Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 39: Mới chỉ vừa bắt đầu thôi




Được thả ra xong là Ngôn Hòa chạy thẳng tới An Hòa.

Trông thấy Ngôn Hòa, Ngôn Thành còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lại tiếp tục căng thẳng.

Sau ca mổ Mục Tinh Dã vẫn đang hôn mê, đã được đưa về phòng bệnh bình thường. Người cậu không gặp vết thương nào trí mạng, nhưng chắc chắn Ngôn Hòa sẽ không muốn đọc báo cáo thương tật đâu.

Bác sĩ điều trị chính đang giải thích tình trạng bệnh nhân, chồng kết quả chẩn đoán dày cộp chất đống trên bàn. Bác sĩ định nói tiếp song Ngôn Hòa chặn lại, bảo: "Đưa chỗ kia cho tôi."

Gãy xương đùi, chấn động não, tổn thương nội tạng ở các mức khác nhau, nhiều chỗ bầm tím phần mềm, suy dinh dưỡng trường kì... Liệt kê hết dòng này sang dòng khác, kín đặc cả trang báo cáo chẩn đoán.

Máu toàn thân Ngôn Hòa như bị rút cạn, tờ báo cáo trong tay anh bị vo thành một nắm. Anh ngồi xuống chiếc sofa nép ở góc, hòa vào làm một với bức tường tựa một cụ già hóa đá, không thể nào thẳng lưng lên được nữa.

Mục Tinh Dã nhanh chóng tỉnh lại từ ca phẫu thuật, gọi là "Tỉnh" nhưng thực ra nghiêng về cử động mở mắt trong vô thức hơn.

Người đầu tiên phát hiện cậu tỉnh là điều dưỡng, lúc ấy Ngôn Hòa đang tắm rửa bên phòng nghỉ – anh đã không ăn không ngủ suốt mấy ngày liền, quần áo cũng chưa thay, Ngôn Thành không thể chịu nổi nữa phải cưỡng chế lôi Ngôn Hòa vào nhà tắm, xả nước sẵn, chỉ thiếu nốt đoạn bê luôn vào bồn – chờ anh tắm xong ra thì Mục Tinh Dã đã lại mê man thiếp đi.

"Em ấy sao rồi?" Tóc Ngôn Hòa còn đang nhỏ nước, anh mặc bừa cái áo phông rồi chạy sang luôn.

Ngôn Tương An đã xuất viện quay về nhà chính. Hiện giờ căn phòng bệnh nằm gần phòng nghỉ của Ngôn Hòa nhất chuyển sang cho Mục Tinh Dã.

Anh chạy vài bước qua đến nơi, đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa sổ kính là thấy ngay người đang nhắm mắt nằm trên giường, im lìm yếu ớt, cơ thể mong manh như một tờ giấy. Chăn đắp trên người cậu cũng chỉ nhô lên một đường mỏng dính.

Bác sĩ chính họ Trần, là chuyên gia khoa ngoại nổi tiếng nhất ở An Hòa. Bác sĩ lắc đầu với Ngôn Hòa, cân nhắc từ ngữ: "Tình hình không được tốt lắm. Tuy bệnh nhân đã tỉnh nhưng ý thức vẫn mơ hồ. Có thể tình trạng này chỉ kéo dài vài hôm rồi khỏi, nhưng cũng có khả năng sẽ ngày một nghiêm trọng."

"Nói vậy là sao ạ?"

"Xét tình huống trước mắt, trí nhớ của bệnh nhân đang bị ảnh hưởng từ các kích thích liên tục, có thể gây mất trí nhớ hoặc gặp trở ngại về trí nhớ do phản ứng căng thẳng, cũng có thể xuất hiện tình trạng trí nhớ đứt quãng. Mô tả đơn giản thì là không nhận ra ai, không nhớ những việc đã xảy ra."

"Phải như thế bao lâu?"

"Thường thì khoảng nửa năm là hồi phục được, thời gian cụ thể cũng tùy theo từng người."

"Vâng," Ngôn Hòa lại ngẩng đầu trông ô cửa sổ, tầm mắt quyến luyến quanh gương mặt nhợt nhạt yếu ớt kia, "sẽ khỏe lên thôi, nhất định sẽ khỏe lên."

——

Mấy ngày sau, ý thức lộn xộn mịt mờ của Mục Tinh Dã bắt đầu rõ nét hơn, cậu thành ra như mới lần đầu đến với thế giới, gặp cái gì cũng giật mình sợ sệt.

Người đầu tiên cậu nhận ra là Ngôn Hòa.

