Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 38: Scopolamine




Giả dụ cố tình giấu một người đi, muốn tìm ra được thì không khác nào mò kim đáy bể.

Những lối hẳn hoi đã rẽ vào ngõ cụt, Ngôn Hòa ngoan cố dùng cách của riêng anh.

 

Vạn Khoảnh chẳng vội, vẫn thong thả thản nhiên sinh hoạt như thường. Gã đã chuẩn bị hẳn 1 năm cho vụ này, có năng lực lẫn tiền tài để thực thi tới độ không một kẽ hở. Gã chả sợ các biện pháp chính quy, ngay cả thủ đoạn ngầm cũng đâu xi nhê với gã.

Nhưng gã không thể ngờ là Ngôn Hòa còn điên hơn cả mình.

 

Ngôn Hòa liên lạc với gã qua thư kí, địa điểm hẹn gặp cũng là văn phòng, trông hoàn toàn ổn thỏa.

Đây là lần đầu hai người chạm mặt sau vụ ẩu đả lần trước. Ngôn Hòa được thư kí dẫn vào, nhìn sắc mặt có vẻ tạm bình tĩnh, nói năng không dọa dẫm đâm thọc. Cả hai ngồi đối diện nhau giữa văn phòng rộng rãi, tuy cách tầm mười mấy mét nhưng bầu không khí yên ổn hơn đợt trước nhiều – chủ yếu là nhờ thái độ của Ngôn Hòa.

Có vẻ Ngôn Hòa đã đưa ra một quyết định trọng đại, anh lấy một tập tài liệu trong cặp ra để lên chiếc bàn trà trước mặt, rồi nêu vốn liếng đặt cược của mình. Vạn Khoảnh chỉ lo thưởng thức khung cảnh Ngôn Hòa bắt buộc phải xuống nước xin xỏ chứ cũng chẳng nghe kĩ, đại ý là Ngôn Hòa sẽ nhượng bao nhiêu cổ phần tài sản của bản thân, miễn là Vạn Khoảnh thả Mục Tinh Dã ra.

"Mày yêu nó thật đấy nhỉ!" Vạn Khoảnh ung dung châm điếu thuốc, rít mỗi một hơi rồi kẹp ở ngón tay đong đưa, điếu thuốc cháy dần một đoạn dài, bong ra rơi xuống chiếc gạt tàn đồng theo động tác của gã.

"Thuốc hút rồi mà mày cũng lấy à?" Gã phì cười, nhìn đối phương rõ xấu xa.

 

Ngôn Hòa bỏ ngoài tai lời khiêu khích của gã, ngón trỏ gõ lên tập tài liệu đang đặt dưới tay: "Mày không đọc thử xem à? Biết đâu lại hứng thú đấy."

Vừa nói anh vừa đứng dậy cầm lấy tập tài liệu, tiến đến gần bàn làm việc của Vạn Khoảnh.

Vạn Khoảnh thờ ơ duỗi tay ra định nhận.

Biến cố xảy ra chỉ sau đúng một giây, rõ ràng lúc Ngôn Hòa thình lình bổ nhào tới thì Vạn Khoảnh đã rơi vào thế bị đánh úp hoàn toàn.

Gã bị Ngôn Hòa vòng một cánh tay sang quặp ngay lấy cổ khi còn đang ở trạng thái không hề đề phòng – cả hai đang trong văn phòng giữa ban ngày ban mặt, huống hồ người trưởng thành đều hiểu ngoài để hả giận ra thì bạo lực căn bản không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, Ngôn Hòa đâu ấu trĩ thế, Vạn Khoảnh cũng không nghĩ chỗ tiền cược Ngôn Hòa mang đến lại chỉ là vỏ bọc che mắt – sau hàng loạt tình huống bất khả thi chất chồng, cuối cùng gã phải trả giá vì sự sơ suất của chính bản thân.

Ngôn Hòa ghì siết gã xuống bàn làm việc, tận dụng trọng lượng cơ thể đè lại nửa người trên đang cố giãy giụa của gã, tay phải rút kim tiêm trong túi ra rồi mắm môi mắm lợi cắm thẳng vào tĩnh mạch cảnh ở cổ gã.

Vạn Khoảnh chỉ thấy cổ mình thoáng lành lạnh, sau đó Ngôn Hòa lập tức đứng thẳng dậy tách ra.

Toàn bộ quá trình không cần tới 3 giây.

