Tô Hòa đi thẳng đến phòng làm việc của viện trưởng. Khi vừa đến cửa, cô đang chuẩn bị gõ thì cánh cửa từ từ mở ra!
Tô Hòa: ... !
Nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là cửa tự động chạy bằng điện, thật sự quá cao cấp.
Tô Hòa bước vào, thấy viện trưởng bệnh viện thẩm mỹ Lai Mỹ đang ngồi trước bàn làm việc.
"Streamer đòi nợ, cô đến cũng nhanh thật đấy."
Kim Phổ Hà gỡ cặp kính gọng vàng trên mặt xuống, cũng cởi chiếc áo blouse trắng ra, nhìn cô với vẻ rất bình thản.
Tô Hòa thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ta, dáng vẻ lười biếng mệt chết đi được: "Livestream đã bị khóa rồi, hôm nay tạm thời không đòi nợ."
Kim Phổ Hà bất ngờ trừng mắt: "Không đòi nợ? Vậy cô đến chỗ của tôi làm gì?"
Tô Hòa nghiêng người về phía trước, nhìn thấy một cây bút trên bàn của cô ta, cô tiện tay cầm lên chơi đùa rồi thờ ơ nói: "Đến để tâm sự, ôn lại chuyện cũ."
"Ôn lại chuyện cũ?" Kim Phổ Hà nhíu mày một cái: "Tôi không nhớ có chuyện cũ gì để nói với cô cả!"
Tô Hòa dừng lại một chút, ánh mắt lóe lên vẻ vô tội nhìn cô ta.
"Sao lại không có chứ, con thỏ không biết bơi của viện trưởng Kim có thể kể rõ ràng lại mọi chuyện." Nói rồi, cô chỉ vào cây bút trong tay: "Hay là nói viện trưởng Kim có địa vị cao hơn nên quên đi rất nhiều chuyện, quên luôn con thỏ trước kia rồi."
Mặt Kim Phổ Hà lập tức tối sầm lại, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên nguy hiểm.
"Cô là ai?"
Tô Hòa mỉm cười, ngồi thẳng lại: "Xem ra viện trưởng Kim vẫn chưa quên nhỉ!"
Kim Phổ Hà vẫn nhìn chằm chằm vào cô, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Cô đến đây là vì chuyện năm đó sao? Cô đóng vai streamer đòi nợ trên mạng trong suốt thời gian qua đều là vì ngày hôm nay ư?"
"Rốt cuộc cô là ai? Biết bao nhiêu về chuyện năm đó?"
Mặc dù trên mặt Kim Phổ Hà vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay dưới bàn đã siết chặt đến mức các khớp xương trở nên trắng bệch.
Tô Hòa nhếch miệng một cái: "Vậy thì cô hiểu lầm tôi rồi, livestream đòi nợ là vì chính tôi, nếu muốn nói cao siêu một chút thì là vì toàn nhân loại. Còn việc gặp viện trưởng Kim thì thật sự là trùng hợp, có thể nói là ý trời."
Nói xong Tô Hòa nhìn chằm chằm vào cô ta, trong thoáng chốc khuôn mặt trước mắt cô trùng khớp với gương mặt của bảy năm trước, lại thoáng qua trùng khớp với gương mặt của hai mươi năm sau.
Kim Phổ Hà.
Tô Hòa thật sự không ngờ rằng mình lại gặp cô ta nhanh đến vậy.
Người đã mang lại cho cô sự ấm áp trong tuổi thơ, nhưng cũng là người tạo ra ác mộng cả đời cô.
Kim Phổ Hà cau mày nhìn cô, im lặng một lúc lâu, đột nhiên đồng tử chấn động, đứng bật dậy: "Cô là đứa trẻ ở cô nhi viện Lai Gia?"
Dựa vào vóc dáng, giọng nói và độ tuổi của cô, có thể cô chính là một trong những đứa trẻ năm đó.
Nhưng vì cô đeo mặt nạ, mình đã nhiều năm không gặp những đứa trẻ đó, nên không thể xác định cô là ai.
Tô Hòa nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc không thể diễn tả của Kim Phổ Hà, bình tĩnh vẫy tay: "Ngồi xuống ngồi xuống, có gì lớn lắm đâu, đừng có hoảng hốt như vậy kẻo làm mất phong độ của viện trưởng. Cô nói đúng không, viện trưởng!"
Tô Hòa nghiến chặt từ "viện trưởng" ở cuối câu, ánh nhìn cô chứa đầy ẩn ý.
Kim Phổ Hà sững sờ ngã xuống ghế, ánh nhìn về phía cô trở nên phức tạp
"Được rồi, để tôi nói rõ mục đích tôi đến đây. Cho cô một cơ hội, hãy ra đầu thú đi." Cuối cùng Tô Hòa cũng nói ra lý do cô đến đây, vẫn kiên trì đến gặp Kim Phổ Hà sau khi phòng livestream đã bị khóa.
