Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 136: Giáng Long Thập Bát Chưởng, đánh xong tạm nghỉ!




Chương 136: Giáng Long Thập Bát Chưởng, đánh xong tạm nghỉ!
“Alo! Alo! Sư phụ! Tình hình ở dưới đó như thế nào rồi?”
Ngộ Không dùng bộ đàm liên lạc với Đường Tăng.
Thời gian trước, lão Hà Bá sông Hắc Thuỷ cảm thấy đợi lâu như thế mới đợi được nhóm người Ngộ Không, nhưng cuối cùng cũng không nhờ vả được gì. Lo lắng cho an nguy con gái, lão đã đánh bạo lặn lội tới tận Tây Hải, liều mạng già đi cáo trạng.
Kỳ lạ thay, Tây Hải Long Vương không những không làm khó dễ cho lão, mà còn sai Đại Thái Tử – Ngao Ma Ngang đi theo, giúp lão hàng phục Đà Long. Vì thế, sau khi tình thế ở dưới Thuỷ Phủ có chuyển biến tốt, theo thông báo của Ngao Liệt, Ngộ Không, Bát Giới và Sa Tăng phải quay về bờ để ứng đối.
Đường Tăng nghe Ngộ Không báo cáo, liền đáp:
“Ổn hết rồi đấy, để họ xuống đây đi!”
“Yes sir!”
Ngộ Không tắt bộ đàm, từ trong bụi cây bước ra nói:
“Ta đi mao xí xong rồi! Chúng ta đi thôi!”
“Tất cả nghe theo Đại Thánh an bài!”
Một nam tử có khuôn mặt cương nghị, khí khái đĩnh đạc vô cùng nghiêm túc, nói. Vị này không ai khác, chính là Đại Thái Tử – Ngao Ma Ngang của Tây Hải.
Lão Hà Bá thì vừa đi vừa lầm bầm:
“Lão đầu ta thật là xui xẻo, ta vừa đi thì Thánh Tăng lại về!?”
Ở dưới nước, Đường Tăng nhanh chóng hối thúc cặp tình nhân, tăng nhanh tiến độ hoàn thành việc xây lại Thuỷ Phủ. Huyền Thuỷ thì phân ra vô số Hắc Xà phân thân, chịu trách nhiệm xây dựng. Đa Long (về sau sẽ gọi đồng nhất là Đa Long) thì phân ra thêm ba hoá thân, một sấu, một sói, một cá mập đầu búa, cật lực dọn dẹp bãi chiến trường.
Tới khi Ma Ngang Thái Tử tới nơi, thì đã thấy Đường Tăng đang ngồi đánh cờ cùng Đa Long. Còn Huyền Thuỷ đang đứng ở kế bên để hầu trà cho hai người.
“Đà Khiết! Còn không mau mau thả Thánh… Tăng?”
Ma Ngang Thái Tử đang định quát lớn, thấy cảnh này cũng không khỏi bị rớt nhịp.
“Biểu ca? Tại sao huynh lại tới đây?”
Đa Long tỏ vẻ nghi hoặc.
Ma Ngang Thái Tử nghe vậy, cũng nghiêm túc kể lại nội dung cáo trạng của lão Hà Bá. Tất nhiên, lão Hà Bá ở kế bên cũng nhân cơ hội đó, kéo Huyền Thuỷ qua một bên, hỏi thăm nàng xem có bị làm sao không? Có bị Đa Long “đớp” mất miếng thịt nào không?
Đa Long nghe Ma Ngang tường thuật lại thì phì cười, vỗ đùi bép một phát nói:

“Thật ra tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Ngươi nói vậy là sao? Đừng tưởng ta là biểu ca ngươi, mà ta sẽ lấp liếm, bao che chuyện xấu hộ cho ngươi!”
Ma Ngang Thái Tử nhíu mày trầm giọng nói.
Đa Long ra hiệu cho Ma Ngang bình tĩnh, rồi từ tốn nói:
“Đúng là đệ có làm một chút chuyện không đúng cho lắm, nhưng đó là do đệ bồng bột mà thôi. Chuyện chiếm Thuỷ Phủ, đuổi Hà Bá là do đệ có cảm tình với Huyền Thuỷ, tâm tính xốc nổi, muốn thể hiện với mỹ nhân mới làm vậy!”
