Chương 24: Mừng rỡ
Buổi chiều.
Mặc Lương đang ngồi đả tọa trên giường, luyện công, cố gắng gia tăng thực lực của bản thân.
Hắn dự định một tuần sau, mình sẽ hội họp với nhóm.
Lần nữa mở ra cuộc sống phiêu lưu mạo hiểm, rèn luyện võ nghệ, tăng trưởng kiến thức.
Bắt đầu từ ngày hôm nay nên tập luyện trau dồi lại mấy môn chiến kỹ, đảm bảo lực chiến không bị suy giảm quá nghiêm trọng.
Hắn đã nghỉ ngơi quá lâu, nên là lúc quay lại với thế giới lúc trước.
Con đường tu luyện không tiến ắt lùi, nghỉ ngơi là điều cần thiết, chứ không bắt buộc phải có.
Mở mắt đứng dậy, đi lấy thanh kiếm treo trên tường.
Đẩy cửa ra khỏi phòng, đứng ngoài sân.
Cầm kiếm hơi vuốt ve, ánh mắt hiện ra vẻ yêu thích.
Hắn đã mất rất nhiều tiền để có được thanh trọng kiếm này, đặt làm từ danh gia chi thủ.
Đạt đến trăm rèn, là thứ hắn rất trân trọng.
Một thanh binh khí tốt có thể giúp võ giả gia tăng ít nhất nửa thành chiến lực.
Thanh kiếm này đã theo hắn hơn một năm, nhờ cẩn thận bảo dưỡng nên đến bây giờ chất lượng vẫn rất khá.
Mặc Lương rèn luyện chiến kỹ, đường kiếm sắc sảo, kiếm chiêu lăng lệ ẩn ẩn mang theo các tia lửa.
Môn chiến kỹ này là một môn trung cấp hỏa hệ chiến kỹ tên là {Lưu Hỏa Kiếm Pháp}.
Mặc Kiên từng đặc địa dùng một số tiền lớn để mua lại, cất ở trong thư phòng.
Xem như tăng tiến một ít nội tình của Mặc gia, dù sao công pháp gia truyền của Mặc gia tác dụng phụ quá lớn, không phải ai cũng có thể nhịn được.
Đang lúc Mặc Lương chuyên tâm luyện công, thì một thứ gì đó từ đâu bay đến, đập mạnh vào đầu hắn.
Vì quá chuyên tâm luyện tập chiến kỹ nên hắn không có cảnh giác động tĩnh xung quanh, bất ngờ liền trúng chiêu.
Dù không b·ị đ·au, nhưng lại gây nên sự tức tối trong hắn.
Thế là nổi giận quát: "Ai?" Thấy xung quanh không người trả lời mình lại lên tiếng lần nữa: "Tam ca, phải ngươi không? Là ai?"
Mặc Lương hơi cảnh giác, kiểm tra xung quanh phòng. Tiếc là không tìm được manh mối gì.
Lại thấy nằm dưới đất là một quyển sách dày tám xen ti mét. Nó chính là thứ ám khí đã hôn nhẹ vào đầu hắn.
Cúi người xuống, nhặt lên. Phủi phủi bụi bám trên đó, khi nhìn đến chữ trên bìa, đôi mắt co rụt lại. Lật đật mở xem nội dung bên trong.
Một lát sau, Mặc Lương vô cùng mừng rỡ trong miệng liên tục lẩm nhẩm: "{Ngũ Hành Hóa Linh Quyết.}"
Vì để tránh cho mọi người không làm rõ về môn công pháp này, cho nên Mặc Tân có viết thêm một trang giới thiệu, để Mặc gia mọi người có thể tham khảo.
Mặc Lương vô cùng hưng phấn, hắn dường như đã thấy được viễn cảnh Mặc gia xưng bá thế gian.
Vội vàng vào phòng đóng cửa, đọc qua thì có vẻ như quyển công pháp này lợi hại đấy, nhưng Mặc Lương không ngu dại đến mức lập tức tin lời sách nói.
Thế là trực tiếp lấy thân thử nghiệm. Tự mình tu luyện thử xem có thực sự đúng là một môn công pháp thật không.
Thạch cấp không giống như bất kỳ đẳng cấp nào khác.