 

"Mày tiêm gì vào người tao?" Vạn Khoảnh cau mày nhìn Ngôn Hòa, động tác tương đối trì trệ.

Cơn tê liệt ập tới ngay tức khắc, đại não bắt đầu lơ mơ, cơ bắp toàn thân dần dà thả lỏng, rã rời như vừa qua cơn nhậu nhẹt say khướt, gã cảm nhận được là cơ thể và ý thức của mình đang trượt dài xuống một nơi nào đó nhưng lại không thể nào điều khiển nổi.

"Scopolamine." Ngôn Hòa phun ra một từ mà Vạn Khoảnh không biết, nhưng chắc hẳn không phải thứ gì hay ho. Quả nhiên Ngôn Hòa lại nói, "Tiêm đủ liều phù hợp có thể đưa người ta vào trạng thái an thần đặc thù, vô thức trả lời đúng những gì được hỏi."

Ngôn Hòa giữ im lặng mấy giây rồi mở miệng: "Mày hận tao từ hồi bé nhỉ?"

"Hận chứ..." Vạn Khoảnh ngã ngồi ra ghế.

"Tại sao?" Ngôn Hỏa hỏi tiếp.

"Cậu ta... chỉ nhìn mày." Gã đáp.

Gương mặt Ngôn Hòa bắt đầu nhòe đi, con ngươi Vạn Khoảnh đã tan rã.

Đến lúc rồi, Ngôn Hòa hỏi nốt vấn đề cuối cùng: "Mục Tinh Dã ở đâu?"

 

——

Mục Tinh Dã không nhớ mình đã bị nhốt bao nhiêu ngày nữa, mới đầu cậu sẽ còn lấy móng tay vẽ ô vuông lên tường đánh dấu 5 ngày một, khi vẽ đến ô thứ 4 thì tinh thần cậu càng lúc càng tệ, thường không phân biệt nổi đêm lẫn ngày. Dần dà cậu quên nốt cả việc phải tính thời gian.

Giống như mới đầu cậu hãy còn mong ngóng có người đến cứu mình, rồi sau cậu ý thức được là e còn chẳng có ai biết đến việc mình mất tích, thế là không hi vọng xa vời gì nữa. Xét cho cùng từ góc nhìn của người có khả năng đến cứu cậu nhất thì cậu đã sang vùng khác làm việc, hai người cũng đã quay lại làm bạn bè, dạng dù lâu ngày không gặp cũng chẳng thể mong nhớ, chỉ cứ chầm chậm xa cách vậy thôi.

Cậu bị nhốt trong một căn phòng hình vuông, gọi là phòng chứ không giống lắm, không có cửa sổ, chỉ có một lỗ thông gió. Lỗ thông gió rất cao, thi thoảng có luồng sáng rọi vào, lúc đầu cậu tưởng đấy là ánh nắng, về sau mới phát hiện hóa ra là ánh đèn.

Cậu căn cứ vào đây để phán đoán ngày đêm, có đèn là ban đêm, không có đèn thì là ban ngày. Vạn Khoảnh sẽ luôn đến vào giờ đèn sáng.

Nhưng sau đấy ánh đèn cứ sáng suốt, như kiểu lo cậu sợ tối, vậy là từ từ rồi cậu cũng chẳng phân biệt được rõ ngày tháng nữa.

Trong phòng không có bất cứ vật sắc nhọn nào, đồ dùng ăn uống cũng toàn bằng silicone. Sau lần cậu thử đập đầu vào tường thì đến cả vách tường cũng thay sang mút xốp.

Những ô vuông cậu vẽ đánh dấu ấy cũng biến mất triệt để theo.

 

Lúc điên tiết lên Vạn Khoảnh vẫn sẽ ra tay đánh cậu, chửi cậu không biết tốt xấu, cứng đầu chết giẫm này nọ, thỉnh thoảng cũng êm ái ngọt nhạt cám dỗ cậu, bảo miễn nghe lời sẽ thả cậu ra.

Hành hạ và kích thích liên miên vô tận khiến cậu đi từ suy sụp đến tuyệt vọng, rồi lại từ tuyệt vọng sang suy sụp, lặp lại xoay vòng như thể mãi mãi không có điểm kết thúc.