“Còn chuyện của Thánh Tăng, là do ta nghe một “kẻ nào đó” xúi bậy. Hắn nói, chỉ cần bắt được Thánh Tăng để uy h·iếp Thiên Đình, thì Thiên Đình sẽ lật lại án oan của phụ thân (Kính Hà Long Vương) nên đệ mới nghe theo! Ui da!”
Huyền Thuỷ nghe được đoạn “kẻ nào đó xúi bậy” liền âm thầm nhích lại gần Đa Long. Mặt thì vẫn cười tươi, nhưng sau lưng nàng, một cái đuôi rắn lộ ra, mọc ra đầu rắn, táp vào mạn sườn Đa Long.
Ma Ngang không biết chuyện gì, thấy Đa Long đang kể lể thì hét thảm nên hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”
“Không sao đâu biểu ca! Chỉ là con muỗi cắn ta thôi! Ây da! Ý ta là con rắn! Oái!”
Ma Ngang tưởng Đa Long lại định giở trò gian gì, chân mày lại càng nhíu chặt. Giữa lúc hắn đang định cưỡng chế chấp pháp, thì Đường Tăng bước ra:
“Mô Phật! Chẳng hay thí chủ là…?”
“Thánh Tăng thứ tội! Tiểu long là Ngao Ma Ngang, Đại Thái Tử của Tây Hải Long Cung. Tiểu long từ bí cảnh lịch luyện trở về, thì nghe phụ vương kể lại sự tình nơi đây. Sau đó, phụ vương liền sai ta tức tốc cùng Hà Bá đến sông này, để bắt hắn về trị tội. Tiểu long vì nôn nóng chấp pháp, mà không kịp chào hỏi Thánh Tăng, mong Thánh Tăng rộng lòng lượng thứ!”
“Mô Phật! Ma Ngang Thái Tử nói quá lời! Thái Tử đến đây, âu cũng là mục đích đại nghĩa. Bần Tăng há lại là kẻ hẹp hòi chắp nhặt chuyện nhỏ?”
Khách sáo đôi lời, Đường Tăng bắt đầu tiến hành bào chữa cho Đa Long.
Như Đường trưởng lão có nói “Người xuất gia, đôi khi cũng có người nói dối, huống hồ là một kẻ như hắn”. Vì thế, Đường Tăng thêu dệt một chuyện tình khờ khạo, nhưng có phần xốc nổi cho hai người Đa Long và Huyền Thuỷ.
Song song với đó, là lý do vì sao Đa Long nghĩ trăm phương ngàn kế bắt mình xuống đây. Cũng như, không quên thể hiện vai trò của mình, trong quá trình khuyên giải Đa Long hướng thiện, ngộ ra việc làm sai trái.
Đa Long lúc này cũng đã tạm hết bị “rắn cắn” nói tiếp:
“Chuyện chính là như vậy đấy! Đệ đã được Thánh Tăng giác ngộ cho đường ngay, lẽ phải rồi! Biểu ca cũng thông cảm cho đệ!”
“Nói láo! Chắc chắn là Thánh Tăng đã bị hắn uy h·iếp rồi! Con gái, con nói gì đi chứ, có cha cùng chư vị đại tiên ở đây, chắc chắn sẽ bảo hộ cho con!”

Râu tóc Lão Hà Bá dựng ngược lên, không nhịn được, nói. Đồng thời, còn nhìn về phía Huyền Thuỷ, ra ánh mắt khích lệ cho nàng.
Huyền Thuỷ thấy vậy, âm thầm thở dài. Nàng thực sự không phải con gái lão, con gái lão thực ra đ·ã c·hết từ lâu rồi.
Lùi về hơn chục năm về trước, Huyền Thuỷ phát hiện một cô gái tên Huyễn Thuỷ, có dung mạo giống mình đến tám chín phần. Theo dõi thì mới biết, nàng là con gái Hà Bá sông này.
