Ngô Tuỵ Tuỵ vừa nhìn thấy còng tay đã hoảng sợ, trốn sau lưng Hạ Hầu Lương không dám ra mặt.
Hạ Hầu Lương không còn cách nào, dù rất không ưa người chị dâu này nhưng cũng không thể thật sự để cô ta ngồi tù.
"Chú cảnh sát, số tiền này tôi trả, xin các chú bỏ qua cho chị ấy!" Cậu ta quay sang nhìn Phong Trì và Tô Hòa: "Giám đốc Phong, streamer, xin hãy nể tình đứa cháu mới hai tháng tuổi nhà tôi mà tha cho chị ấy đi!"
Tô Hòa nhìn về phía Phong Trì: "Anh là một trong những đương sự, anh nói sao?"
Phong Trì liếc nhìn Tô Hòa, rồi quay lại nhìn Hạ Hầu Lương: "Tôi có thể không truy cứu trách nhiệm hình sự của cô ta, nhưng số tiền cô ta đã biển thủ từ công ty, cùng với tất cả các thiệt hại mà công ty gánh chịu, các người phải hoàn trả hết."
Hạ Hầu Lương gật đầu như giã tỏi: "Được được, chúng tôi sẽ trả, tôi sẽ liên hệ người mua để bán game ngay."
Nói rồi cậu ta cầm điện thoại lên định gọi cho người mua.
"Khoan đã." Tô Hòa giơ tay giữ chặt điện thoại của cậu ta, nói: "Trước tiên gọi cho anh trai cậu đã."
Hạ Hầu Lương khựng lại một chút, dù cậu ta không muốn làm phiền anh trai nhưng chuyện này đúng là nên cho anh ta biết.
Vì thế Hạ Hầu Lương gật đầu một cái rồi gọi cho anh trai mình.
"Anh, đến căn hộ 2202 tòa 8 nhé. Em và chị dâu đều đang đợi anh." Nói xong Hạ Hầu Lương vội tắt máy, cậu ta sợ anh trai sẽ hỏi lý do!
Trong lúc chờ đợi Hạ Hầu Hiên đến, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Hai viên cảnh sát ngồi trên ghế sofa, Phong Trì vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, Hạ Hầu Lương đứng phía sau Ngô Tuỵ Tuỵ, còn Tô Hòa thì cầm điện thoại đi loanh quanh trong phòng.
"Này... có thể giúp tôi gọi xe cấp cứu không? Hình như tay tôi bị gãy rồi!" Ngô Tuỵ Tuỵ ôm lấy cổ tay đã sưng đỏ, tỏ ra đáng thương nhìn hai viên cảnh sát.
Nghe tiếng, Tô Hòa quay đầu lại nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: "Chỉ là trật khớp, không phải gãy."
Rõ ràng Ngô Tuỵ Tuỵ không tin lời cô, vì tay cô ta thực sự rất đau!
Viên cảnh sát đứng gần Ngô Tuỵ Tuỵ nhất giơ tay ra: "Tôi xem một chút."
Ngô Tuỵ Tuỵ còn hơi do dự, nhưng nghĩ dù sao người ta cũng là cảnh sát nên đành để anh ta xem thử.
"Đúng là trật khớp." Viên cảnh sát nâng cổ tay cô ta lên, ấn một cái rồi xoay nhẹ: "Được rồi."
Ngô Tuỵ Tuỵ còn chưa kịp phản ứng, không thấy đau chút nào mà tay đã được nắn lại rồi?
Cô ta cử động thử cổ tay, quả nhiên không còn đau nhiều như trước.
Lát sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Tô Hòa nhìn Hạ Hầu Lương: "Cậu, đi mở cửa đi."
Hạ Hầu Lương không mấy bận tâm, quay người bước nhanh ra cửa.
"Anh." Vừa mở cửa, Hạ Hầu Lương đã thấy Hạ Hầu Hiên đứng bên ngoài, vì thế gọi một tiếng.
Hạ Hầu Hiên khẽ gật đầu rồi nhấc chân bước vào nhà, bỗng ngây ngẩn cả người.
Sao lại có nhiều người thế này? Còn có cả cảnh sát nữa?
Hạ Hầu Hiên quay đầu nhìn em trai một cái, sau đó bước nhanh đến bên Ngô Tuỵ Tuỵ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngô Thúy Thúy vừa nhìn thấy anh ta thì bật khóc nức nở: "Chồng ơi ~ "
Hạ Hầu Hiên lập tức ôm lấy Ngô Tuỵ Tuỵ: "Không sao, không sao đâu, chồng ở đây rồi! Chồng đến rồi, đừng sợ, đừng sợ nữa!"
Hạ Hầu Hiên thật sự rất thương cô ta, thấy cô ta khóc một cái là không hỏi thêm gì nữa, chỉ một mực an ủi.
Nhưng Phong Trì bên cạnh lại không kiên nhẫn xem họ diễn cảnh ân ái như vậy. Anh ta gõ nhẹ tay lên bàn: "Ngô Tuỵ Tuỵ."
Nghe thấy anh ta gọi tên mình, Ngô Tuỵ Tuỵ giật mình run rẩy.
Hạ Hầu Hiên đang ôm cô ta lập tức cảm nhận được điều gì đó, hung hăng nhíu mày nhìn về phía Phong Trì: "Xin hỏi anh có chuyện gì?"
Thái độ cứng rắn, giọng nói đầy bất mãn.
Phong Trì cũng nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì thì Hạ Hầu Lương đã bước đến trước mặt anh, thể hiện thái độ nhún nhường.
