Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 17: Quan sát




Chương 17: Quan sát
Đang lúc hai huynh đệ trò chuyện, chờ Nhâm gia gia mang theo tin tức trở lại.
Một canh giờ trước.
"Thực sự chịu thua Tân nhi. Đánh lẽ lúc đó ngươi nên nghe ngóng lâu hơn một xíu." Nhâm lão phàn nàn về việc không biết được thời thời gian cụ thể.
"Lão phu cũng đã già rồi, mà phải thức khuya như này, tổn thọ mất thôi." Thực sự Nhâm lão cũng biết, chuyện này mình không làm không được.
Dược phòng chính là địa bàn của mình, vậy mà để cho bị trộm. Thất trách.
Do bản thân quá chủ quan, coi thường lá gan của tụi dược đồng. Nếu không với giác quan bén nhạy của Linh cấp võ giả, chắc chắn sẽ phát hiện.
Hiện hắn đang núp trên ban công lầu các của một quán rượu gần Mặc gia, vì chỗ này có rất nhiều thùng gỗ che chắn, cũng là vị trí trên cao cho nên hắn chọn làm nơi mình quan sát.
Vì hiện giờ không có việc gì làm, Nhâm lão liền ngồi xếp bằng. Vận chuyển công pháp, ngồi xếp bằng tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí. Tẩm bổ nhục thân, nâng cao tinh thần.
Hắn cũng biết mình đã lớn tuổi rồi, tu luyện tiến triển rất chậm chạp. Nhưng đả tọa tu luyện có thể giúp thay thế giấc ngủ, thậm chí hiệu quả đôi khi còn tốt hơn đi ngủ.
Rất thích hợp trong những trường hợp như vầy, đồng thời trong quá trình này, các giác quan cũng được cường hóa rất nhiều.
Hắn đưa hết lực chú ý vào thính giác. Cố gắng nghe hết thảy động tĩnh trong phạm vi hoạt động của mình, mong nhanh chóng tìm ra người giao dịch trước.
Tiếng gió vi vu trong đêm tối mát mẻ, tiếng dế vang, tiếng ếch kêu…Tiếng ngáy, tiếng hít thở đều đều, âm thanh đẩy giường, rên rỉ…
Nghe đến đây, Nhâm lão có chút đỏ mặt. Cố gắng đưa sự chú ý rời khỏi nơi đó.
Đưa tai nghe qua một vòng địa hình xung quanh mình, không lấy được thông tin gì hữu dụng. Nhâm lão liền không để ý đến nữa, chuyên tâm đả tọa tu luyện.
Một lát sau, Nhâm lão mở mắt ra. Ánh mắt tập trung vào ba bóng người đang di chuyển vào trong một căn nhà.
Chính là Vương Điền ba người. Nhờ có thính giác siêu cường, hắn đã nghe được một phần nội dung nói chuyện của ba đứa trong lúc di chuyển đến địa điểm.
Đặc biệt là chú trọng vào mấy từ khóa như là 'dược thảo' 'trộm' 'suýt bị phát giác'. Biết được bọn hắn chính là mục tiêu của lần này.
Khuôn mặt già nua hiện lên vẻ tức giận khôn cùng. Chỉ cần an tâm theo hắn, cần cù chăm chỉ làm việc.
Mỗi ngày nấu thuốc, phân biệt dược thảo, chăm sóc dược điền, lâu lâu thì học về kiến thức chữa bệnh.

Nếu thấy có tiền đồ, Nhâm lão không ngại nhận bọn nó làm đệ tử, truyền thụ y bát. Trợ giúp tụi nó lấy lại giấy b·án t·hân.
Nhưng ai ngờ, lại xuất hiện vấn đề như vầy, cái lũ ranh này ngay cả hắn cũng dám lừa dối. Chán sống.
Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến kế hoạch. Nhâm lão không nói hai lời, lao đến đ·ánh c·hết ba con chuột này.
"Bình tĩnh nào, Nhâm Xung. Ngươi già rồi, phải biết bình tâm tĩnh khí. Xem mọi thứ đều nhạt như nước."
Nhâm lão trấn an bản thân hắn, bớt nóng giận, giữ cho tâm thần thanh tịnh.
