Tham Lam Giữa Ban Ngày - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 44: Cũng phải thử xem sao chứ




Bật máy lên, hàng loạt tin nhắn nối nhau nhảy ra trong điện thoại, Mục Tinh Dã trông thấy tài khoản ngân hàng của mình mọc thêm một dãy số 0 dài ngoẵng mà trợn mắt há hốc mồm.

Mới bay mười mấy tiếng đồng hồ, ngủ một giấc rõ ngon, sao tự dưng thức giấc lại thành tư bản rồi thế này?

Ngôn Hòa xáp lại gần ngó lướt qua màn hình điện thoại cậu, xong tỉnh bơ nói nhẹ tênh: "À, vào tài khoản rồi đấy."

Rồi anh bắt đầu đứng dậy thu dọn đồ đạc rất thong dong tự nhiên, lấy áo khoác ra mặc vào cho Mục Tinh Dã, kéo thêm cái khăn choàng màu hồng trong balo quấn kín quanh cổ cậu.

Mục Tinh Dã được bọc gói tròn xoe, lộ ra mỗi cái đầu bông xù tóc, Ngôn Hòa giơ điện thoại lên nháy liền mấy pô chính diện mặt cậu.

"Anh làm gì đấy? Lại nữa!" Mục Tinh Dã thẽ thọt phàn nàn. Rõ ràng cái chuyện tài khoản úm ba la thừa ra một khoản tiền khổng lồ không thể nào quan trọng bằng việc Ngôn Hòa lại đăng "Ảnh dìm hường phấn" của cậu lên tường mạng xã hội được.

Ngôn Hòa đã sa vào cơn nghiện đăng ảnh, cũng không nhiều lắm, mỗi ngày một tấm, tất cả đều là Mục Tinh Dã, đang ăn đang ngủ, đang đi trên đường, đang cho chó mèo bồ câu ăn dọc vỉa hè, phụ kiện lúc nào cũng phải điểm xuyết tí màu hồng, kẹp tóc màu hồng, khuyên tai màu hồng hoặc áo len màu hồng, trăm lần như một, hôm nay Ngôn Hòa đã chuyển sang khăn quàng cổ màu hồng.

Quả nhiên bạn bè người quen lại ấn like rào rào, mỗi mình Ngôn Thành trào phúng đầy cục súc: "Đảm bảo chú mày bị dở hơi nhẹ."

Về vấn đề này thì Ngôn Hòa giải thích, trai tráng chính tông đều yêu màu hồng.

Dần dà xong Mục Tinh Dã cũng mặc kệ anh luôn, cậu cũng chỉ mất có vài ngày để tiến triển từ bài xích đến thành quen rồi từ từ lại thấy đúng màu hồng đáng yêu phết đấy chứ.

Cả hai đã sang nước M du lịch được 2 tháng, giai đoạn này Ngôn Hòa tuân thủ nghiêm ngặt quy định Ngôn Niên đã đặt ra, mỗi tháng quay về một chuyến để xử lý một số tài liệu bắt buộc cần anh duyệt và kí – người đại diện pháp luật của công ty vẫn giữ nguyên, thực sự là Ngôn Thành chỉ làm thuê hộ anh, vậy nên anh vẫn phải đích thân lo liệu một phần các quyết sách và dự án lớn của công ty.

Được cái cấu trúc nền tảng của công ty đã hoàn thiện, mô hình vận hành chuyên nghiệp, cộng thêm Ngôn Thành có mặt ổn định tinh thần, nhân viên cấp dưới cũng đắc lực, vẫn vào guồng tương đối suôn sẻ bấy giờ.

Thường anh sẽ quay lại tầm 3 4 hôm, dĩ nhiên là dẫn Mục Tinh Dã theo, thậm chí làm việc ở văn phòng cũng không để cậu rời khỏi tầm mắt mình, thực hiện đúng lời thề "Thời gian chia tách nhau dài nhất suốt phần đời còn lại không thể vượt quá 48 tiếng đồng hồ" hồi trước.

Sau đó lại vòng ngược về nước M hoặc ghé nước nào khác quanh đó chơi cho biết, đi ở tùy thích thong thả, cả hai luôn luôn kề sát bên nhau từng giây từng phút, như thể phải bù đắp lại toàn bộ khoảng trống 5 năm vừa rồi.

