Chương 135: (Nạn 30) Nhân quả năm nào, Đa Long – Huyền Thuỷ
Nghe Đường Tăng nhắc tới cái tên Đa Long, không biết vì sao ánh mắt của Huyền Thuỷ trở nên thay đổi, từ ánh mắt g·iết người, trở thành ánh nhìn vô cùng hoài nghi.
Đường Tăng thấy cảnh đó, không khỏi buộc miệng:
“Liếc cái gì mà liếc! Ngươi hại người ta ra nông nỗi này, ráng mà lấy thân báo đáp đi! Liếc ta làm cái gì!”
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Hắn chỉ mang một chút huyết mạch của chàng ấy thôi! Nếu không vì chút ân tình đó, ta đã g·iết tên ngu ngốc này từ lâu rồi!”
Huyền Thuỷ không nhịn được nữa, liền đay nghiến nói. Đà Long ở kế bên nghe vậy thì ủ rũ không thôi.
“Ta không nói Đà Long! Ta nói là Đa Long!”
Đường Tăng thâm ý nhìn Huyền Thuỷ đáp.
“Lại là Đa Long? Rốt cuộc thì Đa Long là ai?”
Đà Long lúc này cũng lên tiếng. Mặc dù không biết Đa Long là ai, nhưng khi thấy ánh mắt của Huyền Thuỷ có phần xao xuyến, mỗi khi Đường Tăng nhắc tới cái tên đó, Đa Long không khỏi nổi lên đố kị. Tất nhiên, hắn cũng thừa biết, Đa Long đó không phải nói mình hiện tại.
“Ngươi muốn biết sao?”
Đường Tăng hỏi.
“Muốn!”
Đà Long đáp.
“Muốn biết thì lại gần đây!”
Đường Tăng ngoắc ngoắc tay, Đà Long nghe theo, cũng đưa đầu qua, kết quả là:
“Bonk!”
Trời đất quay cuồng, hai mắt Đà Long chiếu ra ánh sáng như của máy chiếu, chiếu vào hư không. Một khung cảnh hiển hiện ra, những cảnh tượng trước mắt, không khỏi làm Đà Long chấn động.
Khung cảnh hoang sơ, cây cao chọc trời, hung sát chi khí mù mịt, đây là khung cảnh của thời đại viễn cổ chăng? Cứ như thế, những thứ diễn ra trước mắt của Đà Long bắt đầu tăng tốc, như thước phim chiếu nhanh, chiếu lại hồi ức của một “ai đó”.
Chẳng mấy chốc, Đà Long đã xem hết những thứ đó và trở về với thực tại. Nội dung trong đó nhiều lắm, nhưng có thể chắt lọc ra một số đoạn ngắn làm điểm nhấn như:
“Hắn” (nhân vật chính của đoạn hồi ức) cùng các thanh viên khác trong gia tộc đi lịch luyện. Khi đi ngang lãnh địa của một tộc Hung Thú, thì phát hiện nơi đó đã hoang tàn, đổ nát giống như vừa bị một đội quân hùng mạnh san bằng vậy.
Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, mọi người tản ra tầm bảo. Khi “hắn” đi ngang qua một hốc cây, thì bỗng phát hiện trong đó có một con rắn nhỏ đang nằm thoi thóp. Thương tình, “hắn” nhặt nàng về nhà nuôi dưỡng.
Về được mấy hôm, thì “hắn” lại được các trưởng lão trong tộc, đưa vào bí cảnh để lịch luyện. Không biết qua bao lâu, cuối cùng, “hắn” cũng hoàn thành lịch luyện, trở về gia tộc.
Vừa mở cửa bước vào, khung cảnh đập vào mắt “hắn” là xác rồng nằm la liệt, thây c·hết chất thành đống. “Hắn” bàng hoàng, không tin vào sự thật trước mắt. “Hắn” đi kiểm tra từng t·hi t·hể một, cho tới khi người dính đầy là máu, vẫn không tìm được một người sống.
