Tây Du: 81 Kiếp Nạn Bị Chơi Hỏng Rồi

Chương 150: Nguyên thần xuất khiếu du thiên địa, tầm mảnh hồn phách cứu Bích Dao




Chương 150: Nguyên thần xuất khiếu du thiên địa, tầm mảnh hồn phách cứu Bích Dao
Cuối cùng, trước “uy thế” của Đường Tăng, cũng như “lời lẽ đầy thuyết phục” của hắn, Quỷ Lệ lựa chọn tạm thoả hiệp, cuốn theo thầy trò Đường Tăng và ba yêu Hổ, Lộc, Dương, nhảy lên Tru Tiên Cổ Kiếm đã hoá khổng lồ, ngự kiếm rời đi.
Bọn họ đi gần nửa canh giờ rồi, Quốc Vương, Vương Hậu, cùng văn võ quần thần của Xa Trì quốc mới dám ngẩng đầu lên. Quốc Vương có long khí hộ thể nên chỉ bị kinh sợ nhẹ, những người ở gần ông thì cũng được thơm lây. Chỉ tội cho những kẻ ở xa Quốc Vương, lại có định lực kém, bị uy thế của Quỷ Lệ và Tru Tiên Cổ Kiếm dọa cho b·ất t·ỉnh nhân sự, miệng sùi bọt mép cả.
Quay trở lại với nhóm người Đường Tăng, thoắt cái, mợi người mở mắt ra thì đã ở một bí cảnh cổ kính, đơn sơ, đậm chất kiến trúc Đạo môn. Đường Tăng quan sát một lượt, thì cũng chắc tám chín phần mười đây có lẽ là Huyền Đô bảo khố trong truyền thuyết.
Theo chân Quỷ Lệ, Đường Tăng cùng mọi người đi về phía một cái tế đàn. Xung quanh tế đàn, có vô số trận pháp được bài bố, nào là tụ linh trận, bát quái trận, lục hợp trận,…
Tất cả những trận pháp đó, đều hướng về trung tâm tế đàn, hay nói chính xác hơn là một cỗ quan tài bằng pha lê ở giữa tế đàn. Nơi đó cũng bày biện vô số kỳ trân dị bảo: Huyết Bồ Đề, Bồi Huyết Đan, Dưỡng Nhan Đan, Linh Chu Quả, Vạn Năm Nhân Sâm, Tinh Nguyên Thảo, Trì Khí Dược,…
Các bảo vật này là dành cho cô gái đang nằm trong quan tài làm bằng pha lê kia. Cô gái ấy trông như một nàng công chúa ngủ say, mặc dù đôi mắt nhắm nghiền, nhưng nét mặt vẫn toát lên một vẻ hồn nhiên, pha chút đáng yêu, tinh nghịch.
Nếu không có gì bất ngờ, thì nàng chính là Bích Dao, “nàng thơ” của Quỷ Lệ. Còn những trận pháp, linh tài kia, chính là thành quả mà Quỷ Lệ dày công dốc sức để duy trì sự sống, thậm chí là để cố gắng hồi sinh cho nàng (nhưng không thành).
Nhóm Ngộ Không cùng tam yêu đều ở lại dưới này, chỉ có Đường Tăng và Quỷ Lệ bước lên tế đàn. Đường Tăng có thể nhìn thấy rõ, sau khi bước đến gần quan tài làm bằng pha lê, khí tức trên người Quỷ Lệ dần bình ổn hơn, không còn bên ngoài tĩnh lặng, bên trong cuồng loạn như trước nữa.
Ánh mắt của Quỷ Lệ khi nhìn Bích Dao thì tràn đầy nhu hoà, trìu mến, chất chứa nhiều nỗi niềm. Ngược lại khi đối diện với kẻ khác, hắn luôn toát ra ra một vẻ lãnh đạm, thờ ơ, “chúng sinh bình đẳng, duy ta cao đẳng, đại học” rất gợi đòn.
“Nhìn đủ chưa? Mấy năm qua nhìn chưa đủ sao? Xê ra một bên, cầm lấy mệnh đăng của bần tăng, bảo hộ cho tốt! Nó mà tắt thì không cần ngươi huyết tế, bần tăng cũng hẹo đấy!”