Dần dần Mục Tinh Dã bắt đầu cười nói đùa nghịch, tất cả đều đang tiến triển theo hướng rất tích cực. Ngôn Hòa tin, rời khỏi chốn quen thuộc tiềm ẩn quá nhiều điều kiện kích thích rồi, chắc chắn cậu sẽ khá lên được thôi.

Xe đến đón hai người, Mục Tinh Dã ngồi ở ghế sau lấy điện thoại ra, ngón tay giữ màn hình, miệng lẩm nhẩm.

"Sao lại nhiều tiền thế nhỉ, anh chuyển cho em đó à?" Gương mặt Mục Tinh Dã đầy nghi hoặc, nhìn cái dãy số 0 kia thôi cũng đủ hoa mắt rồi.

Số tiền này là điều kiện Ngôn Hòa đưa ra cho Vạn Trùng Vi, phải có lời giải thích, cũng phải đưa ra được kết quả. Ngôn Hòa chuyển "Điều kiện" sang con số tiền mặt, cộng thêm toàn bộ khoản vốn lưu động đứng tên mình, chuyển cùng cả vào tài khoản cho Mục Tinh Dã.

"Bồi thường của Vạn Trùng Vi đấy." Ngôn Hòa hơi nhướng mày, không muốn lấy cớ lấp li.ếm với cậu, "Anh đổi sang tiền mặt, với thêm một ít của anh nữa, gửi em cầm cả."

Mục Tinh Dã khá bất ngờ, lúc nghe thấy tên Vạn Trùng Vi cậu thoáng thất thần mất một giây, rồi tiếp tục nở nụ cười nhưng có phần gượng gạo.

"Tóm lại là anh vô sản rồi, sau này phải nhờ cả vào em nuôi." Kĩ năng đánh trống lảng đổi đề tài của Ngôn Hòa phải gọi là vô địch. Thoắt cái cậu đã quên béng luôn sự bứt rứt nho nhỏ kia, chuyển trọng tâm sang đến viễn cảnh cần "Nuôi Ngôn Hòa".

Cậu im lặng gật đầu, cam kết rất trịnh trọng nghiêm túc: "Được, em sẽ nuôi anh thật tử tế."

Nghe vậy Ngôn Hòa nghiêng đầu ngắm cậu, giơ tay lên véo má cậu.

"Anh Ngôn, anh làm gì đó hả!" Mục Tinh Dã cười tránh, khua khoắng hai cánh tay, miệng cũng bắt đầu lải nhải loạn lên, "Anh đòi em nuôi anh chứ gì? Em đảm bảo hàng ngày sẽ cho anh ăn no, cho anh mặc ấm, để anh vui vẻ phấn chấn, thế anh đã hài lòng chưa?"

"Hàng ngày anh mặc ấm, anh vui vẻ," Ngôn Hòa đè cậu lại ở hàng ghế sau xe, nửa người trên áp vào lồng ng.ực cậu làm cậu không nhúc nhích được, sau đó anh cúi xuống thì thầm bên tai cậu, "nhưng anh ăn không no, em định làm thế nào đây?"

Câu nói mập mờ ẩn ý làm Mục Tinh Dã đỏ bừng cả mặt.

Lần này cả hai thuê ở một homestay là biệt thự nhà gỗ 2 tầng, cách xa khu trung tâm. Nguyên dọc dãy phố đều là những căn nhà tương tự, lòng đường lẫn mái hiên đều đọng một lớp tuyết dày cộp, trông từ đằng xa hệt như cây nắm trắng vừa béo vừa mềm.

Thủ phủ hiếm khi có tuyết, quẳng vali vào nhà xong Mục Tinh Dã chạy ngay ra ngoài nghịch tuyết.

Cậu nhảy chồm lên lao ập vào đống tuyết, tuyết lõm xuống thành hình người to tướng, rồi cậu lại hất nắm tuyết cho nó bay tứ tung ngập trời, vòng vào bếp tìm củ cả rốt cắm làm mũi của người tuyết... Chẳng cần Ngôn Hòa phải tham gia cậu cũng tự chơi được suốt hơn tiếng đồng hồ.

