Đoàn đi mười mấy người, chặng về thiếu mất một, về cơ bản khó lòng phát hiện, mà cũng chẳng ai để ý.
Dẫu sao cũng là người chả liên can gì.
Vạn Khoảnh nằm ngủ bù ở khoang thương gia, lúc tiếp viên đến gần đắp chăn cho gã thì tự dưng gã mở bừng mắt, làm tiếp viên sợ quá xin lỗi lia lịa.
Gã xua tay bảo tiếp viên đi ra, xong cứ ngồi ngớ người một mình.
Gã vừa nằm mơ.
Mục Tinh Dã trong mơ thì lại cười, phóng khoáng thỏa thích, tầm 17 18 tuổi, đá bóng trên sân, lao đi dọc đường chạy, ăn đồ nướng giữa vườn hoa – là nụ cười mà mấy năm nay không trông thấy nữa, là vẻ thoải mái đã không tìm lại được sau khi nhà họ Mục gặp biến cố.
Thủ đoạn của Vạn Khoảnh không quang minh chính đại mấy song gã tự phụ xưa giờ, gã cũng chẳng thấy giở trò thì có gì mà phải ngại, kẻ chưa thử lắt léo đã bỏ cuộc mới là kém cỏi nhất.
Ban đầu nhà họ Mục gặp biến cố, gã lợi dụng tâm lý đang sốt sắng muốn cứu Mục Huyền Chi của Mục Tinh Dã, đồng ý nhờ bác mình làm quan trường giúp đỡ hộ cậu, bản thân bỏ tiền đền một khoản lớn cho bố cậu. Nếu không nộp số tiền trên có khi Mục Huyền Chi còn bị xử thêm 10 năm nữa.
Vạn Khoảnh vẫn nhớ ngày hôm ấy, gã đưa ra đúng một điều kiện cho khoản tiền này là muốn Mục Tinh Dã đi theo mình, làm tình nhân hay bạn giường đều được, tóm lại không có người khác nữa.
"Tôi muốn cứu bố thật, nhưng bố sẽ không mong được tôi cứu bằng cái cách như này đâu." Nói xong Mục Tinh Dã quay đầu bỏ về luôn.
Thế là Vạn Khoảnh nhượng bộ một bước, lặng lẽ tỉnh bơ dụ dỗ cậu kí hợp đồng trợ lý 6 năm. Nếu trong vòng 6 năm cậu thanh toán hết tiền thì trả tự do cho cậu. Nếu không lo được thì cậu buộc phải làm theo những gì Vạn Khoảnh sắp xếp.
Hợp đồng trợ lý không quy định rõ thời gian biểu làm việc, Vạn Khoảnh gọi cậu thì cậu mới đến, cũng chỉ đi theo xã giao, tham gia một vài hoạt động, xử lý một vài công chuyện cá nhân chứ không hơn. Vạn Khoảnh còn trợ lý khác, có việc phải làm thật thì cũng không đến lượt cậu.
Mục Tinh Dã tranh thủ giờ giấc làm thêm đủ kiểu, Vạn Khoảnh kệ, cứ thế mặc cậu bươn chải khắp nơi. Trầy trật nhiều rồi mới biết con đường nào ngắn nhất, mới đưa ra quyết định chính xác nhất được.
Đúng là Mục Tinh Dã phải nếm khổ đủ đường thật. Do hợp đồng trợ lý nên cậu không thể tìm việc toàn thời gian chính thống, chỉ làm được các việc vặt giờ giấc linh hoạt mà nhận tiền nhanh. Phát tờ rơi, đóng giả linh vật, đóng giả tượng ngoài đường, cứ việc gì trả công nóng thì làm.
Vạn Khoảnh từng xem clip của thư kí gửi.
Giữa hè nắng gắt, Mục Tinh Dã phải quết lớp sơn dày đặc lên người, đứng bất động ở góc phố cho người ta chụp ảnh, để kiếm được tiền cậu cố đứng sao cho lâu nhất có thể, thậm chí say nắng ngất xỉu cũng không chịu đi viện mà chỉ uống ít nước hoắc hương xong làm tiếp.