Đường Tăng dúi một cây đèn, có chân đèn là hình dáng một con Lục Sí Kim Thiền cho Quỷ Lệ, nói.
Quỷ Lệ sau khi nghe câu đầu, trên gương mặt ngàn năm bia đá không mòn của hắn thoáng hiện lên chút ngại ngùng, chất phác của Trương Tiểu Phàm, nhưng khi Đường Tăng chốt hạ câu sau, không khỏi làm Quỷ Lệ phải nhíu mày, nghi vấn không thôi.
Nên biết rằng mệnh đăng hay đèn sinh mệnh, đối với một tu sĩ là vô cùng quan trọng. Độ mạnh yếu của ánh đèn, cũng đồng thời phản chiếu tình trạng của tu sĩ. Nếu thấy mệnh đăng của tu sĩ xảy ra vấn đề mà không kịp xử lý thì vô cùng nguy hiểm.
“Ngài…?!”
Quỷ Lệ cầm mệnh đăng của Đường Tăng trên tay ngập ngừng không thôi, đáng lẽ ra một việc quan trọng như thế này, Đường Tăng phải giao cho nhóm Ngộ Không mới đúng. Nhưng bây giờ Đường Tăng lại chọn giao lại trọng trách nặng nề này lại cho hắn. Lúc này, trong đầu Quỷ Lệ vang lên câu nói của Đường Tăng “Một ngày là thầy, thì cả đời cũng là thầy.”
“Ngài cái gì mà ngài! Giữ lấy cho tốt đi, bần tăng cũng nói rồi, con cũng coi như là đồ đệ ta mà. Ta tin tưởng con!”
Đường Tăng hào khí ngút ngàn nói.
“Tại sao ngài lại không giao lại cho 4 người kia?”
Quỷ Lệ hỏi lại với giọng khàn khàn.
“Thực lực bọn hắn không đủ!”

Đường Tăng thành thật trả lời.
Quỷ Lệ:…
Mặc kệ Quỷ Lệ đang nghệch mặt ra, Đường trưởng lão đả tọa nhập định, nguyên thần xuất khiếu. Hắn mang theo hai cây Giác Tỉnh Bạch Trúc và Đại Thiên Ngân Bát, dùng thuật Phi Thân Thác Tích trong Thiên Cương 36 biến, mở căng Tuệ Nhãn ra, men theo sợi dây nhân quả mong manh, đi tìm lại phần hồn phách đã thất lạc của Bích Dao trong thiên địa.
Tuy là tìm lại 2 hồn 7 vía, nhưng như đã nói, 2 hồn 7 vía của Bích Dao đã bị Tru Tiên Cổ Kiếm đánh cho tan rã ra thiên địa rồi, nên hiển nhiên, việc truy tầm không đơn giản chỉ dừng lại ở con số 2 cộng 7 bằng 9. Con số đó có thể lên đến hàng trăm hàng nghìn đơn vị cũng không chừng.
Hơn thế nữa, những mảnh vụn này cũng đâu có ở một mình không. Mảnh nhỏ không có linh tính thì có mảnh đã hoà vào những viên đá, viên sỏi, hạt cát, hạt bụi,…
Những mảnh tầm trung đã có chút linh tính nhất định, thì theo sự dẫn dắt của lực lượng luân hồi, hoá thành những cọng cỏ, bông hoa, cái cây nhỏ,… để nương theo đó mà bổ túc lại sự thiếu sót trong linh hồn, kết hợp với nhiều yếu tố khác, diễn hoá thành sinh linh có tư duy cao mới.
Những trường hợp như thế, khi gặp được, Đường Tăng chỉ dùng tới hai thần thông là Truy Hồn và Nh·iếp Phách, đều nằm trong Địa Sát 72 biến, là thu thập được. Lấy Giác Tỉnh Bạch Trúc gắp chúng bỏ vào Đại Thiên Ngân Bát cất giữ.
Sau đó, lại dùng 2 thần thông là Oát Toàn Tạo Hóa và Bổ Thiên Dục Nhật trong Thiên Cương 36 biến để bù đắp lại những thiếu hụt cho những sinh linh này. Nói gì thì nói, chúng sinh bình đẳng, cây cỏ há không phải chúng sinh sao?
Những mảnh lớn hơn, khi Đường Tăng tìm được chúng, chúng đã diễn hoá thành những sinh linh như chim, cá, thú, trùng,… sau quãng thời gian dài dằng dặc.
Đối với những trường hợp này, nếu mạo muội dùng thần thông Truy Hồn và Nh·iếp Phách để chia tách phần hồn, phách đã gần như hoàn toàn dung hoà vào những sinh linh này, thì hậu quả vô cùng khó lường. Có thể nói, chả khác nào cứu một mà hại một trăm vậy.