Ngôn Hòa bận cất vali xếp đồ và chuẩn bị bữa tối, đến lúc tạm đâu vào đấy rồi mới bưng cốc trà nóng bước ra cửa sổ, bắt gặp ngay Mục Tinh Dã đang lăn lộn trong đống tuyết.

Hất văng những tổn thương và lần lữa kia đi thì cậu cũng chỉ là một người trẻ hơn 20 mà thôi, hình ảnh hiện giờ mới là dáng hình vốn có của cậu. Nụ cười và sức sống thuộc về bản thân Mục Tinh Dã đang từ từ phá vỡ lớp vỏ ngoài dày nặng, quay trở lại với cậu.

Dạo gần đây Ngôn Hòa hay nghĩ, khoảng cách 5 năm cách trở giữa họ đâu phải rãnh vực không thể vượt qua, nhưng trước nay chỉ có Mục Tinh Dã vẫn luôn cố gắng tiến bước.

"Em dừng chân đi, A Dã. Sau này đổi sang anh tiến lên, em cứ ở yên tại chỗ, nghỉ ngơi chơi bời, vô tư vô lo giống bây giờ, chỉ cần em làm đúng một việc." Ngôn Hòa lần theo phác họa đường nét Mục Tinh Dã trên mặt kính, "Chỉ cần chờ anh thôi là được."

Mãi đến khi chân tay mặt mũi đều đã đỏ bừng vì cóng Mục Tinh Dã mới quay vào nhà, Ngôn Hòa bưng bữa tối ra bàn, thấy cậu ngơ ngẩn ra đó bèn hỏi: "Ngơ ra đấy làm gì, rửa tay còn ăn cơm nào."

"À... vâng." Mục Tinh Dã lúng túng gật đầu, ngoan ngoãn đi rửa tay rồi lại ngoan ngoãn ngồi vào bàn.

Bữa tối có bít tết, salad và bánh mì bơ tỏi, tài nấu nướng của Ngôn Hòa rất đỉnh, anh trông Mục Tinh Dã ăn ngấu ăn nghiến phải nhíu mày lại, nhấc tay lau sốt salad dính ở khóe miệng cho cậu: "Em ăn từ từ thôi, có ai tranh với em đâu."

"Anh Ngôn, sao anh nấu ăn ngon thế, hồi trước anh theo quan niệm quân tử tránh xa bếp núc cơ mà?" Mục Tinh Dã vừa ăn súp vừa nói, lẫn vào những tiếng xì xụp.

"Đợt đi du học ở riêng một mình, dần dà phải học thôi." Ngôn Hòa nói.

Tay khựng lại, tiếng ăn súp của Mục Tinh Dã cũng giảm âm lượng hẳn. Đúng rồi nhỉ, 5 năm không can dự lẫn nhau, 5 năm ấy của Ngôn Hòa hay Mục Tinh Dã thì cũng đều là lỗ hổng rỗng không trong lòng đối phương, chưa thể lấp đầy chỉ sau một thời gian ngắn.

Lửa than rừng rực ở lò sưởi sát tường, phòng khách ấm sực, Mục Tinh Dã ngồi dưới sàn ưỡn nửa người tựa vào sofa, xem thời sự địa phương đang chiếu trên tivi: Tuyết lớn làm đường ống nước ở khu phố nào đó đóng băng hỏng hóc, chính quyền đang cử người khắc phục gấp.

Trời vào khuya, cả hai bị lệch múi giờ không ngủ được, tiếng rè rè lẹt xẹt từ bộ bắt sóng tivi giữa màn đêm tĩnh lặng đem lại cảm giác bình dị gần gũi giúp xoa dịu nội tâm. Ngồi một lúc bỗng cậu cảm giác ghế sofa đằng sau lõm xuống, có đôi tay bọc chăn quanh người cho cậu. Ngôn Hòa dọn dẹp bàn ăn xong sang xem tivi cùng cậu, cơ mà ánh mắt thì cứ chăm chú nhìn Mục Tinh Dã.

"Dưới sàn lạnh, lên đây ngồi đi." Ngôn Hòa ôm vòng vai cậu nhấc lên.

Mục Tinh Dã vịn nhờ chui tọt vào lòng anh. Gò má cậu áp trên lồng ng.ực đối phương, giọng ậm ừ: "Anh Ngôn, em yêu anh."

