Bồ Tát?!”