Chương 18: Dị bảo
Số hai kiểm tra rất kỹ càng, đối với võ giả thì bóng tối không còn hạn chế tầm nhìn của bọn hắn nữa.
Vì thế trong căn phòng tối thui như này không ảnh hưởng là bao.
Số hai hài lòng: "Không sai, giá trị của đống dược thảo này đổi được ba viên thuốc."
Thu hồi bao thuốc, từ ngực lấy ra một bình ngọc, vứt cho số một.
Số một mừng rỡ, lập tức đưa tay bắt lại. Không kịp chờ đợi, mở nắp hít một hơi, ánh mắt lộ ra sự say mê.
"Được rồi, ta đi đây." Số hai đi tới cửa, quay người lại lạnh lùng nói: "Quy tắc như cũ, nếu ngươi để lộ chuyện này, vậy thì rửa cổ mà chờ c·hết đi."
Khí thế từ trên người số hai làm số một bừng tỉnh khỏi cơn mê. Gật đầu lia lịa: "Yên tâm, ta không ngu."
Số một cũng biết, hắn không phải là đối thủ của số hai. Cho nên phải ngoan ngoãn mà im miệng.
Y như số một nói, hắn không phải đồ ngu. Có thứ đồ tốt như này, hắn giấu còn không kịp, sao lại phải chia sẻ nguồn cung cho ai.
"Hi vọng là ngươi thật không bị ngu. Dù sao mất đi một vị khách hàng tiềm năng cũng rất đáng tiếc." Số hai thản nhiên nói.
Mở cửa ra, chớp mắt biến mất ở nơi xa.
Nhâm lão cũng không có ý định đuổi theo tên số hai. Hắn là hoàn toàn không liên quan đến vụ dược thảo bị trộm.
Biết được số hai không dính dáng gì đến vụ này. Nhâm lão thở phào, tránh được một trận ác chiến.
Hẳn số hai là làm buôn bán thứ gì đó không hợp pháp. Cái gì cơ chứ, chẳng lẽ là t·huốc p·hiện.
Chợt lại cảm thấy buồn cười, t·huốc p·hiện đối với người bình thường là c·hết người. Nhưng đối với võ giả lại có chút gân gà, võ giả là sẽ không bị nghiện.
Với lại võ giả ai lại sẽ đi h·út t·huốc phiện, mỗi lần ngươi đột phá bình cảnh, đạt đến cảnh giới mới còn phê hơn là h·út t·huốc phiện nữa.
Nhâm lão lắc lắc đầu. Được rồi lát nữa bắt lại tên số một là biết được bán cái gì mà.
Lại đưa ánh nhìn về tên số một. Cái tên số một kia mới là đầu têu, mục tiêu chính của tối hôm nay.
Số một thu thập một số dấu vết bên trong căn nhà, thận trọng xem lại một lần nữa. Chắc chắn không để lại manh mối gì liền rời đi.
Thấy hắn rời khỏi căn nhà kia. Nhâm lão bắt đầu đi ra khỏi vị trí, trong bóng tối theo dõi số một.
Nhâm lão cần biết số một có phải là một thành viên của gia tộc nào không, và ngoài số một ra thì trong gia tộc đó còn ai biết nữa.
Càng đi theo, Nhâm lão càng nghi hoặc, bởi vì đa số các gia tộc đều tụ hợp tại phía đông của trấn.
Còn số một thì đang hướng đến phía tây. Nơi được mệnh danh là khu dân nghèo, khu ổ chuột.
Sống ở đây đa phần là người nghèo khó, dù cho là nhà giàu nhất ở đây cũng chỉ đủ ăn đủ mặc mà thôi.
Đồng thời nơi đây trị an cực kỳ không tốt, là nơi ẩn núp của rất nhiều loại t·ội p·hạm truy nã của Thất Tinh Các.
Bất quá mấy tên t·ội p·hạm đó cũng không quá mạnh, không đủ để uy h·iếp các đại gia tộc.