Ở quán bar hỗn độn phức tạp, Mục Tinh Dã luôn luôn là nhân viên kết thúc công việc ra về muộn nhất, có khách khiêu khích hay quấy rối cậu cũng có thể nhẫn nhịn thỏa hiệp hoặc ứng đối khéo léo, cái người ngày xưa nhỡ chịu thiệt thòi là phải ức chế bật lại giờ chẳng còn thấy kiêu ngạo đâu nữa.
Cậu đi những chuyến bus tiết kiệm nhất, ăn cơm hộp loại rẻ nhất, thuê nhà ở khu đơn sơ nhất, bị ốm thì cố chịu, không mua quần áo, hạ mức sống xuống thấp nhất, chỉ nhằm trả lại hết tiền nhanh nhất có thể.
Ngay từ lúc ấy gã đã biết, hóa ra trước nay mình đều chưa hề hiểu Mục Tinh Dã.
Nhưng gã vẫn thấy bản tính khó dời.
Gã cho rằng kể cả mình đánh giá thấp sự bền bỉ của Mục Tinh Dã thì một thiếu gia nhà giàu được chiều chuộng thành quen cũng chả gồng gánh sống vậy được đến 1 năm đâu, rồi sẽ phải xin xỏ gã thôi.
Nhưng điều bất ngờ là về sau Mục Tinh Dã được bà ngoại cho một khoản tiền, gom xong trước phần lớn chỗ đang nợ, rồi còn tận dụng lợi thế từng học pha chế và polo để tìm được công việc bartender và huấn luyện viên ổn định, 5 năm vừa rồi còn lục tục trả được những hơn 80 vạn.
Hàng tháng Mục Tinh Dã đều chuyển tiền cho gã, lúc thì số lẻ lúc thì số chẵn.
Cứ kiên trì thế suốt 5 năm, không chịu cầu xin gã.
Còn 1 năm nữa là hợp đồng của hai người đáo hạn. Với thủ đoạn của Vạn Khoảnh thì chả cần tốn sức nghĩ ngợi gã cũng có cách bắt Mục Tinh Dã thỏa hiệp trong năm cuối này, cùng lắm thì dùng biện pháp mạnh, nên ban đầu gã chẳng vội.
Nhưng Ngôn Hòa lại về nước.
Việc Ngôn Hòa trở về đã đập vỡ sự thăng bằng tế nhị quái gở giữa gã và Mục Tinh Dã. Gã không vội nhưng Mục Tinh Dã thì có. Vội trả tiền, vội bỏ đi.
Làm gì có cái chuyện hời thế!
Mục Tinh Dã ở lại bệnh viện thêm hai hôm.
Mỗi lần bị Vạn Khoảnh hành hạ là phải chịu tróc mất lớp da, nhưng chưa khi nào hiểm bằng lần này. Bác sĩ bảo cậu mà đến viện chậm tí nữa thôi là đã có nguy cơ tử vong vì dị ứng cồn rồi.
Cậu hãi hùng trong lòng, cơ thể cũng nhọc nhằn nặng nề.
Nhưng những việc này không quan trọng, chủ yếu nhất là khi cậu không về theo đúng ngày đã giao hẹn đơn phương trước mà Ngôn Hòa lại chẳng hề bận tâm, dường như cũng không để ý mấy đến sống chết của cậu.
Mục Tinh Dã ngồi trên giường bệnh, chốc chốc lại cầm điện thoại ngẩn ngơ.
Giường bên có một cô bé 5 tuổi mới vào, cô bé tặng cậu mấy quả quýt. Thậm chí cậu còn bắt đầu ấu trĩ ngồi đếm múi quýt, sổ lẻ sẽ gửi số chẵn thì thôi.
Cô bé con hỏi cậu đang làm gì thế, cậu bảo là sợ gửi người ta sẽ khó ở, mà không gửi thì lại sợ người ta hãy còn thoáng bận lòng lăn tăn.
Lằng nhằng tái hồi mấy lượt xong vẫn cắn răng nhắn tin cho Ngôn Hòa.
"Anh Ngôn, công việc em bị vướng mắc một tí, sắp về rồi ạ. Về đến nơi em sẽ ghé chỗ anh lấy giày sau."
Một câu phải gõ đi gõ lại mãi đọc mới tạm hài lòng. Cậu nghĩ ngợi, đính kèm thêm sticker ngôi sao xoay tròn ở dưới rồi nhắm mắt nhắm mũi quyết tâm ấn gửi.