Đúng lúc này, người của trưởng lão điện đến để chúc mừng “hắn” vượt qua thử thách của bí cảnh, khi họ vừa mở cửa ra đã thấy thảm cảnh kinh khủng, còn “hắn” thì hai tay dính đầy máu tươi. Không cần nhiều lời chắc ai cũng biết, “hắn” bị họ tình nghi đồ sát cả gia tộc, b·ị b·ắt về thẩm vấn.
Sự kiện quá kinh hoàng, thủ pháp ra tay quá tàn nhẫn, gây ra r·úng đ·ộng không nhỏ trong nội bộ Long tộc. “Hắn” vì vậy mà cũng bị các thành phần cực đoan, gán cho thân phận là ám thủ của Hung Thú Hoàng Triều cài vào.
Thế là, “hắn” bị bọn họ sưu hồn, rút phách điều tra thực hư. Kết quả, đương nhiên là “hắn” vô tội, nhưng vì bị sưu hồn, rút phách nên linh hồn cũng bị tổn thương nặng. “Hắn” từ một thiên kiêu ngàn năm có một của Long tộc, trở thành một kẻ ngu si ngờ nghệch.
Sợ Tổ Long quay về trách tội, nhóm người của trưởng lão điện giam lỏng “hắn” ở trong một bí cảnh, cho đến khi hết thọ nguyên mà c·hết già. Còn bề ngoài thì nói rằng “hắn” đã sợ tội bỏ trốn mất. “Hắn” không ai khác, chính là Đà Long hoặc chính xác hơn là tiền thân của Đà Long, danh hào là Đa Long.
“Không đúng! Nếu chàng ấy bị giam trong bí cảnh tới c·hết, thì làm sao tên này lại có huyết mạch của chàng ấy? Chuyển thế thì chỉ có linh hồn là giống thôi chứ! Ngươi đừng hòng lừa ta!”
Huyền Thuỷ dường như vẫn không chấp nhận được sự thật đó, cố tìm ra cách phản bác. Quả nhiên nàng đã tìm ra được lỗ hổng, trong câu chuyện vừa rồi.
“Lúc ta tìm được bí cảnh đó, thì Đa Long đã thoi thóp. Không còn cách nào khác, ta luyện cả linh hồn, tinh hoa huyết nhục của hắn vào chính long châu của hắn. Tới sau này, ta mới nhớ tới chuyện này, nên đưa cả long châu đi chuyển thế luôn. Bởi vậy, hắn vẫn giữ lại được huyết mạch, cùng một số đặc điểm và căn cơ tư chất lúc đó. Ngươi nghĩ một tên Đà Long huyết mạch tầm thường có thể thôn phệ 3 viên Hung Thú Ngọc mà không c·hết dễ dàng vậy sao?”
“Lại nói, ngươi thấy bộ dạng bản thể của hắn trông xấu xí như nào không? Ai nhìn vào thấy khuôn mặt hắn xấu xí, lân giáp hắn xù xì, sừng cũng không có, nên tưởng hắn là tạp long, có huyết mạch của cá sấu hoặc kỳ đà gì đấy. Nhưng thực chất, sừng là năm đó bị bẻ gãy, khuôn mặt biến dạng, những vết vằn vện trên lân giáp hắn, cũng chính là di chứng khi bị t·ra t·ấn, cạo vảy, rút gân để lại!”
Đường Tăng vừa hồi tưởng, vừa thuật lại cho Huyền Thuỷ nghe. Còn nhớ, lần đó hắn đi trộm… hắn đi sưu tầm bảo bối của Long tộc, đánh bậy đánh bạ, vào được bí cảnh đó. Khi thấy được bộ dạng thê thảm của Đa Long, không khỏi làm Đường Tăng lúc đó là Kim Thiền Tử cũng phải lắc đầu.
Theo tường thuật của Đường Tăng, Huyền Thuỷ nhìn lại Đà Long. Quả nhiên, nếu so sánh kĩ lại và xét đến những điểm bất thường như Đường Tăng nói, hai thân ảnh trùng điệp vào nhau, làm Huyền Thuỷ không khỏi bàng hoàng.
