Thâm Uyên Võ Đạo

Chương 25: Quyết tâm




Chương 25: Quyết tâm
Trong thư phòng.
Tất cả mọi người trong gia đình đều có mặt, trừ Tứ di nương và Mặc Lan.
Mặc Lan còn quá nhỏ, chưa hiểu chuyện nên không cho tham gia.
Mà Tứ di nương thì trông nom nàng ấy, lát nữa mọi người nghe xong sẽ về kể lại.
"Lương nhi, ngươi nói đến cơ duyên lớn là cái gì?" Mặc Kiên ngồi vào ghế hỏi.
Lúc này Mặc Lương đã về thay áo mới, bên hông còn treo thanh trăm rèn trọng kiếm.
Hắn mang thanh kiếm này qua, để cho Nhâm gia gia kiểm tra thử khả năng nhân bản của cái đỉnh đồng kia.
Mặc Lương ra vẻ bí ẩn: "Lát nữa mọi người đừng quá giật mình, cố gắng bình tâm tĩnh khí."
Tam di nương cáu kỉnh: "Mệt quá, có nói nhanh không thì bảo."
Mặc Lương cười làm lành: "Mẹ, ta là nói thật đó. Ngài bớt giận."
'Ầm'
Dưới ánh mắt tò mò của tất cả những người thân trong gia đình, Mặc Lương từ lồng ngực lấy ra bản {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết} công pháp, đập mạnh xuống bàn.
Làm cho ai nấy đều hơi giật mình, Tam di nương càng là bất mãn nhìn con trai mình.
Tứ thiếu gia thấy thế không thể không xin lỗi mọi người:
"Xin lỗi cả nhà, là ta hấp tấp." Ngại ngùng giải thích.
"{Ngũ Hành Hóa Linh Quyết.}"
Một tiếng hét hơi lớn vang lên, Đại di nương cầm trong tay quyển sách, khuôn mặt chấn kinh không nói lên lời.
Nếu mọi người nghĩ tiếng hét của Đại di nương sẽ làm những người không liên quan chú ý đến, thì không có đâu.
Tại sao Mặc Lương lại chọn thư phòng của Mặc Kiên làm nơi kể ra, bởi vì thư phòng được làm từ chất liệu rất đặc thù, âm thanh bên trong này không thể bị lọt ra ngoài và ngược lại.
Phòng ngừa việc bị võ giả nghe trộm hay là người mang ý đồ xấu muốn nghe lõm việc nhà của Mặc gia.
Ngoài Mặc gia, thì dường như gia tộc nào cũng có một cái phòng cách âm như vầy.
Cho nên chỉ có người bên trong mới nghe thấy tiếng hét của Đại di nương.
Mọi người nghe được tiếng hét, chụm lại nhìn xem quyển sách trên tay nàng.
Cả đám đều rất kh·iếp sợ, "Nương tử nhanh mở xem nội dung của nó thử." Mặc Kiên thúc giục nương tử mình.
Đại di nương nhanh tay lật ra quyển sách, trang đầu tiên chính là phần giới thiệu mà Mặc Tân viết.