Kim Phổ Hà nhìn cô, đột nhiên cười lạnh: "Đầu thú? Tôi làm gì mà phải ra đầu thú chứ?"
Sắc mặt Tô Hòa trầm xuống, ánh mắt toát ra sự cảnh báo: "Kim Phổ Hà, Bùi Tú đã bị bắt rồi, cảnh sát cũng đã đến xem xét phòng thay đồ của cô, cô nghĩ những việc cô đã làm có thể che giấu được sao?"
Kim Phổ Hà cười, nụ cười có phần ghê rợn.
"Có bằng chứng không? Nếu có đủ bằng chứng, liệu cô còn ở đây nói những lời này với tôi sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết không chịu nhận sai của cô ta, Tô Hòa chỉ đành thở dài một hơi nói: "Kim Phổ Hà, đừng có ôm hy vọng hão huyền, những người có tâm lý may mắn sẽ không có kết cục tốt đâu."
Kim Phổ Hà đột nhiên bật cười, nhưng trong mắt lại rưng rưng: "Nói không sai, con người không thể lạc quan quá mức, những người lạc quan quá mức sẽ bị đóng đinh vào tường."
Nói xong, cô ta lau nước mắt nơi khóe mắt. Nhìn về phía Tô Hòa rồi nói tiếp: "Vì cô nhi viện Lai Gia, cô đi đi, tôi coi như chưa từng gặp cô, cô cũng coi như chưa từng đến đây, sau này gặp nhau hãy coi như không quen biết, mỗi người chúng ta tự sống tốt cuộc đời của riêng mình."
Tô Hòa mím môi, vẻ mặt không dao động chút nào, chỉ có hàng mi dài che khuất sự thất vọng trong ánh mắt cô.
Một lúc sau, Tô Hòa lại lấy điện thoại ra, nghiêm túc nhìn cô ta rồi bấm ba con số quen thuộc.
"Alô, tôi muốn báo cảnh sát..."
Kim Phổ Hà không ngờ cô lại quyết liệt như vậy, cô ta chỉ ngẩn ra một chút rồi lao tới định giành lấy điện thoại của cô.
Khi Kim Phổ Hà đưa tay về phía mình, Tô Hòa nhanh chóng dùng lực chân đẩy ghế có bánh xe bên dưới trượt ra ngoài.
Kim Phổ Hà thấy Tô Hòa đã tránh đi, đoán chừng là sợ cô sẽ chạy trốn nên lập tức cầm điều khiển từ xa khóa cửa văn phòng lại.
"Nếu cô không muốn bước ra khỏi cánh cửa này một cách an toàn thì cứ ở lại với tôi đi!"
Nói xong, Kim Phổ Hà nhảy ra khỏi văn phòng, không biết từ lúc nào mà trên tay đã cầm một ống tiêm.
"Ngoan, không đau đâu."
Sau đó chậm rãi bước về phía cô một cách tự tin.
Tô Hòa nhìn cô ta, nghiêng đầu: "Quả nhiên, làm việc xấu càng ngày càng thuần thục, những cô gái đó đều lần lượt bị cô lừa gạt."
Ánh mắt Kim Phổ Hà bỗng trở nên nham hiểm: "Vì bọn họ xứng đáng, dựa vào cái gì, chúng tôi chỉ yêu nhau mà thôi, lại không làm hại đến ai cả, sao họ có thể cười nhạo chúng tôi một cách tàn nhẫn như vậy? Nếu không phải vì sự chế giễu của họ, sao Nguyệt Hoa có thể vì không chịu nổi áp lực dư luận mà đi lấy chồng, chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia tay."
Kim Phổ Hà càng nói càng kích động, đáy mắt đỏ ngầu, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
"Nguyệt Hoa lấy chồng không phải vì dư luận, mà vì cô ấy không yêu cô." Tô Hòa đột nhiên lên tiếng.
Cô cũng đã từng cho rằng Nguyệt Hoa rời đi là vì dư luận bên ngoài, về sau mới biết được cô ấy có thể yêu cả nam lẫn nữ, chỉ là cô ấy yêu người đàn ông kia nhiều hơn, và cảm thấy thoải mái hơn.
"Cô nói bậy, cô biết cái gì chứ, Nguyệt Hoa yêu tôi, là do các người ngày ngày nói bậy nói bạ trước mặt cô ấy khiến cô ấy rời bỏ tôi. Không phải các người kỳ thị chúng tôi sao? Không phải thấy chúng tôi ghê tởm, bẩn thỉu lắm sao? Vậy tôi sẽ cho các người nếm trải cảm giác bị chúng tôi chơi đùa và thao túng như thế nào."
Lời Kim Phổ Hà nói gần như là gào thét, nói xong còn cầm ống tiêm định chích vào người Tô Hòa.
Nhìn thấy ống tiêm ngày càng gần mình, Tô Hòa cảm giác như quay trở lại quá khứ, quay về căn phòng tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời, thoáng cái mất hết tất cả phản ứng.