Lâu lâu Vạn Khoảnh lại biến mất hai hôm, không rõ đi đâu. Trong hai ngày này Mục Tinh Dã sẽ không có đồ ăn, chỉ có nước uống. Nhưng cậu thấy chẳng sao, ăn đã biến thành gánh nặng, cậu cứ buồn nôn, choáng váng ói mửa liên tục.

Thậm chí cậu còn mong đợi hai ngày không có đồ ăn ấy, vì thực sự mỗi lúc Vạn Khoảnh không có mặt đều đáng là thiên đường, cho dù đang bị nhốt ở cái chốn này.

Một hôm thức dậy, cậu phát hiện nguyên một bãi cỏ rộng xuất hiện trước mặt mình, có cả âm nhạc vang lên, đài phun nước trên bãi cỏ đang hân hoan nhảy múa, cậu gắng sức nghĩ ngợi, mãi rồi cũng nhớ ra, đây chính là nhà cũ của Ngôn Hòa hồi bé mình hay ghé. Cậu nhớ là đằng sau bãi cỏ còn có vườn hoa nhỏ xinh, cậu thích dựng trại ăn nướng ngoài trời với Ngôn Hòa ở đó nhất.

Quả nhiên, vườn hoa tiếp tục hiện ra trước mắt cậu, rồi cậu nghe thấy cả tiếng lách tách từ mỡ dầu văng li ti trong lúc nướng thịt dở.

 

Càng lúc ảo giác của cậu càng thực. Cậu nghĩ, biết đâu một hôm nào đó cậu sẽ còn thấy cả Ngôn Hòa nữa.

 

Không rõ đã bao lâu trôi qua, cậu bắt được tiếng rầm vang rất lớn bên ngoài, kiểu như có người đang đập cửa – đấy là cánh cửa bằng thép liền vào với mặt tường, không biết nhìn từ ngoài trông sẽ thế nào.

Sau đó cửa bị húc văng ra, có người lao đến ôm chầm cậu vào lòng.

Những âm thanh lao xao lan dần bên tai, tiếng cười cợt, tiếng trao đổi trò chuyện ập tới từ bốn phương tám hướng, Mục Tinh Dã thấy cả người mình lạnh ngắt, cơ bắp toàn thân đều đau nhức nhối.

 

Cậu sợ lắm, cậu ra sức giãy giụa, còn cố cắn người ta.

Nhưng người kia mặc cho cậu cắn, không đánh đập giày vò cậu, cũng không thả cậu ra, trái lại còn khẽ khàng gọi tên cậu, dường như muốn ôm ghì thật chặt mà lại sợ động phải vết thương trên người cậu, bỗng làm cậu có cảm giác rằng mình quý giá lắm.

Nước mắt của người kia rơi lên gương mặt cậu nóng bỏng. Người ấy thầm thì bên tai cậu, A Dã, đừng sợ – nhưng sao nghe giọng người ấy còn sợ hãi hơn cả nạn nhân là cậu, tiếng nói vừa gấp gáp vừa run rẩy, nước mắt nóng hổi rào rạt đổ xuống lăn dài theo cổ cậu.

Đừng sợ, từng có người nói với cậu như thế.

Là ai ấy nhỉ? Cậu không nhớ ra nổi nữa rồi.

 

——

Chờ đến khi Vạn Khoảnh tỉnh hồn lại khỏi lượng lớn scopolamine thì Ngôn Hòa đã nạy cửa chung cư của gã, đưa Mục Tinh Dã đi.

Bác sĩ đã xử lý khẩn cấp cho gã, nhưng phải mất gần 3 tiếng đồng hồ sức thuốc mới tan hẳn để tỉnh táo hoàn toàn. Ngôn Hòa học y, liều lượng sử dụng chuẩn xác tới độ phát rồ, thêm 1 miligram nữa thôi là Vạn Khoảnh sẽ co giật, khó thở thậm chí tử vong.

Giây phút tỉnh dậy cũng là lúc cảnh sát đã chờ sẵn bên ngoài, do các hành vi phạm tội gồm bắt cóc, giam giữ trái phép và cố ý gây thương tích của gã đều có chứng cứ rõ ràng xác đáng nên lệnh bắt giam được phê chuẩn ngay, chờ thu thập tập trung thêm đầy đủ chứng cứ sẽ chuyển sang khởi tố. Từng khâu một từ lập án, điều tra, khởi tố cho đến xét xử Ngôn Hòa đều ra tay cứng rắn quyết liệt, nhất định phải bắt Vạn Khoảnh chịu tù kịch khung. Dĩ nhiên đấy là chuyện về sau.