Đọc xong, ai nấy cũng vừa vui mừng vừa phấn khích.
Mặc Kiên càng là nhảy dựng lên, c·ướp quyển sách từ tay nương tử mình, giơ lên cao nhảy qua nhảy lại.
Thể hiện ra hắn hưng phấn đến mức nào. Cơ duyên này đâu chỉ lớn, đơn giản là quá nghịch thiên.
Mọi người ở đây cũng không có nghi ngờ về độ chân thật của công pháp.
Nếu Mặc Lương đã cầm ra chia sẻ với cả nhà, vậy thì chắc hẳn hắn đã kiểm tra qua rồi. Hoặc bản thân hắn đã trực tiếp tu luyện.
Trong quyển sách dường như có đủ các loại ngũ hành công pháp, chiến kỹ và bí pháp theo bộ. Đây là một bộ hoàn chỉnh truyền thừa,
Mặc gia xem như muốn cất cánh.
Ai nấy đều rất mừng rỡ, đặc biệt là Đại di nương và Tam di nương. Các nàng đã kẹt lại Thạch cấp đỉnh phong khá lâu rồi.
Chỉ cần đổi tu mấy loại công pháp cao thâm trong đó, nói không chắc hai nàng liền có thể trở thành Linh cấp võ giả.
Như đã nói chỉ cần thiên phú đủ cao thì Hạ cấp công pháp cũng có thể, để võ giả tu luyện thành Võ Đế.
Đáng tiếc Đại di nương và Tam di nương thiên phú không đủ.
Đại di nương cảm kích nhìn Mặc Lương: "Lương nhi, ngươi thật sự ngôi sao may mắn của cái nhà này a."
Tam di nương vui sướng ôm con trai mình: "Vậy thì phải xem đó là con của ai."
Nàng ta hơi dùng sức, ôm chặt tứ thiếu gia, "Mẹ nhanh thả ta ra, đau đau."
Mặc Lương hơi rên rỉ, dù sao Tam di nương cũng là Thạch cấp đỉnh phong võ giả, hắn không chịu nổi cái ôm này cũng là hiển nhiên.
"Hahaha, mẹ xin lỗi." Tam di nương buông ra hắn, xin lỗi con mình.
Nhâm lão đề ra nghi vấn: "Lão phu không muốn làm hỏng tâm tình tốt của các ngươi.
Nhưng mà, Lương nhi này. Ngươi từ đâu đạt được môn công pháp này?"
Mặc Lương nói sự thực: "Lúc chiều, ta đang mải mê luyện võ. Thì không biết thứ này từ đâu bay đến đập vào đầu ta.
Ta đã kiểm tra hết địa hình xung quanh, nhưng không tìm thấy dấu vết gì.
Lại cầm lên xem thử mới phát hiện ra {Ngũ Hành Hóa Linh Quyết}."
Lời của tứ đệ làm cho sự mừng rỡ của mọi người giảm bớt đôi chút.
Vì vui có được một môn lợi hại công pháp, nên cả nhà có chút mừng choáng váng.
Trên gương mặt mọi người xuất hiện một ít sự lo âu.

Bỗng nhiên có bánh từ trên trời rơi xuống, làm ai bình tĩnh lại cũng cảm thấy hoang mang cùng khó hiểu.
Mọi người có một ít sợ sệt, đến từ không biết sợ sệt.
Tại sao một môn công pháp đẳng cấp cao như này lại xuất hiện ở đây, sau lưng nó có âm mưu gì không…
Một loạt câu hỏi xuất hiện trong lòng của Mặc gia mọi người.
"Có khi nào là bảo bối của một vị cường giả nào đó, lúc đi ngang qua lỡ làm rớt?" Đại di nương mặt hơi khó coi, suy đoán.
Nghe thế, ai cũng thấy nặng lòng. Mặc Lương không tự tin, nhưng vẫn phản bác:
"C-chắc là không có chuyện như vậy đâu, dù sao ta là đã kiểm tra xung quanh nhà, không thấy một tí dấu vết gì cả."
'Cốp'
'A'
Tam di nương bực mình, vỗ đầu hắn một phát rõ đau: "Ngươi có điên không? Người ta thế nhưng là cường giả.
Một vị cường đại võ giả sẽ để lộ manh mối cho ngươi dò xét ra được?
Đừng có ăn nói đần thế."
Mặc Lương kêu đau, hậm hực xoa đầu.
Mặc Kiên cũng biết đây là củ khoai bỏng tay, nhưng cứ như thế từ bỏ hắn không cam tâm.
Thấy bầu không khí ngày càng ảm đạm. Mặc Tân ra tay:
"Mọi người, nghĩ nhiều như vậy làm gì, có âm mưu hay không, không quan trọng. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.
Việc chúng ta cần làm bây giờ là cố gắng nhờ vào môn công pháp này, tu luyện thật giỏi, phát triển gia tộc thật lớn.
Đến lúc đó gặp lại tồn tại nào đó muốn đòi lại môn công pháp này hay là tai họa nhảy ập lên đầu, thì ít nhất chúng ta cũng có sức chống lại.
Nếu không có thực lực đó, vậy thì cũng không sao. Ít nhất là không hối hận, phải không nào?"
Lời nói của tam ca làm cho Mặc Lương công nhận, hơi gầm: "Chẳng lẽ mọi người muốn từ bỏ cơ duyên này.
Có thể đây chính là lần duy nhất mà Mặc gia có thể chạm được tới ngưỡng này.
Đúng như tam ca nói đó, nằm trong âm mưu quỷ kế thì sao? Chẳng lẽ các ngươi sợ!?"
Mặc Kiên, Đại di nương, Tam di nương cùng Nhâm lão hai mắt tỏa sáng.
Đúng a bọn hắn nhưng là võ giả, âm mưu quỷ kế thì đã sao.
Chỉ cần còn biết đau, còn biết buồn, còn biết vui, còn sống…Vậy thì dùng ta ý chí quét ngang hết thảy kẻ cản đường, ai cản ai c·hết.
"Được, Tân nhi nói đúng. Lão nương đã lười biếng quá lâu. Ngay cả chính mình võ đạo chi tâm cũng sắp biến mất rồi.

