Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 29: Hình thức đòi nợ mới




Ngô Tuỵ Tuỵ không thèm nói chuyện với Tô Hòa, quay sang vừa mỉa mai vừa lớn tiếng với Hạ Hầu Lương.

"Nói đùa cái gì thế, Hạ Hầu Hiên mượn Hạ Hầu Lương mười vạn tệ để kết hôn, khoản này thuộc về nợ chung của hai vợ chồng các người. Hơn nữa, từ khi kết hôn lương của Hạ Hầu Hiên đều do cô giữ, dù thế nào khoản nợ này cũng nên do cô trả mới phải."

Tô Hòa không đợi Hạ Hầu Lương nói gì đã phản bác lại ngay, dáng vẻ cô đây chính là người đại diện cho Hạ Hầu Lương.

"Cô, cô nói bậy bạ."

Ngô Tuỵ Tuỵ tức đến không chịu được, muốn tìm lý do phản bác nhưng trong lòng cô ta cũng hiểu những gì Tô Hòa nói là sự thật.

"Chậc chậc, uổng cho cô tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, vậy mà lại không hiểu pháp luật sao!" Mặc dù trên mặt Tô Hòa đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt chế giễu và khinh bỉ của cô rõ ràng đến không thể rõ hơn.

Ngô Tuỵ Tuỵ gần như phát điên lên, nhưng cô ta phát hiện mình không thể làm gì được người phụ nữ kỳ lạ này!

"Hạ Hầu Lương, cậu đưa một người ngoài đến đây để ức hiếp tôi, anh trai cậu có biết không?" Ngô Tuỵ Tuỵ chĩa mũi nhọn về phía Hạ Hầu Lương, điển hình là chọn người yếu để bắt nạt.

"A ~ cô đánh rắm."

Tô Hòa cau mày, còn dùng tay bịt mũi miệng lại, hành động này lập tức làm Ngô Tuỵ Tuỵ bối rối!

"Tôi không có." Ngô Tuỵ Tuỵ phủ nhận.

Tô Hòa vẫn cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Có chứ, cô vừa mới đánh rắm vào mặt cậu ấy."

Nói xong, cô chỉ tay về phía Hạ Hầu Lương bên cạnh.

Lúc này Ngô Tuỵ Tuỵ mới hiểu ý cô là gì, mặt cô ta đỏ bừng, nghẹn mãi mới nói được một câu: "Cô đánh rắm."

Tô Hòa: "Không đúng, là cô đánh rắm."

Dáng vẻ đó, giống như bọn họ đang thật sự nói về chuyện đánh rắm vậy!

"Cô, các người... Tôi không so đo với các người." Ngô Tuỵ Tuỵ nhìn cô, nhìn hai người họ, bỗng nhiên xuống nước quay người bước đến gần Phong Trì: "Giám đốc Phong, thật là ngại quá, chút việc việc gia đình khiến anh chê cười rồi. Hay thế này đi, anh về công ty trước, lát nữa tôi sẽ qua, tiện thể đối chiếu sổ sách tháng trước với anh luôn."

Cô ta vừa dứt lời, Phong Trì chưa kịp phản ứng thì giọng Tô Hòa đã vọng đến từ phía sau.

"Chỉ mỗi tháng trước thì sao đủ, phải đối chiếu từ năm ngoái đến giờ chứ."

Ngô Tụy Tụy tức đến mức nghiến răng, quay lại hận không thể xé xác Tô Hòa: "Đây là chuyện nội bộ của công ty chúng tôi, một người ngoài như cô xen vào làm gì?"

Tô Hòa đi đến đứng cạnh Phong Trì: "Cô là một kế toán làm giả sổ sách mà dám to tiếng với tôi à?"

"Cô nói bậy, tôi sẽ kiện cô tội vu khống, cô ấy vu khống tôi." Ngô Tuỵ Tuỵ đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn về phía Phong Trì kêu oan rằng Tô Hòa đang vu khống mình.

Nhưng Phong Trì không có ý định nói một chữ.

"Vậy cô giải thích xem mấy thứ này là sao đi!" Tô Hòa chỉ vào đống bằng chứng trên bàn, dáng vẻ đắc ý như một kẻ phản diện đang mượn uy thế của người khác để làm càn.

"Tôi, tôi thật không biết cái này là của ai?" Ngô Tuỵ Tuỵ cố tỏ ra hoảng hốt, như thể đang chịu oan ức lớn lao mà không thể giải thích rõ ràng.

"Sổ sách của công ty các người, dấu mộc của công ty các người, cô lại là người phụ trách tài chính của công ty, trên đó còn có chữ ký của cô, lại tìm thấy trong máy tính của cô, thế mà cô nói không biết?"

Tô Hòa bẻ từng ngón tay mà tính toán rõ ràng, ánh mắt đầy nghi hoặc như thể đang nói: Cô lừa quỷ hả?

Đối mặt với một loạt chứng cứ rõ ràng, Ngô Tuỵ Tuỵ không thể nói thêm một lời, cuối cùng chỉ còn biết nhìn về phía Phong Trì vẫn im lặng từ nãy đến giờ: "Giám đốc Phong, anh phải tin tôi. Tôi vừa mới nghỉ thai sản xong đã quay lại công ty làm việc. Trong hai năm nay tôi đã cống hiến rất nhiều cho công ty, không có công lao cũng có khổ lao, anh không thể chỉ vì một người phụ nữ không rõ lai lịch mà nghi ngờ tôi được!"