Cùng lúc đó Nhâm lão cũng có ý về hưu, hắn năm nay đã gần tám mươi tuổi rồi. Hắn muốn giúp Mặc gia bồi dưỡng một đời mới đại phu, dược sư chuyên dụng.
Linh cấp võ giả tối đa chỉ có thể sống được 150 năm. Về lý thuyết là như thế, nhưng ai nói chắc được mình sống tới bao nhiêu tuổi.
Võ giả muốn mạnh lên đâu phải chỉ ngồi đả tọa tu luyện không đâu, còn phải trau dồi khả năng chiến đấu, rèn luyện ý chí vững vàng, kinh lịch nguy cơ sớm tối, kiếm tiền mua tài nguyên…
Đối với một tên già nua võ giả như hắn, v·ết t·hương cũ thế nhưng là không ít. Dù đã lành, nhưng các di chứng để lại vẫn rất nhiều.
Mỗi ngày hắn nhất định phải dùng nội khí để ôn dưỡng cơ thể, làm dịu các di chứng. Đó cũng là lý do khiến tu vi của hắn đình trệ rất nhiều năm. Không còn thấy được cơ hội tiến triển.
Lại tiếp tục vểnh tai, tập trung hết sự chú ý vào Vương Điền ba người. Biết được là canh ba sẽ bắt đầu giao dịch. Người mua đồ quả nhiên là một tên võ giả.
Bỗng, Nhâm Xung thấy gì đó, có chút bất đắc dĩ: "Hai thằng nhõi con kia, thật là."
Hiển nhiên, hắn là thấy Mặc gia hai huynh đệ di chuyển vị trí, tới gần căn nhà để dễ nghe trộm.
Lúc sau, một bóng người đi đến. Một tay cầm đèn lồng, một tay cầm dùi chiêng. Trên cổ đeo một cái chiên lớn che hết cả ngực.
Vừa gõ vừa hô: "Hiện là canh ba, mọi người đề phòng củi lửa." Lại âm thanh quen thuộc của tối nay vang lên. Hô xong liền đi đâu mất.
Nhâm lão biết đến giờ rồi. Lập tức đưa khả năng các giác quan của mình phóng đại ra nhất có thể, cảm nhận cảnh vật xung quanh.
Hai tai nhúc nhích như nghe được gì, lập tức đưa đôi mắt đi khóa chặt hướng phát ra âm thanh.
Hắn tập trung nhìn về phía xa, một bóng đen chính đang nhanh nhẹn lại linh hoạt, dùng gạch nóc nhà làm bàn đạp để di chuyển.

Mặc cho không gây ra tiếng động đáng kể, nhưng trong phạm vi cảm nhận của một vị Linh cấp võ giả thì lại có vẻ hơi ồn ào, đặc biệt là Nhâm lão còn chú ý động tĩnh xung quanh.
Bóng đen hình như đang nhanh chóng hướng về chỗ ba tên dược đồng. Cụ ông cố ép người thật sát để không bị phát hiện, đồng thời dùng nội khí che đậy khí tức của mình.
Bóng đen ngay lập tức chui vào căn nhà đó. Những gì xảy ra trong căn nhà y như đoạn Mặc gia hai huynh đệ nghe được.
Sau đó, Nhâm lão thấy ba tên dược đồng trước tiên rời khỏi, cẩn thận lần mò từng bước quay về Mặc gia. Sau lưng bọn hắn còn có Mặc Tân hai người theo dõi.
"Đến lúc mình làm việc rồi." Nhâm lão nói thầm.
Cái tên võ giả này có Thạch cấp tầng ba tu vi, mười đứa như hắn tới cũng không đủ Nhâm lão đánh. Nếu không có việc gì xảy ra, việc tối hôm nay coi như ổn.
Làm Nhâm Xung nghi ngờ là, đã giao dịch xong rồi sao còn chưa rời đi. Chờ ai nữa à.
Hay là hắn tính chờ mình b·ị b·ắt. Hà hà. Nghiêm túc nào ta ơi.
Như đã nói, Nhâm lão là người lớn tuổi, mà người lớn tuổi thì không nên thức khuya, dù đôi khi họ ngủ rất ít.