Thạch cấp có thể sửa đổi bao nhiêu công pháp tùy thích, mà không phải phế công trùng tu.
Bởi vì về cơ bản Thạch cấp chính là đả thông kinh mạch, khai thông khí huyết dẫn đến thân thể đạt được cường hóa, rồi đưa kinh mạch cải tạo thành hình dáng phù hợp với công pháp đó nhất.
Nếu nửa đường đổi công pháp chỉ việc cải tạo lại kinh mạch sao cho phù hợp với công pháp mới thôi.
Nhưng từ Linh cấp trở đi sẽ không còn đặc quyền này nữa. Vì lúc đó võ giả đã tạo ra nội khí, nội khí là sức mạnh chủ đạo của Linh cấp.
Đổi loại công pháp, tương đương với đổi loại nội khí.
Nghĩa là phế công trùng tu, thực lực rút lui đến Thạch cấp đỉnh phong.
Một lần nữa cải tạo toàn bộ kinh mạch, sau đó lại tạo ra nội khí để trở thành Linh cấp.
Vì thế nếu muốn đổi công pháp, vậy thì tốt nhất là nên làm lúc còn ở Thạch cấp. Hoặc là chung tình với một công pháp đến hết đời.
Còn một cách nữa để không phế công trùng tu khi đổi công pháp, đó là sử dụng thiên địa dị bảo, Định Công Thạch.
Định Công Thạch giúp võ giả có thể ngay lập tức chuyển đổi đường kinh mạch, nội khí…sao cho thích hợp với công pháp nhất. Nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi và hiếm hoi.
Mặc Lương hai chân xếp bằng, hai tay gác lên đầu gối.
Trong đầu lướt qua nội dung của {Hỏa Bạo Thông Thiên Quyết} công pháp.
Dần dần Mặc Lương cảm nhận được linh khí xung quanh trong thiên địa.
Dẫn đạo linh khí chui vào cơ thể đi qua kinh mạch, đi qua 69 cái huyệt đạo đã được đả thông.
Các sợi linh khí bám vào luồng khí huyết trong cơ thể, khí huyết bỗng trở nên cực kỳ lớn mạnh, toát ra nhiệt độ như dung nham dưới lòng đất.
Như ngựa hoang thoát cương, ùng ục trôi khắp cơ thể hắn bắt đầu cường hóa thân thể ở những vị trí tinh vi nhất.
Mừng rỡ mở mắt ra: "Là thật, là đồ thật."
Tứ thiếu gia như muốn nhảy dựng lên. Hắn không kịp chờ đợi, phải ngay lập tức đi khoe cho mọi người trong gia đình.
Chợt: "Cũng sắp đến giờ cơm tối, bình tĩnh nào. Không thiếu chút thời gian này."
Hai mắt hiện lên vẻ hứng phấn: "Ta phải nắm chắc thời gian đổi tu công pháp.
Định là một tuần sau hội họp với nhóm, thôi thì lại để bọn hắn chờ một tháng nữa vậy."
Chỉ mới tu luyện qua một lần thôi, hắn cảm giác thân thể mình trở nên mạnh hơn rất nhiều, mình của bây giờ có thể đánh thắng hai người như mình ở mấy phút trước.
"Không hổ là Bàng môn cấp công pháp, quá bá đạo." Hiện nay Mặc Lương cũng xem như là có tiền vốn để nghịch phạt đẳng cấp cao.
Dù sao còn có một đống chiến kỹ và bí pháp chưa có tu luyện qua. Đến lúc đó xem như hắn sáng mắt.
Ngay từ đầu Mặc Tân định đưa Mặc Lương một môn băng hỏa đồng tu công pháp. Vốn là để trung hòa tính cách của hắn, từ đó để cho tính tình ôn hòa hơn một ít.
Nhưng bỗng một câu nói lóe qua trong đầu hắn. Vật cực tất phản, thay vì chèn ép, trung hòa bản tính nóng giận đó. Sao không đưa nó phát huy đến cực hạn.
Cộng thêm việc hắn cũng muốn bồi dưỡng Mặc gia, thế là lấy ra {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết} bắn một mũi tên trúng hai con chim.
Ta thật là thông minh. Muahahaha. Tam thiếu gia núp ở trong phòng cười to.
