Tô Hòa nhấc chân lên, bước từng bước tiến gần đến Trịnh Thao.
Trịnh Thao thấy cô bước tới lập tức cảnh giác: "Cô làm gì đấy? Cô muốn làm gì? Tôi nói cho cô biết đây là nhà tôi cô đừng có mà làm bậy!"
Khi Trịnh Thao còn đang lảm nhảm không ngừng, Tô Hòa chẳng nói gì cứ thế bước qua ông ta, tiến thẳng về góc phòng ở phía sau.
Trong khoảnh khắc Tô Hòa đi qua, Trịnh Thao còn hơi ngỡ ngàng, nhưng ngay khi thấy cô nhấc cây búa sắt lớn từ góc phòng lên, ông ta bị dọa mém chút nữa là hồn bay phách tán.
"Cô cô cô, cô định làm gì?"
Không chỉ giọng Trịnh Thao run rẩy mà cả cơ thể cũng run bần bật như cầy sấy.
Tô Hòa kéo lê cây búa sắt, bỗng nhiên cười tươi với ông ta: "Sợ cái gì chứ, tôi đâu có đập ông đâu."
Trịnh Thao: "...!"
Sao tôi chẳng tin được nhỉ?
Netizen: [Chúng tôi làm chứng, cô ấy chỉ đập tường, bình thường không có đập người đâu!]
"Leng keng leng keng."
Cây búa lớn kéo lê trên sàn tạo ra âm thanh nặng nề.
"Cô mau dừng lại, nếu cô còn tiến tới nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát đấy." Trịnh Thao thực sự lấy điện thoại ra, như thể sẵn sàng gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.
Tô Hòa không ngừng bước đến, nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Ông gọi đi! Không gọi thì không phải đàn ông."
Trịnh Thao: "... !"
Mẹ nó, vốn định dọa cô, ai ngờ lại tự gài mình..
[Ha ha ha, chủ kênh ác quá đi, nhưng đã là đàn ông không ai có thể chịu được chiêu khích tướng thế này.]
[Gọi đi, gọi đi! Giở trò với streamer cơ à, trí thông minh của ông có lỗ chỗ như than tổ ong thì cũng không đủ đấu với cô ấy đâu.]
[Ông ta không dám gọi đâu, chắc chắn là trong nhà có thứ gì đó không thể để người khác thấy. Streamer, cứ mạnh tay mà đập đi.]
Netizen trong phòng livestream xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thậm chí còn muốn bò ra khỏi livestream để đến xem trực tiếp.
Tô Hòa vung cây búa tạ, đùa nghịch trong tay: "Tôi là người biết phân rõ phải trái, đòi nợ luôn là lễ nghĩa trước, binh khí sau. Nãy giờ lễ đã qua rồi, bây giờ đến lượt dùng bạo lực thôi."
Dứt lời, không đợi Trịnh Thao kịp phản ứng, cây búa tạ trong tay cô đã "vèo" một cái lao thẳng về phía trước.
"Rầm."
Một mảng tường lớn sập xuống theo cú đập của cây búa, tạo ra một lỗ thủng lớn, bên trong lỗ thủng là những xấp tiền mặt chồng chất.
[Ồ~]
[Mỗi lần xem streamer đi đòi nợ tôi lại cảm thấy mình thật nghèo!]
[Có khi nào, chúng ta nghèo là vì tiền đã bị những kẻ như họ lấy mất không.]
[Nói như vậy, thực ra trong đống tiền này cũng có phần của chúng ta ~ ]
Cư dân mạng hâm mộ ghen tị bắt đầu có ý nghĩ kỳ lạ.
Tô Hòa quay đầu nhìn Trịnh Thao đang trợn tròn mắt: "Đây là cái mà ông nói là không có tiền sao?"
Trịnh Thao lấy lại tinh thần, nhìn những tờ nhân dân tệ rơi vương vãi, cố gắng giữ bình tĩnh: "Chỉ có một ít tiền này thôi, chút tiền này thì làm được gì? Tôi đã nói là tôi không có tiền mà cô vẫn không tin, còn đập cả tường nhà tôi, tôi nói cho cô biết cô phải đền, đền tiền cho tôi mau!"
Cái kiểu lật lọng này, những người xem trong phòng livestream lập tức cười ha hả!
[Một tường đầy tiền như vậy mà gọi là chút tiền à? Ông có khái niệm gì về tiền không vậy?]
[Không, không phải ông ta không có khái niệm về tiền, mà rõ ràng là ông ta không có khái niệm về sự nghèo khó.]
[Giàu như vậy mà còn sống trong tầng hầm, bây giờ tôi thực sự nghi ngờ rằng tầng hầm này, thậm chí cả căn nhà phía trên tầng hầm đều là của ông ta.]
[Streamer đừng dừng lại, cứ tiếp tục đập đi, phải đào ra hết đống tiền bẩn của ông ta.]
Tô Hòa liếc nhìn dòng bình luận, sau đó nhanh chóng chạy tới nhặt cái búa lên rồi vung thêm một lần nữa.
"Đừng, dừng tay lại..."
"Rầm, rầm, rầm rầm."
Thoáng cái cả một bức tường hoàn chỉnh lần lượt biến thành những cái lỗ.
