Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 12: Cứ giương mắt đứng nhìn vậy ư?




"Rốt cuộc chú nghĩ thế nào?" Ngôn Thành hỏi.

Mãi lâu sau Ngôn Hòa mới đáp một câu: "Em không rõ."

Anh không thể trả lời Ngôn Thành, vì anh thực sự không biết.

"Chuyện của hai đứa xét ra đến cùng thì không phải lỗi hai đứa. Anh biết chú rất buồn, ba chú như thế, chú không chấp nhận nổi cũng là chuyện dễ hiểu." Ngôn Thành thở dài một hơi, nhìn Ngôn Hòa đầy lo âu, "Nhưng dẫu sao quá khứ cũng qua rồi, nếu chú thật sự muốn thì để anh nói chuyện với ông nội cho."

"...Không cần," Ngôn Hòa hạ giọng, "không cần nói với ai cả."

Vấn đề nằm ở chính bản thân anh, nói với ai cũng vô dụng.

"Tiểu Hòa, anh nói thế này có thể hơi dạng người ngoài vô cảm, nhưng có những việc sau mấy hay mười mấy năm nữa ngoái đầu nhìn lại, chưa chắc đã phải đường cùng đâu. Có khi vào thời điểm ấy thì thấy nút chết bế tắc, nhưng qua một thời gian nó lại tự động tháo gỡ thôi."

"Anh, em không biết..."

"Thế chú cứ giương mắt đứng nhìn vậy ư?"

"...Tóm lại vẫn hơn là không nhìn thấy ạ."

Nói đến nước này rồi, Ngôn Thành cũng biết trước mắt tạm thời khó lòng giải quyết, người trong cuộc cần thời gian, người ngoài cuộc lại càng cần tỉnh táo.

Song anh ta vẫn không thể không cảm khái, cũng xem như nhắc nhở Ngôn Hòa: "Thằng bé đấy ấy mà, sắc mặt chú hơi kém tí thôi là cậu ta đã sợ sệt bỏ chạy, cho ít kẹo xong lại xáp vào gần. Trông cái bộ dạng lo được lo mất có còn tí nào bóng dáng ngày xưa hả?"

"Tiểu Hòa, chú nhìn thấy cậu ta là hận, không nhìn thấy thì lại lo cậu ta không bao giờ xuất hiện nữa, cứ vừa đấm vừa xoa giày vò mãi vậy, thằng bé không chịu nổi đâu."

Cậu ta không chịu nổi đâu.

Ngôn Hòa nghĩ, Mục Tinh Dã sẽ không chịu nổi ư?

Chắc vậy nhỉ!

Mục Tinh Dã ngày xưa từng dồn hết nhõng nhẽo xốc nổi cho một mình Ngôn Hòa, thân mật tín nhiệm cũng chỉ dành cho một mình Ngôn Hòa. Trước Ngôn Hòa, Mục Tinh Dã không thể chịu nổi tí ti tủi thân uất ức nào.

—— Người được yêu thương chiều quá hóa hư sẽ luôn cậy mình có chỗ dựa.

Nhưng ấy là hồi trước.

Từ khi Ngôn Hòa ra nước ngoài cho đến khi Ngôn Hòa trở về, những thiệt thòi Mục Tinh Dã phải nhận từ anh nào chỉ dừng ở tí ti.

Chẳng biết cậu còn kiên trì được bao lâu, chẳng biết liệu cậu có chờ được đến ngày hai người hóa giải hiềm khích ngày xưa.

Hay là căn bản vốn chẳng có cái ngày ấy.

Bùi Nguyệt báo cáo liền mấy lịch trình, âm thầm quan sát thử sắc mặt sếp, không thay đổi gì cả, dĩ nhiên cũng chẳng tỏ thái độ gì rõ ràng.

Cô đành nói tiếp.

Cuối cùng, khi nhắc đến đối tác làm ăn nước ngoài sắp sửa hạ cánh xuống Thủ phủ, biểu cảm của Ngôn Hòa mới thoáng dao động.