 

Gần như không một ai ngờ Vạn Khoảnh lại dám nhốt Mục Tinh Dã ngay trong căn chung cư giữa thành phố của mình đầy trắng trợn suốt gần một tháng trời.

Chung cư của gã rất rộng, vào khoảng 200 m2. Mua nhà xong gã đập thông toàn bộ, thiết kế thành dạng không gian mở, ngoài bờ tường xung quanh thì căn phòng không còn mảng vách nào khác. Phong cách nội thất cũng không phức tạp mấy, kiểu Âu, chủ đạo là màu trắng. Đằng sau khu vực làm việc là tấm ngăn chạm rỗng, tiếp đó thì đến chiếc giường đôi.

Đầu giường cực kì cao, bọc da cừu mềm sáng bóng sang trọng, gần như khảm vào toàn bộ bức tường.

Mục Tinh Dã bị nhốt trong căn phòng kín nằm ngay phía sau mảng đầu giường ấy.

 

Về sau Trần Ưng giải thích với Ngôn Hòa, Vạn Khoảnh đã chuẩn bị suốt 1 năm cho hành động lần này, việc tu sửa mới hoàn thành vào tầm nửa năm trước đó. Sau khi đập thông không gian chung cư, gã để lại đúng một gian phòng kín chỉ rộng 7 m2. Thiết kế không gian mở hoàn toàn đã qua mặt tất cả mọi người, cấu trúc nằm gọn trong tầm mắt khiến ta khó lòng nhìn ra nó có thừa hay thiếu vài ba mét vuông. Chưa kể Vạn Khoảnh còn tận dụng một số kĩ xảo trong bài trí như dùng gương, góc ngoặt, bậc thềm, vách ngăn vân vân nhằm đánh lừa thị giác.

Thực ra ngay từ đầu Trần Ưng đã nghi ngờ căn chung cư thành phố, sau khi Ngôn Hòa dẫn người đột nhập vào biệt thự của Vạn Khoảnh, xin được lệnh khám xét xong là Trần Ưng lập tức vào lục soát chung cư trước luôn, nhưng không phát hiện ra gì bất thường.

Ở tình huống này, kể cả đội cứu hộ cứu nạn tư nhân có đến chung cư dò tìm thì cũng chịu chết – chung cư khác với biệt thự, tầng trên tầng dưới đông đảo cư dân, hoàn toàn không có cách xác định liệu Mục Tinh Dã có ở đây hay không.

Tiếp đó họ dời sự chú ý sang các bất động sản khác của Vạn Khoảnh mà đều trắng tay.

Song những việc này cũng chẳng quan trọng nữa.

 

Ngôn Hòa bị tạm giam lần hai do sử dụng thuốc trái phép, rồi lại nhanh chóng được Ngôn Thành bảo lãnh cho ra.

Được ra ngoài là anh lao ngay tới túc trực bên giường bệnh, chờ Mục Tinh Dã tỉnh dậy.

Ngôn Hòa bị tạm giam 48 giờ, anh đã thề đây sẽ là khoảng thời gian dài nhất mình tách khỏi Mục Tinh Dã trong suốt phần đời còn lại.

 

Trong 48 giờ này Mục Tinh Dã trải qua một cuộc phẫu thuật, bác sĩ giám định thương tích và đánh giá tình trạng sức khỏe cho cậu.

Ngôn Thành trông nom sát bên Mục Tinh Dã xuyên suốt quá trình, không dám bỏ đi dù chỉ nửa bước, kể cả lúc đang mổ cũng phải ngồi ngay ngoài cửa theo dõi, Ngôn Tương Duyệt bảo con trai đi nghỉ một lát mà anh ta không chịu. Anh ta cứ nghĩ mãi đến cái cảnh Ngôn Hòa túm lấy tay anh ta trước khi bị dẫn đi, nói bằng giọng van xin mà Ngôn Thành chưa bao giờ chứng kiến:

"Anh, bây giờ em không tin được ai nữa. Anh nhất định phải trông chặt em ấy nhé, đừng để em ấy rời khỏi tầm mắt anh cho đến khi em về."

 

 

💦 Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát:

Tam quan mọi người trên dưới nhà họ Ngôn đều đường hoàng lắm, chỉ có tam quan của tác giả mới lệch lạc hoy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.