Chương 149: Bần Tăng chính là Phổ Trí!
Hổ Lực đại tiên gãi gãi đầu, ngắm nghía gương mặt già nua của Phổ Trí trên màn chiếu, rồi lại nhìn qua Đường Tăng, nhìn qua nhìn lại một hồi, trên đầu hắn xuất hiện một cái bóng đèn. Hắn nói:
“Dung mạo của Phổ Trí hòa thượng đó, không phải là viễn cảnh của Thánh Tăng lúc về già hay sao?”
Nói mới để ý, mọi người tập trung nhìn 2 người, thấy quả là như nhận định của Hổ Lực thật, Phổ Trí và Đường Tăng rất có nét giống nhau, chẳng qua là một bên trông già hơn, một bên trông trẻ hơn mà thôi.
Quỷ Lệ cũng thấy được chuyện đó, cảnh giới hiện tại của hắn cao hơn Đường Tăng nhiều lắm, hắn đã nhìn thấu lớp ngụy trang trên mặt Đường Tăng từ lâu, nên cũng không sợ Đường Tăng biến ảo để lừa gạt hắn. Huống hồ, biến thành ai không biến, biến thành Phổ Trí… không phải là tự tìm đường c·hết sao?
“Ngươi chính và Phổ Trí có quan hệ gì?”
Hai mắt của Quỷ Lệ như vực sâu thăm thẳm, nhìn chằm chằm Đường Tăng, âm u hỏi.
Mặc dầu chính Phổ Trí là người đã truyền Đại Phạm Bát Nhã cho Tiểu Phàm, nhưng thảm án diệt thôn hắn nào có thể quên? Với lại, nếu nói theo một cách nào đó, Phổ Trí đóng một vai trò tiền đề rất lớn cho các biến cố xảy ra với hắn sau này.
Hơn nữa, tuy năm đó Quỷ Lệ đã tạm gác lại mối thù hằn này, nhưng với điều kiện Phổ Trí đã viên tịch. Còn bây giờ, nếu Phổ Trí bỗng từ đâu nhảy ra thì không chắc.
Đường Tăng hiển nhiên cũng biết điều này, nên vừa “trình chiếu” vừa thuyết trình với tốc độ mấy trăm cây chuối trên giờ, nếu không thì e rằng khi mấy trăm cây chuối tuột về chỉ còn một cây kiếm thôi là coi như khỏi cứu.
“Phổ Trí chính là kiếp luân hồi thứ 3 của bần tăng. Năm đó, sau khi ta cảm ứng được số mệnh vẫy gọi, liền khăn gói lên đường hướng về Tây phương. Dọc đường, thấy pháp môn của Thiên Âm Tự tinh diệu, nên ta đã tạm nương náu lại Thiên Âm Tự một thời gian, lấy pháp danh là Phổ Trí.”
Thì ra, sau khi cứu Tiểu Phàm, Phổ Trí (tức Đường Tăng) đã truyền cho Tiểu Phàm hết phân nửa pháp lực. Nhưng ngặt nỗi, Tiểu Phàm còn quá nhỏ, mà một đứa bé không thể nào chịu đựng được nhiều pháp lực ngoại lai truyền vào ồ ạt như thế.
Nếu Phổ Trí ở lại điều tiết từ từ, thì tất nhiên sẽ không sao, nhưng tiếc là Phổ Trí đã cảm ứng được thọ mệnh đã tận, nếu không đi nhanh sẽ không kịp. Hơn nữa, Phổ Trí lo lắng, nếu tiếp tục ở lại điều tiết cho Tiểu Phàm, Thương Tùng sẽ s·át h·ại nhiều người hơn.
Chính vì vậy, khi Tiểu lấy lại được chút ý thức, Phổ Trí mới truyền Đại Phạm Bát Nhã cho hắn, để hắn có thể men theo lối đó mà trung hoà pháp lực của Phổ Trí còn sót lại trong kinh mạch.
Đoạn, Đường Tăng dùng Tuệ Nhãn, thôi diễn tới một khung cảnh khác, chính là ở Thảo Miếu thôn. Tràng diện nơi đây vô cùng máu tanh, Thương Tùng phụ trách g·iết người, Thất Vĩ Ngô Công thì bò lên t·hi t·hể, ăn mất mắt của những n·ạn n·hân xấu số, chỉ để lại các bộ xác với hốc mắt trống rỗng.