Nói chính xác hơn cũng không phải nhận ra, mà là tất cả mọi người đến gần cậu cậu đều sẽ vô thức run bần bật, chỉ riêng Ngôn Hòa thì không. Mới đầu cậu cũng sợ, nhưng lát sau thôi cậu đã không bài xích sự tiếp cận lấy lòng từ Ngôn Hòa nữa. Sau ấy cứ hễ tỉnh dậy tầm mắt cậu lại tìm kiếm bóng dáng Ngôn Hòa, đến cuối cùng sự không bài xích này chuyển sang thành dựa dẫm tột độ.

Quá trình diễn ra rất nhanh, đại khái chỉ tầm 3 hôm.

Bác sĩ Trần yên tâm hẳn, nói với Ngôn Hòa: "Đấy là hiện tượng tốt, chứng tỏ trong tiềm thức thì cậu là người cậu ấy cực kì tin tưởng. Phải có được cảm giác an toàn cơ bản nhất xong bệnh nhân mới từ từ hồi phục triệt để."

"Tin tưởng với an toàn ấy à?" Ngôn Hòa cười khổ, "Em nào xứng đáng được tin tưởng, nào có đảm bảo an toàn cho em ấy? Em ấy mất tích nửa tháng trời em mới phát hiện ra, lại còn phải nhờ người khác đến báo."

Tâm trạng hối hận lẫn khổ đau biến thành thủy triều đan chồng, cuồng dại ập về giữa mọi kẽ hở thời gian, sự tự trách cứ giày vò Ngôn Hòa tới mức anh thường xuyên thấy khó thở.

"Mọi việc qua rồi." Ngôn Thành khuyên em trai, "Tương lai sống cho thật tốt, đừng để nuối tiếc nữa là được."

"Qua rồi thật ạ?" Ngôn Hòa hỏi Ngôn Thành, cũng là hỏi bản thân, "Nhưng giờ em ấy còn chẳng nhớ tên mình."

"Nhưng thằng bé nhớ chú." Ngôn Thành nói, "Ngày tháng sau này bình an rồi, hai đứa cố gắng sống. A Dã là người rất bền bỉ, rồi thằng bé sẽ khỏe lên thôi."

Dường như để kiểm chứng lời Ngôn Thành nói, khoảng 1 tuần sau đại não hỗn độn của Mục Tinh Dã tỉnh táo lại dần.

Khi ý thức còn đang nấn ná ở thời điểm đảo lộn thì cậu gần như không chịu tách khỏi Ngôn Hòa. Ăn cơm đòi Ngôn Hòa đút, đi ngủ phải chen chúc giường bệnh với Ngôn Hòa, thậm chí đi vệ sinh cũng đòi Ngôn Hòa theo cùng.

Cậu nương tựa ỷ lại vào người này theo bản năng, túm lấy tay anh, vùi mặt mình vào lòng anh, ngửi mùi hương quen thuộc quanh anh, là hình như những tổn thương đã bị kìm hãm kia sẽ lùi xa cậu ra lắm lắm, ngăn cách bởi lớp màn mỏng, không trông thấy thì cứ xem như chúng không tồn tại.

"Anh Ngôn," Tỉnh dậy cái là cậu sẽ gọi người ta ngay, rồi nói những lời giống nhau, "em nhớ anh quá, nhớ anh quá!"

"Anh ở đây," Ngôn Hòa sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, có khi sẽ dịu dàng hôn lên trán cậu, bảo với cậu, "anh cũng nhớ em, rất nhớ em."

Vậy là Mục Tinh Dã nở nụ cười mãn nguyện, cọ đầu mình vào cằm Ngôn Hòa, tóc cậu rất mềm, vừa mới cắt bớt, chọc vào cằm ngưa ngứa. Cậu còn thích móc ngón trỏ nghịch cúc áo sơ mi của Ngôn Hòa, có lúc cạy sứt chỉ, cúc áo văng xuống sàn rồi lăn lông lốc xa lắc, cậu cứ nhìn đăm đăm theo, không muốn đi nhặt, tại vì không nỡ rời khỏi vòng tay Ngôn Hòa.

Hơi thở của Ngôn Hòa nóng rực phả vào đỉnh đầu cậu, chốc lát đã làm cậu mơ màng buồn ngủ. Trước khi ngủ cậu nghe thấy giọng Ngôn Hòa lướt qua bên tai, thoắt rõ thoắt mờ: "A Dã, xin lỗi em..."

Chờ cậu thức giấc Ngôn Hòa sẽ luôn ở ngay cạnh, cậu mở mắt ra cái là trông thấy Ngôn Hòa.

Ngôn Hòa duỗi tay véo nhẹ má cậu, cười hỏi cậu "Ngủ ngon không".

