"Tô Hòa, tỉnh dậy đi."
Đột nhiên trong đầu vang lên một giọng nói khiến Tô Hòa lập tức tỉnh táo lại.
Ngước mắt lên chợt thấy Kim Phổ Hà, ống tiêm trong tay cô ta đã gần trong gang tấc.
"Đã cho cô cơ hội, nhưng cô lại không muốn."
Dứt lời, cô nghiêng người né khỏi kim tiêm, một tay túm chặt cổ tay Kim Phổ Hà, bàn tay dùng sức một cái, Kim Phổ Hà đau đớn lập tức buông lỏng tay.
Thấy vậy, Tô Hòa giơ chân lên, thẳng chân đạp nát kim tiêm rơi xuống đất, thuốc bên trong đó văng tung tóe ra sàn.
"Cô, thuốc của tôi, cô vậy mà dám làm vỡ thuốc của tôi." Kim Phổ Hà nhìn thuốc và mảnh thủy tinh trộn lẫn trên sàn, đau lòng cắn chặt răng.
Tô Hòa cười lạnh một tiếng: "Ha, cô hành động như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm đây là thuốc cứu mạng quý giá đó."
Sau đó Tô Hòa dùng sức ném cô ta ra xa hai ba mét, đẩy mạnh cô ta vào cánh cửa bị khóa.
"Ôi, thật đáng tiếc. Nếu không phải vì phòng livestream bị khóa thì tôi đã có thể cho mọi người xem một màn đóng cửa đánh chó này rồi."
Nói rồi Tô Hòa lắc đầu đầy tiếc nuối. Nhìn vào ánh mắt đầy tiếc nuối kia, nếu có những streamer khác ở đây, có lẽ họ sẽ không ngần ngại cho cô mượn tài khoản của mình.
Kim Phổ Hà nhìn Tô Hòa với ánh mắt đầy thù hận, nghiến răng định đứng dậy đi giết chết cô.
Tô Hòa không đợi cô ta đứng dậy đã, mà bước nhanh đến trước mặt cô ta.
"Kim Phổ Hà lợi dụng chức vụ viện trưởng viện thẩm mỹ, cùng với Bùi Tú lừa gạt các cô gái vô tội, dùng thuốc mê tấn công họ, chụp ảnh lại. Giờ đã đến lúc cô phải gánh chịu hậu quả rồi."
Kim Phổ Hà loạng choạng đứng dậy, đưa tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của mình.
"Gánh chịu hậu quả?" Cô ta nhìn Tô Hòa: "Cô muốn tôi phải gánh chịu hậu quả thế nào?"
Tô Hòa mím môi dưới : "Đi đến đồn cảnh sát, khai báo rõ ràng tất cả những gì mà cô đã làm."
Kim Phổ Hà bật cười, cười rất vui vẻ, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ý cười.
Tô Hòa cau mày: "Cô cười cái gì?" Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Kim Phổ Hà vừa cười vừa lắc đầu, sau đó nói: "Cô thật sự quá ngây thơ, ngây thơ cho rằng tôi chỉ có những bức ảnh đó thôi sao? Tôi còn có video. Nếu cô muốn đưa tôi vào tù, không biết cô có gánh chịu nổi hậu quả nếu những video đó bị phát tán lên mạng không."
Video?
Đồng tử của Tô Hòa co lại, sao cô không biết còn có sự tồn tại của video?
Kim Phổ Hà nhìn thấy phản ứng của cô thì biết mình đã thắng cược.
Cô ta quay người, bước từng bước trở về bàn làm việc của mình rồi ngồi xuống.
"Streamer đòi nợ, có lẽ tôi không thể làm gì cô, nhưng hiện tại cô cũng không thể làm gì tôi! Đi đường cẩn thận, không tiễn."
Kim Phổ Hà biến trở về dáng vẻ của một viện trưởng quyền lực, mở cửa phòng bắt đầu tiễn khách.
Tô Hòa đã làm công việc đòi nợ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô bị đe dọa đến mức này.
Rất không cam tâm!
Nhưng như cô ta đã nói, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời phải tha cho Kim Phổ Hà.
Trước tiên cô cần tìm hiểu xem nội dung của video đó là gì.
Tô Hòa quay người bước ra ngoài, mỗi bước đi đều tràn ngập sự tức giận.
Kim Phổ Hà thấy vậy chợt nở nụ cười, nhưng cười cười một hồi khuôn mặt cô ta bỗng chốc tái mét, miệng phun ra một ngụm máu.
Có vẻ như cú ngã vừa rồi đã làm tổn thương nội tạng của cô ta.
Tô Hòa vừa ra khỏi bệnh viện thẩm mỹ là lập tức báo cảnh sát, thông báo cho cảnh sát về việc Kim Phổ Hà có video, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ từ phía họ.
Sau đó Tô Hòa trở về nhà, dùng máy tính bảng của mình để tìm hiểu về video đó.
Nhưng như dự đoán của cô, mọi thứ hiển thị đều liên quan đến tài chính của Kim Phổ Hà, không có bất kỳ manh mối nào về video.