Tất nhiên, nếu không có đống tiền rơi ra từ bức tường, có lẽ sẽ có người thương hại ông ta.
Giờ thì…
[Còn gì để nói nữa không? Số tiền này đủ để mua bao nhiêu quả đào, ông nói thử xem.]
[Giả vờ đáng thương như vậy chỉ vì móc tiền từ kẽ răng của những người nông dân mà thôi, hạt châu trên bàn tính sắp nhảy xổ vào mặt tôi rồi, chủ kênh đừng do dự, mau xử lý ông ta đi.]
Netizen đã bắt đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hy vọng streamer có thể lập tức tiễn ông ta vào tù đạp máy may.
"Tôi sai rồi, đại sư." Trịnh Thao đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô: "Xin cô đừng đập nữa, tôi sẽ mua lại đào với giá ban đầu. Tôi, tôi chỉ đùa với bà con thôi, tôi sẽ chuyển tiền ngay, bà con có bao nhiêu tôi sẽ mua hết, mua lại theo giá ban đầu, xin cô tha cho tôi một con đường sống."
Tô Hòa hơi hơi nghi ngờ trước sự thay đổi đột ngột của ông ta, cô đặt cái búa xuống cạnh chân, từ trên cao nhìn xuống: "Ông càng nói vậy, tôi càng cảm thấy ngôi nhà này có gì đó kỳ lạ."
[Đúng vậy, streamer đừng để bị lừa bởi lời nói hoa mỹ của ông ta, tiếp tục đập đi, để cho ông ta ngồi tù mục xương.]
[Rõ ràng ông ta đang chột dạ, chủ kênh cứ đập tiếp đi, búa nhỏ ba năm, búa lớn mười năm.]
[Tuyệt thật, quả nhiên phòng livestream đòi nợ danh bất hư truyền, từ streamer đến người xem đều là những thám tử lừng danh Conan.]
Người xem điên cuồng bình luận, ai cũng muốn thấy cô tiếp tục đập tường.
Trịnh Thao nhìn thấy tình hình trong phòng livestream, khẽ cắn môi đột nhiên tự tát mình một cái.
"Là do tôi bị mỡ heo che mờ mắt, là do tôi tâm địa bẩn thỉu, tôi cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, cô hãy nể tình tôi chưa kịp thực hiện mà tha cho tôi lần này đi!"
Vừa nói còn vừa tiếp tục tát bôm bốp vào mặt mình, tiếng tát vang dội, nhìn qua biết ngay là ra tay rất mạnh.
[...]
[Người đàn ông này thật hung ác, tự chửi mình mà cũng chửi độc địa thế.]
[Quá đỉnh. Ra tay không chút lưu tình, mặt đã sưng đỏ rồi, hay là chủ kênh tha cho ông ta lần này đi.]
Có người trong phòng livestream đã bị cảm động, thực sự nảy sinh lòng trắc ẩn muốn streamer tha cho ông ta.
Nhưng vẫn có người lý trí, cho rằng streamer nên điều tra sự thật rõ ràng để không oan uổng một người tốt, cũng không tha thứ cho một kẻ xấu.
"Tha thứ cái gì mà tha thứ, tôi nói thẳng là không thể tha cho tên khốn này, và cô cũng không được tha."
Đột nhiên, cánh cửa phía sau vang lên một tiếng "rầm" do bị ai đó đá mạnh, Phùng Âm vừa nói vừa đi về phía họ.
Nghe thấy tiếng cô ấy, Tô Hòa lập tức quay đầu lại, bóng dáng Phùng Âm cũng xuất hiện trong phòng livestream.
[Là chị gái ngầu lòi đây rồi, chị ấy vừa nói rằng chủ kênh cũng không được tha thứ sao?]
Người xem trong phòng livestream nhận ra cô ấy, nhưng không hiểu lắm về lời vừa rồi của cô ấy nói.
Phùng Âm hừ lạnh một tiếng, không hài lòng lườm Tô Hòa một cái rồi bình thản nói: "Có gan trốn đi một mình thì đừng để tôi phải tìm đến đây! Đòi nợ mà còn rề rà, nếu tôi không tới, cô định ở đây ăn tối luôn sao?"
Sự mỉa mai của Phùng Âm rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn nữa. Tô Hòa đang livestream không tiện nói gì, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ấy bình tĩnh chút, vậy là đủ rồi!
Phùng Âm nhận được ánh mắt cảnh báo của cô, vậy mà thật sự dừng lại, chẳng qua là vẫn bước tới bên cạnh nhận lấy cái búa từ tay Tô Hòa.
"Vừa hay, cô lo xong hiệp một rồi, giờ tôi tiếp hiệp hai!"
Nói xong, cô ấy học theo cách Tô Hòa làm lúc đầu, vung mạnh cái búa ra ngoài.
"Rầm."
Cánh cửa bếp nhà Trịnh Thao bị đập một lỗ lớn, mảnh gỗ bay tứ tung nhưng không có gì bất thường.
Thế nhưng, phía sau cánh cửa bếp, dưới viên gạch bị búa đập vỡ, lộ ra một thứ gì đó có màu đỏ đỏ?