"Đúng, chính cô ta đã bịa đặt ra những thứ này để vu khống tôi. Cô là ai? Có phải là gián điệp do công ty khác cử đến không?"

Ngô Tuỵ Tuỵ lại quay sang chỉ trích Tô Hòa, gán cho cô hết tội này đến tội khác.

Tô Hòa bất lực cực kỳ, nhìn cô ta với vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao cô đỗ được vào Đại học Tài chính Bắc Kinh vậy? Xong cô tốt nghiệp như nào thế? Trong đầu cô ngoài việc làm giả sổ sách thì chẳng có suy nghĩ gì bình thường đúng không? Lại còn gián điệp? Cô xem phim gián điệp nhiều quá rồi đó!"

"Ngô Tuỵ Tuỵ, tôi đã cho phòng pháp lý của công ty xem hết những thứ này rồi. Hãy đợi nhận thư từ luật sư đi. Còn nữa, cô bị sa thải."

Cuối cùng Phong Trì cũng lên tiếng, câu đầu tiên đã như nhát dao cắt đứt mọi đường lui của cô ta.

Lúc này Ngô Tuỵ Tuỵ thật sự hoảng loạn, cô ta không thể bị sa thải được: "Giám đốc Phong tôi sai rồi, anh đừng sa thải tôi, tôi còn đang trong thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ, pháp luật quy định không được sa thải nhân viên trong giai đoạn này."

Vậy mà cô ta còn lấy lý do mình đang trong thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ để tự bào chữa!

"Chậc chậc, lúc này lại thuộc luật giỏi nhỉ, nhưng cô không biết là các trường hợp vi phạm nghiêm trọng sẽ không được bảo vệ à?" Tô Hòa thẳng thừng phá vỡ ảo tưởng của cô ta, cô nói với Phong Trì: "Không sao, anh có thể sa thải cô ta ngay bây giờ mà không phải chịu trách nhiệm gì cả. Cô ta sẽ phải phun ra tất cả những gì đã nuốt vào."

Ngô Tuỵ Tuỵ đột nhiên quay sang nhìn Tô Hòa, ánh mắt tràn đầy hận thù và ác ý: "Im miệng, đều là do cô, là cô hại tôi."

"Thật nực cười, số tiền cô tham ô đâu phải cho tôi xài, ai xài thì tìm người đó mà đòi." Tô Hòa lạnh lùng đáp lại.

"Đúng, cô nói đúng." Ngô Tuỵ Tuỵ đột nhiên cười khanh khách: "Không phải cô vừa nói về nợ chung của vợ chồng sao? Tôi sẽ để Hạ Hầu Hiên gánh nợ. Để xem anh ta sẽ trả 1,57 triệu này thế nào."

"Còn cậu nữa, Hạ Hầu Lương, anh trai cậu nợ nhiều như vậy, cậu nghĩ anh ta còn có khả năng trả nổi mười vạn tệ cho cậu không?"

[Không chịu nổi nữa rồi mà, streamer mau đưa con mụ này vào tù đi, thật quá ghê tởm.]

[Hôm nay streamer làm sao vậy! Sao vẫn chưa có hành động đòi nợ thực tế nào, cứ đôi co với tên cặn bã này mãi.]

[Chủ kênh đang thử hình thức đòi nợ mới à? Hiệu quả này tệ quá! Tôi vẫn thích xem cô livestream phá nhà, tịch thu tài sản hơn. Cầu xin cô mạnh tay lên đi.]

[Đúng thế, cách đòi nợ này không ổn đâu, làm ơn mạnh tay lên đi streamer.]

[Phá nhà, tịch thu tài sản đi, đừng có nói suông nữa!]

Người xem trong phòng livestream đều bị Ngô Tuỵ Tuỵ làm cho tức giận, liên tục yêu cầu streamer phá nhà, tịch thu tài sản để cho Ngô Tuỵ Tuỵ thấy rõ hậu quả.

Tô Hòa liếc qua dòng bình luận trong phòng livestream, chợt quay sang nhìn Hạ Hầu Lương: "Còn đứng đấy làm gì? Người ta định kéo anh trai cậu xuống bùn đấy, không gọi anh cậu qua đây à."

Cuối cùng Hạ Hầu Lương cũng tỉnh khỏi trận phân tranh này, dường như đã làm ra quyết định nào đó, ánh mắt kiên định bước tới trước mặt Phong Trì, cúi gập người xin lỗi: "Xin lỗi giám đốc Phong, số tiền chị dâu tôi nợ anh, tôi sẽ thay chị ấy trả. Xin anh đừng truy cứu trách nhiệm pháp lý của chị ấy."

Một cái cúi người 90 độ chuẩn mực của cậu ta khiến Tô Hòa tức đến nỗi suýt không thở nổi!

"Cậu trả cái gì mà trả, cậu nghĩ đó là 150 tệ sao!" Tô Hòa giận dữ hét lên với tên ngốc này.

Ngô Tuỵ Tuỵ bên cạnh nghe vậy chợt không vui, quay sang quát vào mặt Tô Hòa: "Cô bị điên à! Cậu ta đã đồng ý trả rồi, cô còn xen vào làm gì? Cút ngay khỏi nhà tôi, ở đây không hoan nghênh cô, cút đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.