Lần đầu tiên Tô Hòa cảm thấy Thần tài tập sự như cô cũng không phải là toàn năng.
Tô Hòa tức giận ném máy tính bảng lên ghế sofa, hai tay ôm mặt gục xuống, trông có vẻ hơi chán chường.
Lúc này máy tính bảng đã tắt ngúm đột nhiên sáng lên, bên trong phát ra giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Bé Tô Hòa, đã lâu không gặp."
Tô Hòa quay đầu lại, nhìn thấy trên màn hình máy tính bảng là hình ảnh của một vị Thần tài lấp lánh ánh vàng.
Quả thực, lần cuối cùng họ gặp nhau là ở kiếp trước của cô.
"Sao ngài lại xuất hiện, không phải nói rằng trong thời gian thi cử, những Thần tài tập sự như chúng tôi không được phép tìm ngài sao?"
Thần tài vui vẻ vuốt râu: "Không sai, đương nhiên các người không thể tìm tôi, nếu không sẽ tính là gian lận."
Tô Hòa lườm một cái, sau đó lạnh lùng nói: "Vậy ngài tìm tôi làm gì, muốn cho tôi cái mác gian lận để loại tôi khỏi cuộc thi đúng không?"
"Chậc chậc, nhóc con này nói gì vậy, là tôi tìm cô, sao có thể tính là cô gian lận chứ!"
Tô Hòa cười!
Sau đó ôm máy tính bảng nói với Thần tài bên trong: "Thần tài, ngài cho tôi cái máy tính bảng hỏng này làm gì vậy! Ngay cả việc tra cứu video cũng không được."
Giọng điệu vừa oán trách vừa nũng nịu. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Vị Thần Tài không hề để tâm, thậm chí còn tỏ ra thích thú nói: "Cô là Thần tài tập sự, tra cứu những video không đứng đắn làm gì? Chỉ cần làm tốt công việc chính của cô là được rồi!"
Tô Hòa không hài lòng, chu cái miệng nhỏ nhắn: "Cái gì chứ! Nếu tôi không tìm hiểu rõ video là thế nào thì làm sao có thể thoát khỏi sự đe dọa của Kim Phổ Hà và tiếp tục đòi nợ được? Đây cũng là để công việc chính của tôi tiến hành thuận lợi hơn, có hiểu không!"
"Được được được!" Vị Thần tài đỏ mặt gật đầu, nhưng miệng lại nói: "Việc này tôi thực sự không thể giúp cô, chúng tôi chỉ là Thần tài, không có quyền hạn đó. Thôi, cô hãy thử tìm sự giúp đỡ từ cảnh sát hạ giới đi, giải quyết xong mối đe dọa video rồi hãy tiếp tục công việc chính của cô."
Tô Hòa khinh thường trợn trắng mắt.
Tìm sự giúp đỡ từ cảnh sát, còn cần ngài dạy sao?
"Được rồi được rồi, trước hết cứ vậy đi, data đắt lắm, tôi cúp máy đây."
Nói xong, vị Thần tài ở đầu kia nhanh chóng kết thúc cuộc gọi video.
Tô Hòa nhếch môi, đã biết data rất đắt đỏ mà còn nói những lời vô nghĩa như vậy.
Đặt máy tính bảng sang một bên, Tô Hòa lấy điện thoại của mình ra.
Vì hiện tại không có cách nào tốt hơn để giải quyết vấn đề video, nên cô quyết định trước tiên mở lại phòng livestream.
Tô Hòa không còn chán nản nữa bắt đầu ngồi mày mò, cuối cùng vị Thần tài trên chín mươi chín tầng trời cũng cảm thấy yên tâm tiếp tục nấu lẩu.
Nguyệt lão mặc nguyên cây đỏ rực ngồi đối diện nhìn Thần tài, gắp một miếng thịt tươi vào nồi, vừa nhúng vừa hỏi:
"Đã an ủi xong cô gái nhỏ đó chưa? Sao tôi không thấy ông quan tâm đ ến các thần tài thực tập khác như vậy, còn giúp đỡ, an ủi tinh thần."
Thần tài vỗ vỗ bụng tròn vo, gắp những viên thịt đã chín trong nồi lên rồi nói: "Cô gái nhỏ này kiếp trước đã sống rất khổ rồi, đó là một nút thắt trong lòng cô ấy. Nếu tôi không chú ý một chút, không chừng sẽ không còn thấy 35 Thần tài thực tập nữa đâu."
Nguyệt lão cảm thấy đó đều là cái cớ, ông ta chỉ đang thiên vị mà thôi.
"Nhưng tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc ông coi trọng cô gái này vì điều gì? Từ xưa đến nay chưa từng có nữ thần tài, sao, ông thật sự muốn mở ra một tiền lệ mới như vậy à!"
Thần tài vừa nhai những viên thịt nóng hổi trong miệng, vừa cố gắng giải thích rõ ràng: "Nữ thần tài thì sao? Chỉ cần cô ấy vượt qua được kỳ thi, cô ấy sẽ là vị thần tài chính quản cả trên trời lẫn dưới đất."