Cô dừng lại giây lát, bổ sung: "Buổi tối sẽ mời ăn ở Hoa Nhài, xong bữa thì anh không cần tham gia nữa ạ, giám đốc Trần đã sắp xếp các việc khác, đến lúc đó anh ấy sẽ đi theo."

Tự dưng Ngôn Hòa hỏi: "Chuyến bay của họ là mấy giờ chiều?"

Ớ?

Nhất thời Bùi Nguyệt không đoán được ý Ngôn Hòa, cô trả lời: "5 giờ chiều đến nơi ạ."

"Bảo giám đốc Trần ăn cùng cả bữa tối đi, tôi không đi đâu."

"Vâng." Bùi Nguyệt gật đầu, nhanh chóng ghi chép lại thay đổi, nghe thấy giọng Ngôn Hòa vang lên tiếp, "Chiều tôi ra sân bay đón."

Ế?

Bùi Nguyệt thấy rất may là tố chất chuyên môn của mình vững vàng, không buột miệng nghi vấn thành tiếng.

Sếp không đi ăn cùng nhưng lại đòi ra sân bay đón? Quy trình kiểu gì vậy nhỉ. Nhưng rồi cô lập tức hiểu ra, chắc chắn có nguyên nhân cô đã bỏ lỡ, kể cả là nguyên nhân chưa rõ.

Mấy ngày nay trạng thái của Ngôn Hòa không được tích cực, cô là trợ lý đặc biệt số 1 nên cảm nhận thấy rõ nhất, đồng thời cũng căng thẳng nhất.

5 giờ chiều, Ngôn Hòa dẫn nhân viên ra đón tiếp đội ngũ đối tác. Hai bên hàn huyên đơn giản vài câu, rõ ràng đối phương không thể ngờ là sếp lớn lại đích thân đến đón, phấn khởi quá nên cũng không bận tâm nỗi tiếc nuối vì "Buổi tối không tham gia cùng được" cho lắm.

Đưa đối tác lên xe, Ngôn Hòa không về ngay mà bảo với Bùi Nguyệt là mình khát, đi mua cốc cà phê đã.

Tuy không rõ tại sao vào giờ phút này mà sếp lại cương quyết đòi ngồi giữa sảnh đón để uống một cốc cà phê hòa tan, nhưng Bùi Nguyệt cũng đã bắt tay vào phân tích cấp tốc các cử chỉ khác thường của sếp hai ba hôm nay luôn rồi.

Các chuyến bay nối nhau hạ cánh, lại thêm một đợt khách ùa ra từ lối đi. Bùi Nguyệt ngồi cạnh, chứng kiến gương mặt bình thản sừng sững của Ngôn Hòa đột nhiên biến đổi.

Ngôn Hòa đứng dậy, bước mấy bước về phía lối ra rồi khựng lại.

Một thanh niên trông tư thế đi lại có vẻ chật vật tụt lại phía sau đám đông, đang lết dần ra ngoài rất chậm chạp.

Trông thấy Ngôn Hòa, cậu thanh niên ngẩn ngơ mất một giây như kiểu không dám tin vào mắt mình, nhưng rồi ngay sau đó đôi mắt sáng bừng lên, cậu này chạy mấy bước gọi với về phía sếp là "Anh Ngôn".

Bùi Nguyệt đứng chếch đằng sau Ngôn Hòa, nhìn theo cậu thanh niên đối diện rõ ràng mặt mũi vui sướng mà lại vẫn dè dặt cẩn thận, bỗng chốc có thứ gì tự động móc nối xâu chuỗi liên tục trong não.

Ngôn Hòa đứng yên như một vệt màu xanh lam đậm vô cớ xuất hiện giữa bức tranh thủy mặc đen trắng, ngưng tụ nhưng lóa mắt.

Mục Tinh Dã không ngờ vừa xuống sân bay đã lại gặp được anh. Cậu không dám mơ tưởng hão huyền là Ngôn Hòa sẽ đến đón mình nhưng vẫn cứ chìm ngập trong niềm vui bất ngờ quá lớn, chạy chậm mấy bước theo bản năng xong mới muộn màng để ý đến vết thương đang đau nghiến như sắp nứt ra đến nơi.