Màn hình điện thoại của cậu sáng lên gần như ngay lập tức.
Cậu run tay cầm lấy xem, sau dòng tin của cậu, Ngôn Hòa trả lời một chữ: "Ừm."
Mục Tinh Dã gần như bật tung người khỏi giường, động tác mạnh quá làm chỗ eo nhói lên khủng khiếp, cậu phải xuýt xoa hít hà vài tiếng mới xua bớt cơn đau đi.
"Anh ý trả lời rồi!" Mục Tinh Dã hớt hải chia sẻ niềm vui với cô bé con, lặp lại liền hai câu, "Anh Ngôn trả lời rồi! Mình phải mau chóng quay về gặp anh ấy mới được!"
Cô bé con thấy chú này mới phút trước còn đang vùi đầu ủ ê mà ngay phút sau tự dưng đã lại nhảy cẫng lên hoan hô, không biết nói gì nữa luôn, đành nở nụ cười phụ họa: "Chúc mừng chú ra viện ạ!"
Bác sĩ kiểm tra cho cậu, bảo mai là xuất viện được rồi. Mục Tinh Dã lập tức đặt vé máy bay về Thủ phủ, nghĩ ngợi rồi nhắn thêm một tin cho Ngôn Hòa: "Anh Ngôn, chuyện công việc giải quyết xong rồi ạ, mai là em được về rồi."
Lần này chờ khoảng tầm 10 phút, Ngôn Hòa gửi thêm cho cậu một câu "Ừm".
Vốn là Ngôn Thành đã đi ra đến bãi gửi xe thì lại thấy Ngôn Hòa gọi, bảo giờ mình có thời gian ăn trưa chung rồi.
Thư kí đã đặt bàn nhà hàng sẵn, nằm gần tòa nhà Ngôn thị. Hai người đều lười lái xe nên cùng đi bộ sang.
Trông tâm trạng Ngôn Hòa khá hơn hẳn buổi sáng, tuy không quá rõ nhưng cảm giác là có thứ gì đó đã lắng lại, không phập phù nôn nóng như mấy hôm trước nữa.
"Sáng hẹn chú đi ăn thì bảo bận, phải đi đâu một chuyến. Sao giờ tự dưng lại rảnh à?" Ngôn Thành hỏi.
"Ừm, rảnh rồi ạ." Ngôn Hòa đáp, không có ý định tiếp nối chủ đề này.
Ngôn Thành cười cho qua, còn nói gì được nữa.
Cả hai vào nhà hàng, gọi món rồi từ tốn dùng bữa, tán gẫu đứt quãng về tình hình công ty nhà cửa gần đây.
"Tiểu Hòa, gặp việc gì thì có thể kể với anh, mình chuyện trò trao đổi?" Bỗng Ngôn Thành chuyển đề tài.
Ngôn Hòa ngẩn ra, hỏi lại một câu: "Rõ lắm ạ?"
"Ừ, lơ đãng thẫn thờ thấy rõ luôn."
Ngôn Hòa cúi đầu cắt miếng bít tết, lần lữa mãi không lên tiếng.
Ngôn Thành thở dài: "Hôm qua chú ném điện thoại ở văn phòng, hiếm khi thấy chú nổi nóng thế, có chuyện gì xảy ra à?"
"Những cái này thì anh biết nhanh thế!" Ngôn Hòa bảo.
"Chú bảo thư kí đổi điện thoại mới, điện thoại chú lại là loại bảo mật không mua được ngoài hàng, chỗ anh còn một cái, thư kí của chú hết cách đành sang lấy bên anh thôi. Sao anh không biết được? Cái điện thoại của chú đập vào tường toàn bộ Ban thư kí đều nghe thấy cả, chả lẽ chú định bảo anh là chú bất cẩn làm rơi xuống đất hả? Cái thảm trải sàn chỗ chú dày chừng nào chú không biết chắc?"
Ngôn Thành vào thẳng vấn đề: "Vì Mục Tinh Dã à?"
Ngôn Hòa lặng thinh.
"Tưởng cậu ta đi theo Vạn Khoảnh đến Bình Châu cơ mà? Có việc gì sao?"
"Em ấy chưa về." Ngôn Hòa đặt dao dĩa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Thành, khó mà tả rõ cảm giác trong ánh mắt nhưng chắc chắn đó không phải bình thản tỉnh bơ.