Cậu mượn lực đỡ từ Ngôn Hòa chậm rãi ngồi dậy, uống ngụm nước hoặc ăn gì đó, hoặc dựa vào lòng Ngôn Hòa ngẩn ngơ hồi lâu, xong lại nói: "Anh Ngôn, em nhớ anh quá, em nhớ anh quá..."

Cứ như mới ngủ một giấc mà đã biến thành nhiều năm không gặp, nỗi nhớ khắc ghi thật sâu trong tiềm thức, thấy mình tỉnh táo là phải nhảy xổ ra rêu rao quấy phá.

Ngôn Hòa đáp: "Anh ở đây, anh cũng nhớ em lắm, rất rất nhớ em."

Ngày ngày họ đều chuyện trò thẳng thừng như thế, dính với nhau từ sáng tới đêm, y tá vào kiểm tra cứ toàn đỏ bừng mặt mũi vì ngại.

Chăm bẵm hơn 1 tháng trời, Mục Tinh Dã đã có da có thịt hơn chút, không còn trơ xương xác xơ như đợt mới đưa đến nữa. Các chỉ số liên quan của cơ thể cậu đều đang dần dà hồi phục bình thường, việc điều trị phòng ngừa hàng ngày chuyên nghiệp hiệu quả, dinh dưỡng ăn uống phù hợp, hôm nào chuyên gia tâm lý cũng ghé thăm trò chuyện với cậu, Mục Tinh Dã cũng hay cười nữa.

Trông có vẻ như mọi thứ đều đang tiến triển theo hướng tích cực.

Mãi cho đến một hôm Mục Tinh Dã thức giấc sau giờ ngủ trưa mà không nhào vào lòng Ngôn Hòa như mọi khi, không nở nụ cười ngượng nghịu bẽn lẽn giống trẻ con nữa.

Đầu tiên cậu nhìn đăm đăm lên trần nhà đờ đẫn một hồi như thể tâm trí rỗng không, sau đó cậu xoay đầu cứng ngắc, ngó nghiêng cái chăn đang đắp trên người mình.

Ngôn Hòa nhạy bén phát hiện ra sự biến đổi ở cậu, gọi tên cậu thật khẽ.

Mục Tinh Dã giật bắn mình quay phắt lại, trông thấy gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, ánh mắt cậu chậm rãi chuyển từ nghi hoặc sang sáng tỏ, sau mấy giây lại biến thành khủng hoảng hãi hùng, cậu ôm lấy đầu mình rú lên rồi lao thẳng vào tường.

Ngôn Hòa phản xạ nhanh nhạy chộp lấy cậu, nhảy lên giường tì lưng mình vào tường, cố lấy lồng n.gực mình chắn đỡ cú đâm đầu của cậu.

Không dám dùng sức vì sợ làm cậu bị thương, nhưng cũng không thể không dùng sức vì phản ứng của Mục Tinh Dã quá kịch liệt, y hệt con thú hoang bị nhốt lồng đang liều mạng dồn hết tất cả để giãy giụa lần cuối trước khi bị săn giết.

Bác sĩ y tá vội hớt hải hô hoán chạy vào, Ngôn Hòa không để ai đè cậu mà tự ghì giữ lấy cậu trong lòng, để bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cậu.

Người điều trị chính không phải bác sĩ Trần nữa mà từ lâu đã chuyển sang một bác sĩ nữ tuổi trung niên, bề ngoài hòa nhã, giọng nói dịu dàng, do đợt trước khi Mục Tinh Dã mới tỉnh lại, lần đầu nhìn thấy bác sĩ Trần tướng tá khôi ngô cậu đã cố trèo xuống giường tìm đường bỏ chạy khỏi phòng bệnh. Từ đó trở đi, ngoài Ngôn Hòa ra thì bác sĩ điều dưỡng trong phòng đều đổi hết sang phái nữ.

Ngôn Hòa từ từ cảm giác được cơ thể trong vòng tay mình hết run rẩy, cứng đờ ra rồi cuối cùng mềm rũ.

Bác sĩ y tá đều biết đây là người của sếp nên không dám lơ là, cũng khó ép buộc bệnh nhân phải làm đúng lời dặn, hàng ngày phục vụ rất cẩn thận tỉ mỉ. Vốn dĩ chỉ là công việc, nhưng giờ chứng kiến bộ dạng Mục Tinh Dã mà hai y tá cũng đỏ hoe mắt theo.

—— Lúc Ngôn Hòa ôm cậu vào lòng để tiêm, cậu đau đến nỗi cả người cứ run bần bật, cảm giác nỗi sợ hãi tuyệt vọng ấy đang dồn cậu đến cái chết ngay giây phút này.

Cuối cùng Ngôn Hòa đã hiểu, hóa ra bây giờ mới chỉ là khởi đầu mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.