"Anh Ngôn, sao anh lại đến đây ạ?" Mục Tinh Dã cố nén cơn đau run bần bật ở eo lại, ngẩng mặt cười hỏi.

Ánh mắt Ngôn Hòa nhìn cậu tương đối khác thường, có vẻ quan sát đánh giá, xong anh mới trả lời cậu: "Có đoàn đối tác mới đến."

Quả nhiên, sao lại có thể đến đón cậu được.

Mục Tinh Dã biết điều gật gù: "À à, thế anh Ngôn anh cứ làm việc đi ạ, em... không quấy rầy anh nữa. Chờ lúc nào anh rảnh rồi em ghé lấy giày sau."

Nói xong cậu định đi.

Mục Tinh Dã cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, niềm vui thảng thốt trong nháy mắt vừa nãy cứ như ảo giác, rồi có cả tâm trạng gì đó khác không ngăn cản nổi tự dưng trào dâng.

Đột nhiên cậu rất muốn ôm lấy Ngôn Hòa rồi òa lên khóc thật to.

Nhưng cậu không thể làm thế.

Cậu nghĩ bụng phải mau mau đi về, luống cuống hấp tấp định kéo vali cho nhanh mà chân trái vấp chân phải, suýt thì ngã dập mặt.

Ngôn Hòa nhanh chóng đỡ cánh tay cậu kéo lại, giúp cậu thăng bằng cái cơ thể ngả nghiêng rồi lại thả tay như không có gì xảy ra.

"Đi cùng luôn đi!" Ngôn Hòa nói.

"Không cần đâu anh Ngôn, anh còn việc đang dở mà. Em đi tàu điện ngầm về là được, nhanh thôi ạ."

Tuy công cuộc theo đuổi Ngôn Hòa nhờ cả vào trò mặt dày dây dưa bám riết của cậu hiện giờ, nhưng cậu không thể làm cái chuyện khiến người ta ghét bỏ được.

Ngôn Hòa im lặng giây lát, mím môi lại.

Bùi Nguyệt tham gia cuộc trò chuyện rất đúng lúc, ra vẻ đang nhắc nhở Ngôn Hòa: "Sếp Ngôn, vừa nãy nhóm anh Trần đã về trước rồi ạ, hiện giờ xe mình vẫn còn chỗ trống."

Sau đó cô lập tức gọi điện tiếp cho tài xế, không một sơ hở: "Vâng, em với sếp ra giờ, anh chờ ở cổng ra số 5 nhé."

Cúp điện thoại xong cô bèn mìm cười nghiêng mình nhường đường, đưa tay ra hiệu xin mời.

Hết một lượt quy trình, Mục Tinh Dã đã ngơ ngác đi theo sau Ngôn Hòa ra khỏi sảnh, xong lại lơ tơ mơ ngồi luôn lên chiếc xe minivan màu đen của Ngôn Hòa.

Cảm giác tự nhiên mượt mà đến độ quái gở.

Bùi Nguyệt ngồi vào ghế phó lái rồi ấn nút nâng tấm chắn ghế sau lên, bảo tài xế đi thôi.

6 giờ tối, Thủ phủ nhanh chóng tiến vào khung giờ cao điểm, xe cứ vừa đi vừa phanh trên đường vành đai, bầu không khí trong khoang xe cũng đình trệ mù mờ theo.

Cái lưng thẳng tắp của Mục Tinh Dã dần dà rệu rã, đầu tựa vào cửa kính xe, mệt quá rồi, không thể nào hé mắt ra nổi nữa, lát sau cậu đã thiếp ngủ thật say.

Lúc lên xe cậu cởi áo khoác, chỉ để lại mỗi chiếc áo len cổ tròn màu xanh da trời, phần da lộ bên ngoài áo len trắng trong loang loáng vì không tiếp xúc nắng, cổ đang ở tư thế duỗi căng, mạch máu xanh nhạt hiện rõ, yết hầu tạo thành đường nét uốn lượn xinh đẹp.

Xe hơi hơi lắc lư, cậu dựa người vào cửa cạnh mình, cái đầu tựa vào kính xe cũng gà gật theo, lúc hẫng xuống sẽ vang tiếng va đập khe khẽ.