…
Giờ cơm tối.
Mọi người trên bàn có phần hơi sợ Mặc Lương.
Nãy giờ ngồi dùng bữa, hắn cười không dưới mười lần. Ngũ muội có chút hãi, thế là đổi chỗ với tam ca.
Mặc Lương ăn một miếng cười một tiếng, mà lại mỗi lần cười đều nhìn lướt qua mọi người trên bàn, nhìn càng giống bị điên.
Tam di nương khoa tay trước mặt con trai mình: "Lương nhi, ngươi có ý trung nhân rồi sao? Người ta đồng ý đi chơi với ngươi hả?"
Mỹ phụ phải gọi hắn hai lần nữa, Mặc Lương mới phản ứng lại: "Sao á mẹ?"
"Tứ đệ, ngươi luyện công đến hỏng đầu óc à? Xem thử ngươi đang ăn cái gì?"
Giờ phút này, ai cũng nhìn Mặc Lương như nhìn một thằng điên thật sự.
Mặc Lương không sờ thấy manh mối, lại cảm giác 'miếng thịt' này hơi dai.
Ủa chứ hôm nay ăn thịt yêu thú à, không đúng, hơi giống với nhai giấy.
Phẩm vị một hồi, trợn mắt phun ra: "Kh·iếp, thứ gì khó ăn thế!"
Chỉ thấy đó là một miếng vải, màu sắc hơi quen thuộc, trùng màu với tay áo của hắn. Giơ lên mới thấy ống tay áo của hắn bị cắn xuống một lỗ.
Ngay lập tức, bưng một chén nước xúc miệng không ngơi tay. Gây nên sự cười vang của cả gia đình.
"Lương nhi, ngươi đói đến như thế sao? Hahaha."
"Quả là con của lão nương, thấy chưa ta đã bảo mà. Lương nhi dù bỏ ở đâu vẫn sống được.
Ngay cả quần áo cũng biết ăn, biết ăn đất sẽ còn xa sao!"
"Tứ thiếu gia lợi hại."
"Tứ ca ca ghê gớm, vị của nó có ngon không?" Ngũ muội Mặc Lan nhìn xem ống tay áo mình, hơi tò mò không biết vị như nào.
Tống Tiểu Đồng thấy vậy, chịu thua đứa con gái này, bản thân nàng nhưng là không ngốc như thế, chắc là di truyền từ Mặc Kiên.
Mặc Lương đỏ mặt xấu hổ, may toàn là người trong nhà. Nếu không thì gặp phải xã hội tính t·ử v·ong mất.
"À cả nhà, ta có chuyện rất quan trọng cần nói. Thực sự rất quan trọng!!" Mặc Lương nhỏ giọng nghiêm túc nói cho cả nhà.
"Lát nữa vào thư phòng của lão cha, ta cho mọi người xem cái này. Đây chính là cơ duyên lớn của Mặc gia chúng ta."
Thấy khuôn mặt nghiêm túc của Mặc Lương, Mặc Kiên mọi người không hiểu làm sao. Chỉ có Tống Tiểu Đồng như có ẩn ý nhìn qua Mặc Tân.
Mặc Tân cũng giả bộ tò mò, xem không hiểu những điều mà tứ đệ mình nói ra.
Nhâm lão lúc này nhảy ra: "Ây, còn có cái đỉnh đồng kia nữa, đừng quên kiểm tra năng lực của nó."
Lời này của Nhâm lão làm mọi người đều nhìn hắn. "Không nói ra được, chờ bọn ta thử nghiệm xong xuôi đã."
Lần trước Nhâm lão đuổi đi nữ nhân trong nhà là do sợ Mặc Lan lỡ lời đi kể khắp nơi. Nàng ấy còn nhỏ, chưa biết giữ bí mật, nên rất dễ để lộ.
Mà cũng chưa chắc gì cái đỉnh đồng đã lợi hại như hắn suy đoán.
Ai biết đâu nó chỉ có thể nhân bản mỗi ngân lượng thì sao, nên cũng không kể cho mấy vị nữ giới trong nhà.
"Vậy thì ăn cơm nhanh thôi. Tối nay có thể sẽ không ít việc." Mặc Kiên vừa ăn vừa nói.