Đến khi Phổ Trí tới nơi thì đã không còn người sống, t·hi t·hể ngổn ngang, máu tuôn thành dòng. Phổ Trí thấy vậy liền nổi cơn thịnh nộ, một mình kịch đấu Thương Tùng Đạo Nhân và Thất Vĩ Ngô Công.
Cuối cùng, Phổ Trí đánh rụng bảy đuôi của Thất Vĩ Ngô Công khiến nó tàn phế, nhưng bản thân cũng bị Thương Tùng Đạo Nhân dùng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết đánh trọng thương. Thương Tùng Đạo Nhân chớp được thời cơ, cuống theo Thất Vĩ Ngô Công bỏ trốn.
Phổ Trí sức cùng lực kiệt, cảm nhận được đại nạn đã lâm đầu, bèn phi thẳng một đường đến Lưu Sa Hà hoá đạo. Chốc sau, một thân ảnh quay lại chiến trường, chính là Thương Tùng Đạo Nhân. Hắn đến để xóa đi mọi dấu vết mà mình vô tình để lại.
“Như ngươi đã thấy đấy, bần tăng không phải là h·ung t·hủ đồ sát Thảo Miếu thôn, dấu vết pháp lực còn sót lại đó, chính là do bần tăng giao thủ với Thương Tùng mà ra cả.”
Quỷ Lệ theo dõi đến đây liền trầm mặc, bởi vì lời Đường Tăng nói, hắn đã tin bảy tám phần. Còn nhớ năm đó, khi Phổ Hoằng Thiền Sư đưa ra giả thuyết về chuyện của Phổ Trí Thiền Sư, chính Thương Tùng là người đã ủng hộ nhiệt tình nhất.
Hơn nữa, Thất Vĩ Ngô Công mà Thương Tùng thả ra để ám toán Đạo Huyền Chân Nhân, đã không còn thất vĩ nữa, thay vào đó là vô số con mắt mọc chi chít trên thân. Có vẻ như sau trận chiến đó, Thương Tùng đã bồi dưỡng nó theo hướng khác.
Mặc dầu vậy, Quỷ Lệ vẫn hờ hững nói:
“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, ngài truyền Đại Phạm Bát Nhã cho ta thì cùng lắm ta kêu ngài nửa tiếng sư phụ. Sau khi hiến tế ngài xong, ta sẽ xây cho ngài một cái chùa lớn, ngày đêm tưởng nhớ công đức của ngài.”
Đường Tăng:…
Nội tâm Đường Tăng hiện tại chỉ muốn chửi bới 18 đời tổ tông nhà đứa nào đã tung tin nhảm, rằng chỉ cần huyết tế hắn là có thể chứng đạo Thánh cảnh không thôi. Nếu không có tin đồn nhảm đó, thì mọi chuyện đã dễ giải quyết hơn rồi.
“Ta nói cho ngươi việc đó, không phải muốn ‘bắt quàng làm họ’ gì cả. Mà ta muốn đạt được sự tín nhiệm của ngươi.”
Đường Tăng chân thành nói.
Nói thật, nếu không phải thấy Quỷ Lệ đáng thương, nhân quả cũng có một phần do hắn mà ra, thì Đường trưởng lão cũng không dây dưa làm gì.
Nghe Đường Tăng nói vậy, Quỷ Lệ lại càng khó hiểu, nhíu mày hỏi:
“Lấy sự tín nhiệm của ta? Để làm gì?”
“Để cứu ‘nàng’! Ta biết, chung quy lại, ngươi làm tất cả việc này là vì để cứu sống Bích Dao. Nhưng ta nói cho ngươi biết, Tam Giới hiện tại chỉ có bần tăng mới cứu được nàng về hoàn chỉnh!”
Theo giải thích của Đường Tăng, cho dù Quỷ Lệ có huyết tế hắn, dùng Ma đạo khí vận thành công tấn thăng Thánh cảnh đi chăng nữa, thì “g·iết kiếp tử” là một chuyện không hề nhỏ, chắc chắn sẽ bị Thiên Đạo, thậm chí là cả Đại Đạo liệt vào danh sách đen. Kẻ trước huyết tế vô số sinh linh của Tam Tộc, để đạt được sức mạnh chạm đến Thánh cảnh, chính là La Hầu, đã lãnh hậu quả gì thì ai cũng biết.
