Hai người từng thử rồi.
Suốt hơn 3 tháng vừa qua rất nhiều vết thương đã dần dà lành lại, Mục Tinh Dã không phải con gái, đỡ bị ràng buộc bởi những cái gọi là quan niệm trinh tiết hay ám ảnh sạch sẽ về tì.nh dụ.c kiểu truyền thống. Cậu chỉ mang lòng trung với tình yêu, trung trinh với người yêu, ấy mới là ranh giới. Cậu đã phải trải qua những sự kiện vượt tầm kiểm soát, giẫm lên giới hạn, vốn dĩ cậu chẳng cần bận tâm, tâm lý khắc sẽ được hàn gắn theo cơ thể thôi.
Ban đầu thì cậu tưởng vậy.
Nhưng sau đấy cậu phát hiện ra đến lúc làm thật nó lại là chuyện khác.
Hai người cũng có thời điểm tình cảm nồng nàn không kiềm chế nổi, tuy không còn ở trạng thái bừng bừng phấn chấn cứ hôn hít tí lại phải làm một tăng giống tầm thiếu niên nữa, nhưng hai người yêu nhau lại còn kiêng cữ suốt bấy lâu, mất kiểm soát cũng khá dễ hiểu.
Mỗi lần quá đà, sự kháng cự rất e dè của Mục Tinh Dã sẽ lẫn vào với nỗ lực phối hợp lấy lòng mà bản thân cậu cũng không nhận ra, nhưng Ngôn Hòa luôn luôn phát hiện thấy để dừng lại đúng lúc.
Mục Tinh Dã rất áy náy, đến cuối cùng "Thuyết đổ lỗi nạn nhân" của cậu chỉ tập trung vào đúng nốt việc này, cậu cho rằng toàn bộ những gì không được không thể đều là lỗi của mình, cậu muốn đối xử tốt với Ngôn Hòa, tốt hơn chút xíu nữa, nhưng rồi bị cái đống chướng ngại căng thẳng này làm đổ bể hết.
Vậy nên lần này cậu đã hạ quyết tâm, nhất định phải thành công.
Gương mặt hai người đang sát gần chỉ trong gang tấc, cảm nhận được hơi thở mùi vị giao hòa vào nhau.
Đáy mắt Ngôn Hòa đen kịt, câu "Cũng phải thử xem sao" của Mục Tinh Dã thốt ra khiến hô hấp của anh bất giác nóng bỏng nặng nề hẳn lên.
"Em chắc chưa?" Ngôn Hòa nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đỏ ửng của cậu, cảm nhận được quyết tâm "Anh dũng hiến thân" của cậu.
"Ừm, lần này đảm bảo là được." Giọng Mục Tinh Dã lí nhí như muỗi kêu, xong cậu còn bổ sung thêm điều kiện đủ, "Miễn anh đừng đứt gánh giữa đường."
Ngôn Hòa thở hắt một hơi dài thượt, giờ phút này rồi mà cái người này còn bất khuất làm liều bồi cho một câu khẳng định, có thằng đàn ông bình thường nào chịu nổi trò khích tướng như này cơ chứ.
"Khinh ai đấy hả!" Ngôn Hòa hừ một tiếng, cúi đầu cắn dái tai cậu.
Trông động tác có vẻ hung tợn làm Mục Tinh Dã định tránh theo phản xạ, nhưng rồi lực chạm vào tai lại rất dịu dàng như lông vũ lướt qua, chỉ hơi ngưa ngứa, chở theo nhiệt độ lẫn sự nâng niu đầy thành kính, khiến cậu nhanh chóng thả lỏng hẳn ra.
Ngôn Hòa dạo đầu rất tỉ mẩn, hôn cậu từng chút một, gọi tên cậu, khi để ý thấy cậu hơi hơi khác thường là sẽ nhắc ngay "Đừng sợ", nói "Anh ở đây".
Nếu muốn thành công lần này vậy phải dốc hết toàn bộ thôi.
Ngôn Hòa biết, đây là khâu cuối cùng và cũng là khâu quan trọng nhất, nếu thành công anh sẽ có thể kéo Mục Tinh Dã lên, thoát triệt để khỏi vũng bùn lầy.
Mấy tháng nay cả hai đã làm rất nhiều việc. Ngôn Hòa dẫn cậu đi thăm trường mình, căn phòng nơi anh từng ở, chỗ căng tin từng ăn, bờ biển từng cắm trại... Hai người gần như ôn lại hết một lượt quỹ đạo cuộc sống học hành ở nước ngoài của Ngôn Hòa, bồi đắp vào khoảng trống 5 năm mà họ bỏ lỡ của nhau.