Cảm thấy chờ tên này sẽ rất lâu, nên đang chuẩn bị nhanh chóng giải quyết việc này. Chuẩn bị đứng dậy lao xuống dưới.
Thì từ xa một bóng đen di chuyển rất nhanh, như là tàn ảnh lách qua các ngõ ngách của con đường, nhà ở.
Thậm chí thính giác của Nhâm lão không nghe được bất kỳ âm thanh gì phát ra từ người hắn.
Thấy được là bởi vì hắn đang ở vị trí đắc địa, từ trên cao nhìn xuống cho nên mới phát hiện.
Động tác đứng lên lại dừng, tiếp tục áp sát để không bị nhận ra rằng nơi đây còn có người thứ ba.
Tốc độ này đã đạt đến Thạch cấp tầng bảy, rất tiếp cận tầng tám. Thạch cấp tầng bảy đỉnh phong võ giả.
Ánh mắt Nhâm lão hiện lên vẻ ngưng trọng. Có chút hơi khó chơi.
Nếu là Nhâm lão của hai mươi năm trước, một bàn tay là g·iết.
Nhưng hiện tại hơi ê răng. Thắng thì vẫn thắng được, nhưng sẽ làm mấy v·ết t·hương cũ tái phát.
Hiện giờ người võ giả tầng bảy đang đứng trước cửa phòng, đưa tay đụng vào cửa. Từ tay hắn toát ra một mảng băng bao quanh cửa gỗ.
Nhâm lão cũng không thấy cảnh này, vì khuất tầm nhìn.

Ngay sau đó cửa liền được mở ra. Cái tên võ giả giao dịch dược thảo làm ra mời vào thủ thế với hắn. Hai người vào phòng đóng cửa lại.
Nhâm lão hoàn hồn, tập trung tinh thần nghe thử tụi nó đang nói cái gì.
Trong căn nhà, tên võ giả đến trước là số một, tên đến sau gọi số hai.
Số một: "Ngươi có mang theo hàng không?"
Số hai: "Có, đương nhiên là ta có mang. Không mang đến đây làm gì?!" Giọng hắn hơi bất mãn, cái thằng này đôi khi hỏi rất ngu. Nếu không phải là khách hàng lớn, đời nào ta sẽ khách khách khí khí.
Số một giọng điệu hơi mê mẩn: "Có nhiều không?"
Số hai: "Còn tùy thuộc vào ngươi có bao nhiêu tiền."
Số một vứt bao dược thảo vừa giao dịch cho số hai.
Số hai cầm, ngửi thấy mùi thuốc bốc ra, phàn nàn: "Lần này ngươi lại dùng dược thảo để đổi à."
Số hai không phải là chê thảo dược, nhưng so với thảo dược hắn thích tiền hơn.
Mà lại dược thảo của tên này dùng để giao dịch, giai cấp đều không thích hợp với hắn. Cuối cùng hắn vẫn phải đi bán ra tiền, nhiều khi còn phải thất thoát giá trị.
"Ừ, thế nào? Chê à, chê thì trả." Số một làm bộ đòi lại.
Số hai tưởng thật, vội: "Nào nào, ta là đùa thôi. Chỉ là có chút tò mò, ngươi từ đâu lấy ra nhiều thảo dược thế?"
"Tất nhiên là mua rồi. Cái này mà còn phải hỏi." Số một bình thản.
Nhâm lão ở ngoài, gầm thét trong lòng: "Là trộm của ta, rồi mới bị mua."
Số hai là không tin lời hắn, cái thằng này không thành thật.
Chỗ nào có nhiều dược thảo đến mức, để cho ngươi mỗi một tháng lại có, để đi giao dịch. Mà lại đẳng cấp đều giống nhau, loại cũng như nhau.
Nhưng mà số hai cũng không vạch trần, sẽ ảnh hưởng chuyện làm ăn.
"Hàng của ta đâu? Nhanh lên đưa đây." Số một gấp gáp.
Số hai vạch bao thuốc ra, kiểm tra: "Đừng vội, ta phải xem thử đống dược thảo này giá trị bao nhiêu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.