Balo thì cậu ôm ghì chặt trong lòng, cậu ngủ không được yên lắm, hay bật ra tiếng lầm bầm nhỏ xíu theo cơn tròng trành, hệt như trẻ con.

Cậu với Ngôn Hòa ngồi tách ra hai đầu hàng ghế sau, khoảng cách ở giữa đủ cho thêm một người ngồi nữa. Rõ ràng lúc tỉnh thì tiếp cận nồng nhiệt thế mà lúc ngủ lại vô thức cách xa hết cỡ có thể. Chẳng biết là sợ cái gì.

Lắc lư hồi lâu, đến lúc xe dừng thì lại tự động tỉnh dậy luôn.

Xe đỗ dưới hầm, trong khoang xe chẳng còn ai. Mục Tinh Dã chậm chạp bò dậy từ ghế ngồi, dụi mắt mấy cái, nhìn qua cửa kính thấy Ngôn Hòa đang đứng hút thuốc bên ngoài xe.

Đốm lửa lập lòe bên môi, rọi lên gương mặt lạnh nhạt tĩnh mịch.

"Anh Ngôn." Mục Tinh Dã mở cửa xe bước ra cất tiếng gọi anh, xong đứng đơ ra đó không biết nên nói gì.

Hầm để xe tối và lạnh, vừa ở trong khoang xe ấm áp bước ra cái là Mục Tinh Dã rùng cả mình. Ngôn Hòa liếc cậu một cái, nâng tay vứt điếu thuốc đi rồi lại gần, thò tay cầm cái balo Mục Tinh Dã đang để ở ghế sau ra ngoài xong nhét áo khoác vào tay cậu.

"Mặc vào, đi thôi."

Hình như mãi tới khi đi thang máy lên tầng bước vào phòng khách rồi Mục Tinh Dã mới tỉnh hơn một tí khỏi giấc ngủ say vừa nãy, nhất thời không hiểu mình đã làm sao để đi lần lượt từ sân bay về đến tận nhà thế này.

Ngôn Hòa mặc kệ cậu, tự đi vào phòng ngủ thay quần áo xong quay ra bếp đun hai cốc cacao nóng.

"Em ngủ mê mệt quá, xin lỗi anh Ngôn, có phải là... lỡ mất việc của anh không ạ?" Cậu nhớ mang máng tối nay Ngôn Hòa phải đi xã giao.

"Đúng là có lỡ." Ngôn Hòa cũng không phản bác.

"Thế... thế..." Mục Tinh Dã cảm giác mặt mình bốc cháy.

"Định đưa cậu về nhà, nhưng gọi không thấy dậy." Vừa nói Ngôn Hòa vừa ra hiệu cho cậu sang đây ngồi, cứ đóng đô cạnh cửa như kiểu chờ bị người khác đuổi đi không bằng.

Gọi không thấy dậy? Cậu ngủ rất nông, thể chất kiểu hơi có tiếng động một tí thôi đã dễ bị giật mình tỉnh giấc rồi, sao lại hoàn toàn không nghe thấy Ngôn Hòa gọi nhỉ?

Thôi, chắc tại mình mệt nên lăn ra ngủ say quá đấy.

Mục Tinh Dã bèn cúi xuống định thay dép lê. Nhưng xong tự dưng cậu nhớ ra đôi dép thừa đã bị chính mình xỏ đi mất rồi còn đâu.

Buổi tối lần gặp gần nhất cậu chạy như điên ra ngoài, chỉ sợ Ngôn Hòa thốt lên cái câu "Bây giờ nói chia tay luôn". Lần ấy hai người trò chuyện không vui vẻ gì cho cam.

Việc này làm Mục Tinh Dã đùng cái thấy bắt đầu nguy cơ.

"Dép mới trong tủ ấy." Thấy cậu dừng khựng ở động tác cúi mình, Ngôn Hòa tưởng là cậu không tìm thấy dép lê.

Mục Tinh Dã đi dép, rón rén bước vào cạnh sofa ngồi xuống, đang nghĩ tái nghĩ hồi tìm đề tài thì bỗng nghe thấy Ngôn Hòa hỏi:

"Công việc có suôn sẻ không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.