Chỉ còn sót đúng mỗi chuyện này là lần nào cũng đến 'đấy' thì thôi.
Quần áo của cả hai vương vãi khắp sàn, cuối cùng Mục Tinh Dã đã chìm sâu giữa sự dịu dàng và yêu chiều của Ngôn Hòa, ý thức lờ mờ, miệng lè nhè gọi: "...Anh Ngôn, được rồi..."
Thời điểm tiến vào, cảm giác choàng tỉnh và nghẹt thở ập đến với cậu trong đúng một khoảnh khắc, nhưng Mục Tinh Dã còn chưa kịp hoảng sợ thì ngay sau đó những nụ hôn tỉ mỉ dồn dập của Ngôn Hòa đã dâng trào bao bọc lấy cậu, anh hôn lên hàng mi, mí mắt, chóp mũi rồi khóe môi cậu, cuối cùng là đầu mày đang nhíu lại của cậu.
"A Dã..." Ngôn Hòa gọi cậu, hôn đuôi mắt ướt nhòe của cậu, sau khi xác định Mục Tinh Dã đã thích ứng hoàn toàn thì đến lượt anh như phân liệt thành hai người, nửa người trên kề sát vào lồng ng.ực cậu, dịu dàng mong nhào nặn cậu hòa vào lòng mình, nửa người dưới thì cứ im lìm cử động, giã đục đến nỗi lục phủ ngũ tạng chỉ muốn văng cả ra ngoài.
"A Dã..." Anh nỉ non bên tai cậu, "Anh yêu em."
Yêu những vui buồn của em, yêu cả mừng giận của em, yêu sự hoàn mỹ của em, cũng yêu hết mọi vết sẹo em mang.
Sáng hôm sau Mục Tinh Dã đói quá phải dậy, Ngôn Hòa như kiểu nắm được đồng hồ sinh học của cậu hay sao mà cậu vừa tỉnh cái là mâm cơm thơm lừng đã sẵn sàng, anh bê vào đặt ở tủ đầu giường cho cậu.
Mục Tinh Dã lật người một cú đầy gian nan, mặt mũi xấu hổ cạn lời, thực sự cái cảm giác ấy thốn quá đi mất thôi.
Ngôn Hòa hàng ngày tinh tế tuyệt đỉnh thì lại cứ phải chọn đúng thời điểm này để mà vô tư vô tâm, tỉnh bơ vỗ vào mông cậu bảo: "Sao trở mình thôi mà cũng vất thế?" Xong trêu cậu rõ xấu xa, "Tối qua mệt quá à?"
Đầu lông mày Mục Tinh Dã giần giật, cậu cắn răng dồn lực ngồi dậy, lấy hành động để chứng minh người ngợm mình hãy còn sung sức lắm.
"Món gì thơm ghê?" Cậu hít mũi mấy cái, sự chú ý va ngay vào chỗ bánh rán vòng vàng ươm trên tủ đầu giường.
Cái tay thò ra cũng bị vỗ, Ngôn Hòa nhắc: "Đi đánh răng rửa mặt đã."
"Ò!" Mục Tinh Dã thon thót rút tay về, lại tiếp tục vật lộn bò dậy khỏi giường. Tư thế rời giường của cậu tương đối dị dạng, hai tay chống lên mặt giường, hai chân chạm đất cứng ngắc, toàn thân căng ra thành một đường thẳng dạng như robot không uốn mình được. Xuống được khỏi giường rồi thì cậu giơ cùng tay cùng chân đi vào nhà tắm.
Đánh răng xong xuôi, Mục Tinh Dã vốc ít nước cúi xuống, vừa ngước mắt lên nhìn vào gương thì bắt gặp Ngôn Hòa mới theo sang.
Cậu đang mặc áo ngủ dài tay, vạt áo rộng quá tuột ra theo động tác gập người, để lộ một phần đường eo gầy mảnh săn chắc.
Ngôn Hòa xáp lại gần chạm ngón tay lên eo cậu, Mục Tinh Dã lập tức run bắn, cười khan: "Anh Ngôn, em đói, đã ăn gì đâu..."
"Anh biết mà, anh cũng có định làm gì đâu, sang giục em rửa mặt nhanh lên thôi."