Huyễn Thuỷ không nghe lời Hà Bá, đánh đổi hết tu vi, pháp lực và giọng nói ngọt ngào với một Mụ Bạch Tuộc tinh, để có thể đổi lấy phương pháp sống lâu dài trên bờ cùng tình lang. Ai có ngờ đâu, tên kia là một tra nam chính hiệu, sau khi có được lần đầu của Huyễn Thuỷ, hắn liền “quất ngựa truy phong” bỏ nàng đi biệt tích.
Còn Huyễn Thuỷ, bởi vì tu vi còn non kém, mà dám đánh đổi hết lấy khả năng sống trên bờ, lại thêm đau buồn chuyện tình cảm, nên đã q·ua đ·ời, thân xác hoá thành bọt biển.
Lão Hà Bá trong lúc tìm con, thì gặp được Huyền Thuỷ. Huyền Thuỷ lại đang cần một thân phận để nhập kiếp, làm chuyện lớn, thế là cũng không ngần ngại đóng giả thành Huyễn Thuỷ.
Thực chất, mấy năm qua, có thể lão Hà Bá đã nhận ra, Huyền Thuỷ không phải là con gái thật của lão. Nhưng thương thay cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, có mấy ai lại có thể dễ dàng chấp nhận được sự thật tàn khốc đó? Nên lão cũng “giả câm giả điếc” mà đối đãi Huyền Thuỷ như Huyễn Thuỷ.
Những năm này, chỉ vì chuyên tâm lo đại kế, được “vị kia” giao phó. Phần nữa, cũng là sợ tiếp xúc nhiều quá, sẽ bị lộ ra sơ hở. Vì vậy, Huyền Thuỷ rất lạnh nhạt với lão Hà Bá, chỉ ứng đối cho qua loa mà thôi.
Bây giờ, thấy lão vì mình, không những dám một thân một mình lặn lội, vái lạy tứ phương. Mà còn dám chất vấn những kẻ có thực lực cao hơn lão rất nhiều để đòi lại công đạo cho mình, ánh mắt Huyền Thuỷ nhìn lão Hà Bá cũng dần nhu hoà hơn.
Cảm giác này, chắc có lẽ là tình thân nàng đã mất từ rất lâu rồi, vậy mà nàng không biết trân quý. Hoặc cũng có thể, do Ma Chủng ảnh hưởng, nên nàng bấy nay nàng không nhận ra.
“Phụ thân! Chuyện không như ngài nghĩ đâu! Ngài ra đây, để nữ nhi kể lại đầu đuôi sự tình cho ngài nghe!”
Huyền Thuỷ nũng nịu, lôi lão Hà Bá vào phía sau rèm châu nói chuyện. Lão Hà Bá vừa mừng vì con gái lâu rồi mới thể hiện tình cảm như vậy với lão, vừa ngạc nhiên vì Thuỷ Phủ của mình có nhiều kiến trúc “lạ” nên cứ thế bị Huyền Thuỷ lôi đi.
Như vậy, người cần đi đã đi, người cần có mặt đã có đủ… à không. Vẫn còn thiếu một người nữa mới có thể nói chuyện chính.
Lúc này, Ngao Liệt cũng bước vào, Ma Ngang Thái Tử thấy tiểu đệ liền nghi hoặc hỏi:
“Tiểu đệ? Sao ngươi lại ở đây?”
“Đại huynh! Huynh chưa biết chuyện ta bị chính phụ vương kiện lên Thiên Đình, suýt mắc tội c·hết sao?”
“Cái gì? Lý nào lại có chuyện đấy? Phụ vương không phải là cưng chiều đệ nhất sao? Đầu đuôi là như thế nào? Ta chỉ vừa từ bí cảnh trở về, đã bị sai tới đây rồi!”
Ngao Ma Ngang vô cùng hoang mang nói.
Thế là lại mất thêm một khoảng thời gian, để Ngao Liệt thuật lại biến cố của mình cho Ngao Ma Ngang nghe. Nghe xong, Ma Ngang bất giác hỏi:
“Như vậy, con ngựa lúc nãy ta thấy chính là đệ sao?”
“Đúng là như vậy! Đại huynh à, phụ vương đã thay đổi rồi! Tây Hải hiện tại đã loạn lắm rồi. Không những ta mà cô phụ cùng cô cô cũng đã…”
“Đúng rồi! Cô phụ bị làm sao?”