"Vạn Khoảnh về rồi mà em ấy chưa về." Ngôn Hòa nói, "Em ấy nhắn tin cho em bảo hôm sau là về, nhưng xong lại mất liên lạc 4 ngày liền. Em không tìm thấy em ấy đâu cả, anh, em..."
Ngôn Hòa hít sâu một hơi, nỗi sợ hãi vì không tìm được người mấy hôm nay đã trôi qua nhưng nghĩ lại hãy còn nôn nao. Anh dừng lời lại, vừa nãy do thoáng mất kiểm soát nên âm cuối giọng nói cũng run run.
Dĩ nhiên việc này khiến Ngôn Thành rất thảng thốt, nhưng cái khiến anh ta chấn động hơn cả là thái độ của Ngôn Hòa.
—— Đây là lần đầu tiên sau khi về nước Ngôn Hòa bộc lộ ra cảm xúc về Mục Tinh Dã mà không hề che giấu.
Ngôn Thành dành thời gian cho Ngôn Hòa xoa dịu khôi phục tâm trạng, nghe thấy Ngôn Hòa tiếp tục: "Em nhờ người kiểm tra lịch trình của Vạn Khoảnh."
Ban đầu Ngôn Hòa cũng không thấy vấn đề gì mấy, mãi cho đến khi phát hiện ra Vạn Khoảnh đã về Thủ phủ mà Mục Tinh Dã lại không về cùng, điện thoại thì tắt máy.
Anh cho người kiểm tra tiếp lịch trình của Mục Tinh Dã, hay tin cậu chưa hề làm thủ tục lên máy bay, cũng có nghĩa là chưa rõ vì nguyên nhân gì nhưng Mục Tinh Dã đã bị bỏ lại Bình Châu.
Anh kìm nén một hôm, những lời đồn liên quan đến hai người cứ lần lượt vang suốt bên tai, cuối cùng anh quyết định không chờ nữa.
Vạn Khoảnh có công khai lịch hoạt động chính, xã giao bên lề cũng toàn tham gia cùng nhóm máu mặt ở địa phương, vậy nên không khó điều tra ra mấy ngày vừa rồi đã có những sự kiện gì.
Phía Bình Châu nhanh chóng gửi tin về, đại ý là hôm trước Vạn Khoảnh làm một trợ lý hay tình nhân gì đó bị thương ở câu lạc bộ ngay trước mặt mọi người, do dị ứng cồn và thuốc cộng thêm vết rạch từ thủy tinh vỡ nên đối phương đã được đưa đến bệnh viện. Người này hôn mê trong viện suốt chưa tỉnh, chưa rõ tình hình hiện tại ra sao.
Đối phương kể khá sơ sài, đại để do ngại đụng chạm Vạn Khoảnh không dễ xơi, hoặc chắc cũng chẳng chú ý đến kết cục của một nhân vật cỏn con.
Nhưng với Ngôn Hòa thì những lời này không khác gì sấm đánh bên tai.
Anh rơi vào trạng thái mất kiểm soát hiếm gặp, bức tường đối diện lõm hẳn một khoảnh nhỏ do điện thoại đập vào.
"Nên chú bảo phải đi một chuyến là định đến Bình Châu hả?" Ngôn Thành cau mày, rõ là cũng đang phải tiêu hóa sự việc.
Ngôn Hòa không phủ nhận.
Trên thực tế, nếu không nhờ cái tin nhắn "Công việc bị vướng mắc một tí, sắp về rồi ạ" mà Mục Tinh Dã gửi thì giờ này Ngôn Hòa đang ngồi trên máy bay đến Bình Châu rồi.
Sau khi nhận được tin nhắn, anh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Rõ ràng Mục Tinh Dã không muốn để anh biết việc này, không thì đã chẳng cố ý nhấn mạnh nguyên nhân chậm trễ thời gian là do công việc vướng mắc. Hơn nữa anh cũng đã tiếp cận bệnh viện bên phía Bình Châu, biết tin hiện giờ sức khỏe Mục Tinh Dã không vấn đề gì, sẽ được xuất viện sớm thôi.
Thế là anh bảo thư kí hủy vé máy bay, quyết định ở lại Thủ phủ đợi.