Mục Tinh Dã nghĩ bụng tin được anh mới là lạ, cái câu 3 năm chưa thấy khai trương lỡ khai trương xong lãi ròng 3 năm chính là để nói mấy người như Ngôn Hòa đấy.
Sau cùng cả hai cũng quay lại phòng ăn suôn sẻ bình an, Ngôn Hòa đã bê mâm thức ăn ở phòng ngủ vừa nãy ra, xét thấy Mục Tinh Dã vẫn đứng được, chứng tỏ cậu có thể đi được tới phòng ăn để ăn.
Mục Tinh Dã uống sữa đậu nành ăn bánh mì, Ngôn Hòa thì ăn bánh rán.
Giữa bữa cái tay ai đó thò về phía bánh rán mấy lần đều bị Ngôn Hòa gạt mất: "Ăn cái này nóng trong, em có muốn đi đứng nữa không?"
Thế là Mục Tinh Dã ngại ngùng rụt tay về, còn không dám đánh mắt nhìn sang đấy nữa.
Điện thoại kêu ting ting, Mục Tinh Dã cầm cốc, dành ra một ngón tay ấn điện thoại, Lâm Bích gửi cho cậu đúng một bức ảnh chụp màn hình Weibo:
Ngày 11 tháng 12, là ngày đẹp đáng để ghi nhớ.
Ảnh đính kèm là Mục Tinh Dã đang bưng cốc sữa đậu nành to đùng vừa uống vừa xem tivi. Cậu hơi hơi nghiêng đầu, tóc rủ ở trán, đôi mắt trong veo cong cong, khóe môi khẽ nở nụ cười vô thức, mép còn dính ít bọt sữa trắng, hệt một luồng nắng ấm giữa ngày giá rét, rồi giống cả tinh linh quyến rũ của thế giới hắc ám mà vẫn toát ra vẻ thật thà hồn nhiên.
Chưa cần xem cũng biết đây là bài đăng theo lệ của Ngôn Hòa hôm nay.
Lâm Bích gửi tiếp một tin nhắn thoại dài ngoằng, Mục Tinh Dã cũng không nghĩ nhiều, tiện tay ấn nghe.
"Mục Tinh Dã, sao mày lại đứng ăn thế kia? Đừng bảo tao là tối qua mày buông thả quá đà, hôm nay không ngồi xuống được..."
Cái đài Lâm Bích vẫn đang tiếp diễn, không nể mặt nể mũi tí nào hết, lúc thì kêu ca cay đắng thay Mục Tinh Dã, lúc thì lẩm bẩm Ngôn Hòa cầm thú thế, cuối cùng còn thuyết giáo cả tệ nạn thói xấu khi đàn ông lỡ nghiện giường chiếu, lải nhà lải nhải một thôi một hồi xong mới thấy tin nhắn thoại 59 giây kết thúc.
Căn phòng im lìm giây lát, Mục Tinh Dã ngượng điên không biết chui vào đâu, không nuốt trôi cốc sữa đậu nữa luôn, cậu rút khăn giấy ra lau miệng, chưa lau được chỗ bọt sữa mà lại còn để dính thêm cái vụn giấy nhỏ nhỏ.
Ngôn Hòa nâng tay nhặt vụn giấy ở khóe môi cho cậu, nói rất điềm tĩnh thản nhiên: "Lâm Bích chứ gì, đừng nghe cậu ta nhố nhăng. Ăn xong thì ngủ thêm lúc nữa đi, anh nằm với em."
Mục Tinh Dã chỉ thấy đằng sau tự dưng thít lại, cậu thò tay xoa bóp theo phản xạ.
Trông thấy động tác với ánh mắt căng thẳng của cậu, Ngôn Hòa bực quá phì cười. Cơ mà đúng là anh đang rất mừng nên không trêu cậu nữa mà nhìn cậu đầy nghiêm túc, nói một lời chỉ hai người mới hiểu:
"A Dã, không sao nữa rồi."
"Vâng." Mục Tinh Dã gật đầu, khóe môi cong lên, cậu uống cạn nốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong tiếng "Ừng ực" khe khẽ, xong xuôi ngước mắt lên nhìn Ngôn Hòa.
"Anh Ngôn, em không ngủ nữa đâu, ăn xong mình ra nặn người tuyết đi. Em còn muốn đi dạo phố, xem phim, rồi đi trượt tuyết, đi chơi sở thú nữa..."
Hãy còn rất rất nhiều việc muốn được làm cùng với anh.