Dạo này cậu rất thích bộc lộ, giữa mọi hoàn cảnh địa điểm, bất kể giờ giấc, tâm trạng đắp bồi đến ngưỡng sẽ tự động bật thốt lên, như thể có nói mãi mãi cũng vẫn chưa đủ, vẫn dở dang.

Hồi chiều mới vào nhà cậu đã trông thấy tấm thảm lông cừu to trải ở phòng khách, dày dặn, nằm ngay đối diện lò sưởi. Tuy ngoài mặt thản nhiên bình thường nhưng phản xạ căng thẳng vẫn bán đứng cậu, cậu chỉ liếc đúng một cái xong là không nhìn về phía ấy nữa, đi ra vào dọn đồ các thứ cũng phải vòng vèo tránh cho thật xa.

Chờ đến lúc nghịch tuyết chán chê quay vào ăn tối thì cậu phát hiện tấm thảm đã không cánh mà bay.

Hóa ra Ngôn Hòa biết hết, cậu bị giam cầm trên tấm thảm lông cừu giữa không gian chật chội suốt bao lâu như thế, làm sao không sợ cho được. Thực ra cậu còn sợ nhiều thứ nữa lắm, sợ ánh đèn lọt qua lỗ thông gió, sợ thảm lông cừu màu trắng, sợ tất cả mọi đồ dùng bằng silicone, thậm chí sợ đi thang máy, sợ toàn bộ người lạ là phái nam trưởng thành tiếp cận mình.

Ngôn Hòa cũng biết cả.

Thời gian chữa trị cho cậu sẽ rất dài, cần giảm xóc liên tục cho phản ứng căng thẳng trước từng chi tiết từng điểm chạm một, mãi tới khi nào quên được triệt để thì thôi. Ngôn Hòa đã dành ra lòng kiên nhẫn và tỉ mỉ khổng lồ cho công cuộc ấy.

Cậu nằm trong vòng tay Ngôn Hòa, nhắm mắt, cảm giác toàn thân mình trĩu nặng ngập trong thỏa mãn. Sự mãn nguyện đem đến cho cậu dũng khí, thế là cậu vòng tay qua cổ Ngôn Hòa kéo xuống, mò mẫm hôn lên môi Ngôn Hòa.

Đôi môi mang theo nhiệt độ ấm áp đốt má cậu cháy bừng. Ngôn Hòa đáp lại nụ hôn của cậu đầy dịu dàng kìm nén.

Cả hai đều mới tắm, ngửi thấy được mùi thơm của cùng loại sữa tắm trên người nhau. Hôn là công tắc bật h.am m.uốn, hồi trước cái công tắc ấy nằm trong tay Ngôn Hòa. Anh luôn luôn đủ sức bảo dừng là dừng thật, vậy nên trước khi bản thân sa vào mất kiểm soát, anh vỗ về lưng Mục Tinh Dã, hơi ngước đầu lên bảo: "Vào giường ngủ nào."

Mục Tinh Dã biết ý nghĩa của nó là "Được rồi hôm nay đến đây thôi".

Nhưng hôm nay cậu không muốn chỉ đến đây thôi.

Cậu mãi mãi không bao giờ từ chối nổi Ngôn Hòa, chỉ cần Ngôn Hòa chịu chia với cậu xíu xiu tình yêu là cậu sẽ lập tức đâm đầu không chùn bước. Huống chi giờ đây Ngôn Hòa đã dành trọn vẹn tình yêu cho cậu.

"Không vào," Cậu cong mắt lên, đôi môi đỏ hồng ánh nước nhả ra lời quyến rũ dưới ánh đèn, "em muốn làm cơ."

Ngôn Hòa thở dài một tiếng rất khẽ, đặc biệt bất lực trước màn ăn vạ của cậu: "Em ngoan nghe lời, mình vào nằm ngủ với nhau được không?"

"Anh Ngôn ——" Mục Tinh Dã dài cái giọng ra gọi chẳng khác nào bé con chiều quá thành quấy, giống cả con rắn cám dỗ loài người nếm trái cấm nơi vườn địa đàng, ngây thơ lẫn d.ục v.ọng hòa làm một thể, từng câu chữ bật ra đều đang mời gọi đối phương phạm tội, "cũng phải thử xem sao đi chứ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.