Cho nên các thế gia lười tiêu diệt, nhường phần khổ lực này cho Thất Tinh Các.
Vấn đề ở đây là, theo cuộc trò chuyện giữa số một và số hai, thì số một có vẻ là rất nhiều tiền.
Thậm chí thường xuyên lấy dược thảo đi đổi hàng. Hoặc dùng ngân lượng để mua hàng, với cả số lần không hề ít.
Nếu hắn không trực thuộc một cái gia tộc, vậy tiền đó hắn lấy từ đâu ra, không thể nào là tự kiếm đi.
Thạch cấp tầng ba bớt ăn bớt mặc, cật lực làm việc một tháng chưa chắc có được hai mươi lượng trong tay.
Trừ phi là có được cơ duyên, đào được mỏ vàng. Nhâm lão nghĩ đến đây, không khỏi hai mắt sáng lên.
Nếu thật sự là cơ duyên thì đây là chuyện tốt, Mặc gia có thể tiến được thêm một bước nữa.
Hiện nay Lương nhi đã là Thạch cấp tầng bảy. Sức mạnh đã có lực uy h·iếp nhất định, cũng là lúc bồi dưỡng số lượng võ giả thuộc về Mặc gia.
Nếu như có một bút tài phú lớn thì việc này sẽ giúp cho tài chính của Mặc gia nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bồi dưỡng võ giả a, quá tốn tiền.
Nhưng trước hết là phải xem thử cái tên số một cơ duyên lớn đến mức nào. Lỡ đâu hắn chả có gì thì sao, lỡ đâu đó là tiền mà nhà hắn để lại.
Nhìn xem số một cẩn thận từng li từng tí di chuyển, Nhâm lão cười thầm. Ngươi chắc sẽ không tưởng tượng ra nổi, mình bị một vị Linh cấp cường giả theo chân đi.
Lúc đầu có ý định g·iết luôn, nhưng chờ xem xét tình hình đã. Nếu là cơ duyên lớn vậy thì c·ướp rồi lưu số một toàn thây, nếu không phải vậy thì băm thành trăm mảnh.
Số một sau một đêm làm hai cuộc giao dịch căng não, rốt cuộc đã về tới nhà mình.
Thở phào cởi bộ áo màu đen ra. Lộ ra khuôn mặt người thanh niên bình thường, làn da ngâm đen.
Rót cho mình một ly nước, một hơi uống hết.
Số một, à không, phải gọi Trần Tiểu Ngũ. Trần Tiểu Ngũ lại mở nắp bình ngọc, hít một hơi trông không khác gì bị nghiện.
"Ai, tối nay tổn thất hơi nhiều ngân lượng. Lại phải tạo thêm một ít." Trần Tiểu Ngũ than vãn.
Nhâm lão ở bên góc tường nghe cứ thấy kỳ kỳ, tiền phải kiếm chứ sao lại tạo. Ngươi đừng nói với ta là ngươi làm giả ngân lượng đi.
Không sợ bị Thất Tinh các bắt sao?
Ở Lăng Châu chỉ có duy nhất một thế lực được phép sản xuất ngân lượng, đó chính là bá chủ Lăng Châu, Thất Tinh Các.
Mỗi mai ngân lượng đều sẽ được in lên ký hiệu của Thất Tinh Các. Kẻ nào làm giả, vậy thì trên đầu in sẵn một chữ c·hết.
Trần Tiểu Ngũ cúi xuống gầm giường, mò mẫm cái gì đó. Bỗng dưới gầm, nền đất mở ra một cái động.
Thì ra dưới gầm giường có một cái cơ quan bí mật, bên trong dường như có chứa cái gì đó.
Hắn từ trong đó lấy ra một cái đỉnh làm bằng đồng, cái đỉnh nhìn rất cũ kỹ, tràn đầy cổ lão khí tức.