Hơn thế nữa, Bích Dao cho dù được hồi tỉnh, nàng cũng sẽ phải lãnh một phần nghiệp lực đầy đủ xoá sổ nàng vĩnh viễn khỏi thế gian. Thử hỏi, như vậy còn ý nghĩa gì nữa? Hồi sinh xong, hai người nhìn nhau một cái rồi xa nhau mãi mãi à?
Đó là chưa kể, 2 hồn 7 vía của Bích Dao đã gần như tiêu tán ra, dung nhập vào thiên địa rồi, cho dù có sự dẫn dắt của 1 hồn duy nhất còn lại và thân xác, cũng khó mà tụ về được. Bởi lẽ, muốn thu hồi về, thì phải rút ra phần đã dung nhập vào thiên địa đó, giống như “cắt thịt” thiên địa vậy. Mà làm như thế, chả khác nào đang làm tổn hại tới thiên địa cả, hành vi ấy, lại là một mớ nhân quả nghiệp lực nữa đấy.
Thế mới nói, cứu Bích Dao là một việc phi thường, phi lý, phi khả năng. Mà đã là việc phi thường, phi lý, phi khả năng như thế thì chỉ có người phi thường, bất chấp thiên lý, quy tắc, có vô hạn khả năng như kiếp tử, như người thỉnh kinh – Đường Tăng, mới làm được mà không sợ hậu quả. Cái gì? Ta chỉ là cố gắng để độ qua được kiếp nạn thôi mà? Lấy cớ gì để quy tội ta chứ?
Quỷ Lệ nghe Đường Tăng giải thích liền rơi vào trầm tư. Những hậu quả khôn lường mà Đường Tăng nói, thật ra hắn cũng đã có nghĩ qua. Nhưng như vậy thì sao chứ, dù chỉ là một cơ hội mong manh nhất, hắn cũng phải cứu nàng về cho bằng được, những hậu quả khác tính sau.
Tuy nhiên, nếu đúng như Đường Tăng nói là hắn có cách tốt hơn, Quỷ Lệ cũng không ngại thử một chút. Còn chuyện Đường Tăng có giở trò gian gì không, thì Quỷ Lệ cũng không sợ. Dưới sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều chỉ là trò hề.
“Được! Ta cho ngài một cơ hội thử, nhưng nếu thất bại thì không chỉ ngài, cả Tam Giới này cũng sẽ phải chôn cùng nàng! Quỷ Lệ ta nói được làm được!”
Hắn vừa nói, vừa kéo căng khí thế lên tới cực điểm, ép mấy người Đường Tăng không thở nổi. Tru Tiên Cổ Kiếm dường như cũng cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, reo lên không ngừng, sát khí nồng đậm từ thân kiếm toả ra có thể ngưng tụ thành thực chất.
Thậm chí, đối với những ai định lực yếu, nhìn vào kiếm thôi, cũng sẽ bị cuốn vào một ảo cảnh cực kỳ khủng kh·iếp. Nơi mà ngay cả vô số tiên nhân, ma đầu cũng bị vô số kiếm khí xoắn thành thịt nát.
Bị tiểu tử này liên tục đe doạ, Đường trưởng lão có hiền tới mức nào cũng nổi nóng, hắn ngay lập tức hiển lộ kim thân pháp tướng. Một con Lục Sí Kim Thiền khổng lồ, nâng lên Vô Địch Kim Chung, miễn cưỡng đối kháng với khí thế của Quỷ Lệ và sát khí của Tru Tiên Cổ Kiếm. Thực lực thì hiện tại có thể không đủ, nhưng nói về khí thế, thì Đường trưởng lão chưa thua qua ai bao giờ.
Đừng thấy bình thường Đường trưởng lão hiền hoà mà được nước lấn tới, trường hợp khác thì không nói, nhưng tiểu tử này cũng có một nửa là đệ tử hắn, hắn cũng phải biểu thị chút gì chứ, để chìu quá thì nó lại sinh hư đấy.
“Khạc! Phụt! Tiểu tử! Bây giờ cứu người hay so đấu khí thế? Ngươi tưởng bần tăng vô tình giảng tới đoạn thiết yếu để ngươi đột phá à? Ngươi tưởng những mưu kế nhỏ nhặt đó của ngươi qua mắt được bần tăng chăng? Vui thôi, nhưng bần tăng nói cho con biết này! Một ngày là thầy, thì cả đời cũng là thầy!”
Đường Tăng phun ra một ngụm đờm máu, bá khí nói.