Những sinh linh này là những sinh linh có tư duy cao, nên việc mất đi hồn, phách đối với chúng là vô cùng tệ hại, không dễ gì chỉ cần dùng vài thần thông như trường hợp phía trên là xong được. Bởi lẽ, phần mất đi đó chứa nhiều linh tính của sinh linh lắm, nếu chỉ dùng vài thần thông mà bổ toàn được, thì ai ai chắc cũng làm Nữ Oa nương nương hoặc là Bình Tâm nương nương được rồi.
Giữa tình thế đó, từ trong nguyên thần của Đường Tăng, chín viên Xá Lợi đại diện cho tiền thân 9 kiếp đồng loạt xoay tròn, từ trong đó, một thân hình mờ ảo bước ra. Người này có đến bảy tám phần tương tự Đường Tăng, nhưng không biết vì sao lại mang những đường nét hơi khắc khổ hơn một chút.
Người này là Thập Nan Hoà Thượng hoặc gọi dân dã là Thầy Mười Khó. Hắn chính là tập hợp thể của những phần linh tính, được bù đắp sau mỗi kiếp luân hồi của Đường Tăng, khi linh hồn của Đường Tăng bị “hao hụt” sau mỗi lần chuyển kiếp.
Nếu tính theo quỹ tích gốc, thì sau mười lần chuyển thế, phần linh tính của Thầy Mười Khó sẽ hoàn toàn lấn át linh tính của Kim Thiền Tử, từ đó tạo thành một Đường Tăng cộc cằn, bảo thủ tự cho là đúng như đã thấy.
Tuy nhiên, hiện tại Đường Tăng đã hoàn thành hợp nhất mười kiếp, đã bổ sung lại hoàn chỉnh phần thiếu hụt của mình, nên hiển nhiên là Thầy Mười Khó không có đất diễn. Chính vì lẽ đó, trong kiếp nạn lần này, Đường Tăng cũng mượn cớ mà “trả” hắn lại cho thiên địa luôn.
Thầy Mười Khó vẫn với dáng vẻ khắc khổ đó, bước ra từ trong nguyên thần của Đường Tăng, hắn gật đầu với Đường Tăng một cái, rồi phân ra một phần tinh hoa linh tính của mình, bù đắp vào phần hồn, phách mà Đường Tăng vừa rút ra của một con châu chấu. Cứ như thế, Đường Tăng rút ra, Thầy Mười Khó lại bổ sung vào, mỗi lần như thế, hình dáng của Thầy Mười Khó lại mờ ảo đi một phần.
Không biết qua bao lâu, không biết đã thu thập tới mảnh hồn phách thứ mấy, nhưng Đường Tăng cảm thấy chắc là sắp xong rồi, bởi vì sợi dây nhân quả mơ hồ, đã chỉ còn lại một sợi duy nhất.
Men theo dẫn dắt của sợi dây nhân quả, Đường Tăng cùng Thầy Mười Khó phiêu du đến một cái ao nước ngọt. Tại đây, họ đã chứng kiến một cảnh tượng như trong truyện cổ tích.
Chỉ thấy nơi mé ao, một tên tiều phu đang cầm rìu đốn củi gần đó, thì bỗng nhiên lưỡi rìu tuột cán, rơi tõm xuống ao nước. Tiếp theo đó, cảnh tượng thần kỳ xảy ra, một nàng tiên thánh khiết, hiền lành, từ dưới ao nước hiện lên. Một tay cầm lưỡi rìu bằng vàng, một tay cầm lưỡi rìu bằng bạc, hỏi xem thanh niên tiều phu làm rơi lưỡi nào.
Tiều phu thấy có thần tiên từ dưới ao hiện lên thì vô cùng bàng hoàng, sợ hãi, thành thật đáp là mình chỉ làm rơi một lưỡi rìu bằng sắt đã rỉ sét. Nàng Tiên Ao thấy tiều phu thật thà, đáng khen, nên trả hắn lưỡi rìu bằng sắt và tặng luôn hai lưỡi rìu vàng, bạc. Đúng là một câu chuyện với kết thúc có hậu. Nhưng có đúng thật vậy không?
Không biết phải vậy không, nhưng trong mắt Đường Tăng, lúc tiều phu nhận được hai lưỡi rìu vàng, bạc hớn hở rời đi, thì một sợi nguyên khí của hắn cũng trôi về hướng Nàng Tiên Ao.
Sau khi Nàng Tiên Ao nhận được sợi nguyên khí đó, thì cảm xúc vui cười trên gương mặt nàng vụt tắt, rồi lặn xuống hồ mất tăm, giống như một con rô bốt được lập trình sẵn vậy. Hoặc thời đại này người ta gọi nó là khôi lỗi và con khôi lỗi này, lại còn chứa một mảnh hồn phách cuối cùng, đồng thời cũng là mảnh quan trọng nhất của Bích Dao.
*P/s: Không biết Nhật Long Tôn Giả còn theo dõi truyện không, nhưng nhân vật Thầy Mười Khó là để tri ân Tôn Giả đã theo dõi, đóng góp ủng hộ truyện, ngay từ những ngày đầu. Tuy nhiên cũng xin Tôn Giả cảm thông, vì giới hạn của cốt truyện, nên tiểu sinh xin phép chỉ phát triển nhân vật này tới mức độ nhất định thôi. Thân chào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.