Để kể về cái đỉnh đồng này, phải trở lại tám tháng trước. Khi đó Trần Tiểu Ngũ chỉ là người thường, mỗi ngày đều phải đến tửu quán làm một tên bồi bàn kiếm tiền mưu sinh.
Nhưng làm bồi bàn không thôi, thì làm sao mà đủ. Hắn làm thêm, kiêm chức làm một tên thợ mộc trong xưởng gỗ của Hồng gia.
Cái cơ quan dưới gầm giường kia là do hắn tự tay chế tạo ra. Dùng gỗ là vật liệu chính.
Hắn cũng biết chỗ mình ở, trị an không tốt, phải có tâm cảnh giác phòng trộm.
Trước đây nơi đó hắn dùng để giấu tiền, giấu bạc. Hiện nay dùng để giấu chiếc đỉnh này.
Trần Tiểu Ngũ có được cái đỉnh này là nhờ thắng được ở trong một lần cá cược. Dưới cơ duyên xảo hợp hắn phát hiện ra công dụng nghịch thiên của nó.
Chỉ cần bỏ ngân lượng vào trong, thì nửa canh giờ sau số lượng của nó sẽ tăng lên gấp bội.
Trần Tiểu Ngũ rất mừng rỡ, thế là ném đủ thứ vật liệu vào trong đỉnh, xem thử ngoài tiền ra thì nó còn có thể nhân bản cái gì.
Sau nhiều giờ thử nghiệm, cái đỉnh cho ra kết quả.
Không chỉ với mỗi ngân lượng, mà hầu hết tất cả những thứ có liên quan đến đất đá, kim loại đều đạt được nhân bản.
Chỉ hơi tiếc nuối là chúng nó không nhân bản được thảo dược, đồ ăn…Nói chung là mấy thứ cùng đất đá, kim loại không dính đến một xu.
Cùng với một ngày chỉ dùng được một lần thôi. Cho nên bỏ đồ vào phải nhiều mới kiếm lời được.
Nhờ vào sự giúp sức của chiếc đỉnh, hắn Trần Tiểu Ngũ tích lũy đủ tiền mua công pháp, từ đó trở thành một tên võ giả.
Có thể nói hiện nay Trần Tiểu Ngũ ta chính là không thiếu tiền.
Ôm chiếc đỉnh đồng để trên bàn. Lấy ra đống ngân lượng, đổ vào trong, ụp nắp lại. Việc sau đó là ngồi chờ.
Nhâm lão ở ngoài nghe lúc nãy có một tí âm thanh, nào là cạch, xoạt, đinh...
Giống y như số một đang mở tủ và ôm cái gì rất nặng ra vậy. Nhâm Xung tò mò, không nhịn được.
Thực ra là do hắn quá buồn ngủ rồi, muốn nhanh chóng kết thúc việc này, rồi đi về.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, cẩn thận đo đạc ánh sáng của trăng, phòng khi mở gạch ngói liền đi vô, làm lộ hắn.
Cảm thấy ổn rồi, không một tiếng động mở ngói nóc nhà ra. Đưa mắt nhìn vào.
Trùng hợp thấy cảnh Trần Tiểu Ngũ đổ ngân lượng vào chiếc đỉnh.
Có tí không hiểu, thằng này đang làm gì thế. Chờ cái gì, sao không đi ngủ.
Vì để thỏa tính tò mò nên Nhâm lão chịu khó ngồi chờ thêm chút nữa. Xem như là rèn luyện tâm tính người già.
Mà lại hắn cũng muốn biết cái thằng này kiếm đâu ra nhiều ngân lượng thế.
Nhưng trong lòng vẫn có một tí suy đoán, có khi chiếc đỉnh chính là thượng cổ dị bảo, có thể giúp gia tăng số ngân lượng, hoặc là khiến hắn gặp may mắn kiếm được nhiều tiền...
Dù là loại nào, đều kích thích bộc lộ ra một trong thất đại tội của nhân loại. Lòng tham lam của Nhâm lão được khơi dậy mạnh mẽ.