Nàng vẫn chưa tin, chạy tới dùng pháp lực cưỡng ép dò xét Đà Long. Mặc dù nói là cưỡng ép, nhưng từng luồng pháp lực truyền vào lại rất ôn hoà.
Đà Long sau khi thức tỉnh ký ức tiền kiếp thì cũng vô cùng bối rối. Kết hợp với những thông tin Đường Tăng nói, hắn mặc kệ Huyền Thuỷ đang dùng pháp lực dò xét mình, giọng run run nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
“Tại sao? Tại sao nàng lại g·iết họ? Là ta mang nàng về, cứu sống nàng mà? Tại sao nàng lại đồ sát gia tộc ta?”
Huyền Thuỷ nhìn thấy ánh mắt hiện tại của Đà Long, động tác khựng lại. Dù phép biến hoá có thể lừa người, nhưng ánh mắt thì không. Ánh mắt này… ánh mắt này không sai được, chính là ánh mắt của ân công năm xưa đã cứu nàng.
Huyền Thuỷ bối rối, nàng lắp bắp giải thích:
“Chàng… không… chàng phải nghe ta giải thích! Ta… ta có nỗi khổ tâm! Bọn người đó, khi ta còn nhỏ họ xem ta như chó ghẻ, không việc gian khổ nào không bắt ta làm. Tới khi ta trưởng thành, có được chút tư sắc, chúng lại muốn thân thể ta. Nhưng ta đã tự hứa với lòng, ngoại trừ chàng ra, ta không trao thân cho bất kì kẻ nào khác!”
“Vậy mà tên Si Long, đệ đệ cùng cha khác mẹ của chàng, lại muốn cưỡng bức ta, trước sự chứng kiến của nhiều người. Họ nhìn thấy, nhưng không một ai giúp ta cả. Bọn họ còn nói, chỉ cần chàng thành công trở về, họ sẽ ép chàng rút hết tinh huyết ra, để bọn họ được hưởng lợi chung. Chính vì vậy, Ma tâm của ta mới bộc phát, điên cuồng phản kháng, điên cuồng g·iết chóc! Chàng phải tin ta!”
Thấy bộ dạng Huyền Thuỷ khóc sướt mướt như lê hoa đới vũ, Đà Long cũng mủi lòng. Đa Long thực chất chỉ là con ngoài giá thú của phụ thân hắn, mẹ c·hết sớm, hắn luôn bị phụ thân ghét bỏ.
Sau khi lớn lên, bởi vì tư chất trác tuyệt mới được chú ý tới. Cứ tưởng, nhờ vào đó hắn đã có được sự công nhận của phụ thân, cùng mọi người. Không ngờ, cuối cùng họ cũng chỉ vì lợi dụng hắn, để làm công cụ đề thăng huyết mạch cho họ mà thôi.
Nhìn mỹ nhân trước mặt, Đà Long muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới bộ dạng của mình bây giờ, hắn quay lưng lại, thở dài ngao ngán:
“Haizzz! Thôi được rồi! Mọi chuyện dù sao cũng qua rồi. Nhưng bộ dạng ta bây giờ, cũng không ra thứ gì nữa rồi. Ta đã không còn là Đa Long uy chấn nhất phương như năm xưa. Nàng đi đi, ta không trách nàng đâu!”
Nam nhân là như vậy đấy, lúc hắn thành công nhất, hắn sẽ không ngại chia sẻ mọi thứ với ngươi. Nhưng khi hắn đã sa cơ thất thế hoặc chỉ vì một khuyết điểm nào đó, mà làm mất đi tự tin, thì hắn lại rất “sợ” sợ ngươi nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn.
Huyền Thuỷ nghe vậy, trái tim như thắt lại, thống khổ vô cùng. Đúng rồi, Đa Long ra nông nỗi ấy là tại nàng. Đà Long hiện tại biến dạng như vầy, cũng là tại nàng. Có lẽ, kể từ cái ngày hắn cứu nàng về, đã là chuyện sai lầm nhất cuộc đời hắn rồi.