"Thật xin lỗi giám đốc Phong, anh trai tôi chưa biết chuyện gì cả, về chuyện của chị dâu tôi anh ấy cũng không biết gì hết, mong anh đừng trách anh ấy."
Lúc này Hạ Hầu Hiên bối rối thật rồi, nhìn Hạ Hầu Lương với vẻ ngạc nhiên hỏi: "Em đang nói gì vậy? Chuyện gì về chị dâu mà anh không biết, chị dâu em có chuyện gì mà anh không biết!"
Hạ Hầu Lương quay đầu nhìn về phía Hạ Hầu Hiên: "Anh, chị dâu đã biển thủ hơn 1.5 triệu của công ty. Đây là Tổng giám đốc của công ty chị ấy."
Cậu ta nói ngắn gọn đủ để Hạ Hầu Hiên hiểu rõ ngọn ngành, nhưng anh ta hoàn toàn không tin!
"Em đang nói cái gì vậy! Sao chị dâu em có thể biển thủ công quỹ được, còn hơn 1.5 triệu tệ nữa? Nếu anh chị có số tiền đó thì sao có thể không trả được mười vạn tệ của em!"
Hạ Hầu Hiên nghĩ em trai mình đang đùa thôi, nhưng khi nhìn thấy hai cảnh sát ngồi trên ghế sofa, thoáng cái anh ta không còn cảm giác đó nữa.
"Lời em ấy nói không phải sự thật đúng không?" Hạ Hầu Hiên cúi xuống hỏi Ngô Tuỵ Tuỵ đang nằm trong lòng mình.
Ngô Tuỵ Tuỵ vẫn đang khóc, gục vào ngực anh ta không nói lời nào cũng không ngẩng đầu mà chỉ nức nở.
"Đây là tất cả bằng chứng cho thấy Ngô Tuỵ Tuỵ đã biển thủ công quỹ, trên đó còn có chữ ký của cô ta."
Tô Hòa bước tới đặt tập bằng chứng lên bàn trước mặt Hạ Hầu Hiên.
Hạ Hầu Hiên cầm lấy bằng một tay, xem xét kỹ lưỡng vài trang, đột nhiên hất mạnh Ngô Tuỵ Tuỵ ra khỏi người mình.
"Em thực sự biển thủ công quỹ sao?"
Hạ Hầu Hiên đứng dậy ném toàn bộ những bằng chứng đó lên người Ngô Tuỵ Tuỵ.
Ngô Tuỵ Tuỵ bị anh ta làm cho sợ hãi. Trước nay anh ta luôn đối xử dịu dàng với mình, chưa từng lớn tiếng hay nặng lời bao giờ.
Anh ta đột ngột nổi giận như vậy quả thực đã dọa đến Ngô Tuỵ Tuỵ!
"Hơn 1.5 triệu, em thực sự dám biển thủ? Nói đi, tiền đâu rồi? Em đã tiêu vào đâu, mau trả lại cho người ta."
Hạ Hầu Hiên là người đầu tiên hỏi cô ta số tiền biển thủ đã đi đâu.
Tô Hòa biết số tiền đó không còn ở trong tay Ngô Tuỵ Tuỵ nữa.
Còn Hạ Hầu Lương chỉ lo tìm cách giải quyết vấn đề, không nghĩ đến chuyện tiền đã bị tiêu hết.
"Em... em đã tiêu hết rồi!"
Ngô Tuỵ Tuỵ né tránh ánh mắt của anh ta, nói chuyện ấp a ấp úng, vừa nhìn đã biết là nói dối.
"Tiêu hết rồi? Hơn 1.5 triệu mà em tiêu hết được sao? Tiêu vào đâu rồi?" Hạ Hầu Hiên tiếp tục chất vấn, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng như ban đầu.
Ngô Tuỵ Tuỵ bị bộ dạng này của anh ta làm cho khiếp sợ không khóc nổi nữa, nhưng dù vậy cô ta vẫn không chịu nói ra số tiền đã đi đâu.
"Chị dâu, ngôi nhà này có phải là chị mua không?" Hạ Hầu Lương đột nhiên nhớ tới mật khẩu căn nhà chính là ngày sinh của cô ta, trong lòng dấy lên chút hy vọng.
Nếu là cô ta mua nhà thì vẫn còn may, giờ bán nhà đi thì có thể lấy lại tiền, cậu ta cũng không cần phải hy sinh trò chơi của mình!
"Không, không phải!" Ngô Tuỵ Tuỵ lắc đầu đáp, lần này là thật, căn nhà này đúng là không phải của cô ta.
"Vậy số tiền đó tiêu vào đâu rồi? Giờ còn lại bao nhiêu?"
Hạ Hầu Hiên tiếp tục gặng hỏi, trong lòng bực bội đi qua đi lại như muốn phát điên, thậm chí còn hận không thể cho ai đó một bạt tai!
Ngô Tuỵ Tuỵ vẫn không trả lời, bị hỏi dồn dập cũng chỉ lắc đầu. Cuối cùng cô ta quay sang chất vấn Hạ Hầu Lương: "Cậu đi bán trò chơi đi! Chẳng phải cậu đã nói là sẽ bán trò chơi để trả nợ à, sao giờ còn chưa đi!"
"Trò chơi gì? Ai bán trò chơi?"
Hạ Hầu Hiên không hiểu Ngô Tuỵ Tuỵ đang nói gì, nhưng trong lòng như mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, nhìn hai người họ mà hỏi dồn.