Ma Ngang gấp gáp hỏi Đa Long cùng Ngao Liệt.
Sau đó, không biết nhóm người bàn tính chuyện gì, mà tới khi ra về, đôi chân mày của Ngao Ma Ngang vẫn nặng trĩu tâm tư.

Sau khi đưa tiễn nhóm Đường Tăng rời đi, lão Hà Bá vẫn chưa kịp định hình lại là mình vừa có thêm một thằng con rể và một tòa Thuỷ Phủ mới, thì biến cố lại ập tới.
Không biết từ đâu, một đóa Lục Phẩm Hắc Liên xuất hiện. Nó hóa thành một bóng người mờ ảo không thấy rõ mặt, đánh cho Huyền Thuỷ và Đa Long không có sức hoàn thủ.
Phần vì vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, từ trận chiến vừa qua, phần vì bảo hộ cho lão Hà Bá chạy trốn, nên Huyền Thuỷ và Đa Long bị người thần bí đánh cho phun máu phè phè, nằm thoi thóp dưới đất.
“Huyền Thuỷ! Ngươi đã phản bội lại bản giáo, hôm nay bổn Thánh Sứ sẽ thay mặt đại nhân, thanh lý môn hộ!”
“Hắc Liên Thánh Sứ! Đồ khốn kiếp nhà ngươi! Nếu năm đó, không phải lão nương đề bạt, ngươi làm sao có được chức vụ như hôm nay? Vậy mà hôm nay, ngươi lại ám toán ta?”
Huyền Thuỷ ôm ngực, phun ra một ngụm máu đen nói.
“Bổn Thánh Sứ làm việc công tư phân minh! Đừng có nhiều lời! Đại nhân đã ra lệnh, ta nhất quyết phải hoàn thành!”
“Không được tổn thương nàng!”
Đa Long thấy vậy, lật úp lại, đè Huyền Thuỷ ở dưới thân, hòng chắn lại đại chiêu sắp đánh tới. Mặc dù tư thế hiện tại có hơi khiếm nhã, nhưng thời khắc sống còn, ai lại quan tâm mấy chuyện linh tinh ấy.
Huyền Thuỷ hai mắt ngấn lệ, cố gắng cựa quậy để đẩy Đa Long ra, định tự mình đối kháng với cường địch, nhưng Đa Long dễ gì cho nàng được như ý nguyện. Hắn vẫn cứ khư khư ghìm chặt nàng lại.
Trong khi đó, Hắc Liên Thánh Sứ mặc kệ, giơ tay lên, định ra một đòn dứt điểm, thì biến cố phát sinh.
Một âm thanh trầm hùng vang vọng tứ phía:
“Đại nhân ngươi lớn quá nhỉ? Sau không để hắn ra mặt, đánh với lão tổ một trận, mà lại sai ngươi đến ăn h·iếp bọn tiểu bối?!”
“Là ai dám nói chuyện như vậy với bổn Thánh Sứ?”
Hắc Liên Thánh Sứ cảnh giác, hỏi lại.
Nhưng đáp lời hắn, là mô số chưởng ảnh hình rồng đánh tới.
“Kháng Long Hữu Hối! Phi Long Tại Thiên! Kiến Long Tại Điền! Thần Long Bài Vĩ! Ô Long Thâu Tâm! Song Long Xuất Hải! Long Phi Phụng Vũ! Phục Hổ Hàng Long! Súc Long Thành Thốn! Long Xà Hỗn Tạp! Long Đích Truyền Nhân! Long Phụng Trình Tường! Long Mã Tinh Thần! Vọng Phu Thành Long! Thời Thừa Lục Long! Long Chiến Vu Dã! Tả Hữu Thần Long! Cuồng Long Loạn Vũ! Đánh xong tạm nghỉ!”
“Oành! Oành! Oành!...”
Chưởng lực quá hung mãnh, Hắc Liên Thánh Sứ kinh hãi vãi cả linh hồn, vận hết toàn lực né tránh, nhưng vẫn bị trúng một chưởng, hộc máu mồm trọng thương. Hắn hoảng loạn, hoá lại thành hình dáng Hắc Liên, bay thẳng một mạch trốn mất dạng, không dám quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.