Thôi thì lựa chọn dứt áo ra đi, cũng là giải thoát cho cả hai. Nàng còn sống tới hiện tại, chính là mong gặp lại được hắn hoặc là chuyển thế chi thân của hắn. Bây giờ gặp lại rồi, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, cũng không còn gì luyến lưu nữa. Có lẽ, nàng nên đến một nơi thật xa, kết thúc kiếp sống đầy tội nghiệt của mình.
Đoạn, Huyền Thuỷ quay lưng đi thật. Mặc dầu vậy, nàng dường như vẫn mong chờ điều gì đó, âm thầm đếm nhẩm trong đầu “Một bước, hai bước, ba bước,…”
“Dừng lại! Dừng lại!”
Tiếng Đà Long kêu lên.
Quả nhiên, hắn vẫn không nỡ để nàng đi. Hừ! Đà Long háo sắc, ngươi làm sao qua được ải của bổn cô nương. Huyền Thuỷ hớn hở quay đầu lại, thì thấy:
“Dừng lại! Ai da! Thánh Tăng! Ngươi hà cớ gì lại dẫm chân ta? Ai da! Dừng lại! Dừng!”
Đà Long bị Đường Tăng dẫm lên chân trái kêu lên oai oái, hắn ôm chân trái thì Đường Tăng dẫm chân phải, hắn ôm chân phải thì Đường Tăng dẫm chân trái.
“Ngu dốt! Ngươi để nàng đi thật à? Ngươi nuốt mất Ma Chủng của nàng rồi, bây giờ ngươi bảo nàng đi đi. Như vậy có khác nào bẻ hết càng cua ăn mất, rồi thả nó về lại biển, bảo là nhân đạo đâu chứ? Ngươi định để công sức bần tăng đổ sông đổ bể sao? Ngươi định để bần tăng thiếu nợ nhân quả các ngươi, để bần tăng không chứng được đại đạo sao?!”
Mỗi nói ra một câu, Đường Tăng lại dẫm vào chân Đà Long một cái, khiến hắn kêu lên oai oái.
“Ai da! Ngài thiếu nợ gì nàng mà lại liên quan tới ta?”
Đà Long càng nghe càng thấy lạ, không phục, hỏi lại.
“Nàng cũng không nói láo đâu, nàng ta tưởng ngươi đ·ã c·hết trong bí cảnh, nên định ă·n t·rộm Hung Huyết Thạch Bát, cùng Hung Thú Đồ Đằng Trụ, cộng thêm mấy viên Hung Thú Ngọc, để dùng làm vật hiến tế để hồi sinh cho ngươi. Tiếc là bị bần tăng lừa mất! Hì hì ngại quá!”
Đường Tăng tạm thu chân lại, gãi gãi đầu cười đáp:
Đà Long nghe vậy thì sầm mặt lại, rõ ràng là lão Thánh Tăng hói đầu này gây chuyện, bây giờ lại đổ thừa hắn?
Thấy Đà Long có vẻ sắp nghĩ thông suốt, Đường Tăng nhanh chóng ứng biến, c·ướp trước nói:
“Này cô kia! Hại đời con người ta ra nông nỗi này, nói đi là đi sao? Ít ra cũng phải ở lại chăm sóc hắn hết quãng đời còn lại chứ!”
“Ta… ta…”
Huyền Thuỷ đứng ở đó, lúng túng mân mê góc áo, lắp bắp.
Đường trưởng lão không nhịn được nữa, tiến tới kéo nàng lại, đẩy vào người Đà Long. Đà Long định chất vấn Đường Tăng điều gì đó, nhưng cảm giác được mỹ nhân như ngọc ngã tới, đầu óc hắn lên mây hết cả. Lúng túng thuận thế ôm nàng vào lòng một lúc lâu, rồi như lấy hết dũng khí, hỏi:
“Nàng không chán ghét bộ dạng của ta bây giờ chứ?”
“Chàng đừng nói như vậy! Ở trong lòng ta chàng là ngầu nhất!”
Huyền Thuỷ hai mắt ngấn lệ đáp.
Cứ thế, hai người ôm nhau tâm tình thủ thỉ, như thể hai kẻ đánh nhau sống c·hết lúc nãy, không phải là họ vậy.