Mặc xác lũ cường giả cường lũng, chỉ cần lão nương đủ mạnh. Vậy thì ai đụng đến cái nhà này, ta cũng người đó liều mạng." Tam di nương phấn khởi thét ra.
Đại di nương ma quyền sát chưởng ủng hộ tỷ muội mình, nàng làm người vốn là hiền hòa, ai ngờ cũng có một mặt táo bạo như thế.
"Đúng vậy, cóc thèm quan tâm đến âm mưu, ẩn kế."
"Đến lúc đó để lão phu lên trước. Mẹ nó, ta hai mươi mấy năm rồi chưa từng có một trận chiến sinh tử. Rất chờ mong."
Mặc Tân thấy mục đích của mình đạt được, liền thở phào. Điều này chính là hắn cố ý gây nên.
Tinh thần lực đạt đến Hồn cấp của hắn, có thể trực tiếp truyền thẳng nội dung công pháp vô đầu Mặc Lương, nhưng hắn lại chọn cách ném sách.
Vì Mặc Tân muốn tạo nên sự căng thẳng cho Mặc gia, vì không biết công pháp từ đầu tới.
Cho nên suy đoán sau lưng sẽ có âm mưu, hay là kiếp nạn gì đó… chờ đón họ.
Nếu lựa chọn từ bỏ thì xem như hắn nhìn lầm Mặc gia, họ không có sự cầu tiến.
May thay, không phụ sự kỳ vọng của hắn, từ nay Mặc gia sẽ sống trong bóng ma tự họ tạo ra, kiên định bước lên, cố gắng mạnh lên, phát triển từng ngày.
Để trong tương lai mịt mờ, có cơ hội cầu một sự chiến thắng vẻ vang, hoặc là không hối hận nếu đã thua.
Nhờ vào điều này, luồng khí vận bên dưới Mặc gia như đạt được cực lớn chất dinh dưỡng, bắt đầu điên cuồng phát triển lên.
Từ một luồng khí nhỏ trở thành một đạo màu vàng kim thô to khí vận, ẩn ẩn như muốn hóa thú.
Đây là dấu hiệu của khí vận sơ thành, chỉ cần luồng khí vận đó hóa thú vậy thì Mặc gia sẽ có một đoạn thời gian phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Thậm chí có thể gọi là thế không thể đỡ.
"Được rồi mọi người, vì để giữ bí mật về môn công pháp này, chúng ta nên dùng võ đạo chi tâm để thề.
Ngoài Mặc gia tổ tiên con cháu, thì không ai được biết về mấy môn công pháp từ Bàng môn cấp trở về sau nữa." Mặc Kiên nói ra.
"Ủa gì? Ngươi loại ta ra à." Nhâm lão u oán.
"Gì vậy Nhâm lão, ngài vốn chính là người trong gia đình. Ngài chính là Mặc gia tổ tiên, không tính người ngoài." Mặc Kiên giải thích.
Mặc Tân, Mặc Lương gật đầu lia lịa, tán thành lời nói của lão cha.
Lão cha mà không đưa Nhâm gia gia vào hàng tổ chế Mặc gia, hai thằng trước tiên cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ cha con.
"Thế thì được." Ông lão mặt ngoài hơi cười, nhưng trong lòng rất vui. Xem như tuổi già an lòng.
Dù sao hắn đã cống hiến cho Mặc gia hơn hai mươi sáu năm, bản thân lão từ lâu đã xem Mặc gia như người nhà.
Bây giờ lại được chính miệng gia chủ xác nhận, không vui sao được.
Mọi người ai nấy đều giơ hai ngón tay lên trời, dùng võ đạo chi tâm của mình để thề.
Nếu vi phạm lệnh c·hết ngay lập tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.