Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 41: Fan hâm mộ bất lực




Ở phía bên kia cũng là một cô gái nhỏ xách rượu về nhà, tung tăng nhảy nhót bước vào một khu chung cư cũ nát.

Cô gái tên là Hoa Nhan, 18 tuổi, vừa tham gia kỳ thi đại học và đã trúng tuyển vào một trường đại học danh tiếng.

Hôm nay không chỉ là sinh nhật của bố cô bé, mà còn là ngày cô bé nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.

Vào một ngày vui như thế này, Hoa Nhan quyết định lát nữa sẽ uống một ly rượu để ăn mừng với bố.

Nhưng khi về đến nhà, đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến nụ cười của Hoa Nhan đông cứng lại trên môi!

Trong phòng, bố mẹ và em trai cô đang ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn bánh kem vừa cười nói vui vẻ.

"Bố mẹ, con về rồi."

Hoa Nhan bước vào, trên mặt cố nở một nụ cười gượng gạo.

"Về rồi à, con đang cầm gì trong tay thế?"

Bố cô bé quay đầu lại nhìn, ngay lập tức nhận ra chai rượu trên tay cô bé.

"Là rượu, con mua tặng bố nhân dịp sinh nhật." Nói đến đây, nụ cười trên mặt Hoa Nhan trở nên chân thành hơn, cô bé đưa chai rượu ra trước mặt bố như đang hiến báu vật.

"Thấy chưa, thấy chưa, con đã nói rồi, cái đồ phá của này có tiền mà. Mẹ nhìn đi, nó có tiền đấy, chỉ là không cho con thôi."

Em trai cô bé chỉ vào mũi mình, tự gọi mình là đồ phá của.

"Hoa Nhan, con lấy tiền ở đâu ra? Có tiền sao không đưa cho em trai? Con lớn rồi mà sao chẳng biết lo cho em gì cả!"

Mẹ cô bé chẳng thèm nghe giải thích mà bắt đầu mắng nhiếc luôn!

Hoa Nhan đã quen với tình cảnh này từ khi còn nhỏ, kể từ khi em trai chào đời, cô bé đã từ viên ngọc quý trên tay người trong gia đình biến thành đồ phá của.

Chẳng qua bố vẫn thương cô bé. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Ông ta cho cô bé tiền tiêu vặt, khuyến khích cô bé thi vào đại học.

Nghĩ đến đây, nụ cười lại nở trên môi Hoa Nhan. Cô bé lấy giấy báo trúng tuyển ra khỏi cặp sách: "Bố ơi, con đỗ đại học rồi!"

Cô bé cười rạng rỡ nhìn bố mình, chờ đợi lời khen ngợi.

Bố cô bé ngẩn người một lúc, đưa tay nhận lấy giấy báo trúng tuyển trong tay cô bé, nhìn nội dung thư thông báo bằng ánh mắt không tin nổi: "Thật sự thi đỗ rồi sao?"

Hoa Nhan không nhận được lời khen mà cô bé mong đợi, hơn nữa phản ứng này của bố…?!

Có lẽ là vui đến mức bất ngờ quá chăng!

Hoa Nhan không suy nghĩ nhiều về phản ứng của bố. Cô bé đưa tay khui rượu: "Bố, hôm nay là sinh nhật bố, vừa hay con cũng nhận được giấy báo trúng tuyển, đúng là niềm vui nhân đôi. Con đã dùng tiền tiêu vặt của mình mua chai rượu này, lát nữa con sẽ uống cùng bố một ly để chúc mừng."

Nghe Hoa Nhan nói vậy, bố Hoa bất giác nở nụ cười, đặt ly rượu xuống trước mặt cô bé: "Được, con cũng đã trưởng thành, có thể uống rượu rồi. Nào, rót đầy cho bố."

Hoa Nhan vui vẻ rót rượu đầy ly cho bố, sau đó lấy thêm một cái ly rót cho mình.

Hoa Thành Vũ đứng bên cạnh thấy họ cứ qua lại như vậy thì không vui, cũng tự lấy cho mình một cái ly: "Con cũng muốn uống."

Hoa Nhan ngập ngừng, em trai cô bé mới 15 tuổi, chưa đủ tuổi vị thành niên cũng có thể uống rượu sao?

"Cứ để nó uống. Đàn ông con trai, có những thứ cần phải tiếp xúc từ sớm."

Bố Hoa đã lên tiếng rồi, Hoa Nhan không nghĩ nhiều nữa, quay sang rót đầy rượu cho Hoa Thành Vũ.

Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ có muốn uống một chút không?"

Mẹ Hoa lẩm rầm rì liếc mắt: "Tôi không uống, tôi không có cái bụng tốt như thế!"

Nói xong, bà ta cầm đũa tiếp tục ăn, không thèm liếc nhìn ba bố con họ một cái!

Sự hưng phấn của Hoa Nhan không thay đổi vì sự kỳ quái của mẹ Hoa, cô bé quay sang nhìn bố, nâng ly lên: "Bố, con kính bố một ly, chúc bố sinh nhật vui vẻ."

Bố Hoa rất vui, cười ha hả nâng ly lên chạm vào ly của cô bé.

Đây là lần đầu tiên Hoa Nhan uống rượu, cô bé chỉ dám nhấp một ngụm nhỏ.

Nhưng dù chỉ là một ngụm nhỏ như thế cũng làm cô bé cay đến mức phải lè lưỡi.

"Sao rượu này lại cay vậy?" Cô bé vừa dùng tay quạt lưỡi, vừa thắc mắc sao mọi người lại thích uống thứ cay nồng này?!

"Haha, lần đầu uống rượu mà. Uống nhiều thêm chút nữa sẽ quen thôi."

Bố Hoa vừa nói, ánh mắt nhìn cô bé đã có phần thay đổi.

Hoa Nhan không để ý đến ánh mắt của bố, chỉ gật đầu theo lời ông ta rồi lại nhấp thêm một ngụm nhỏ.

"Nào, ăn ít thức ăn đi, ăn vào rồi uống sẽ không cay nữa." Bố Hoa gắp cho cô bé một đũa dưa chuột trộn.

Hoa Nhan nghe lời ăn một miếng, thấy chưa đủ, cô bé còn tự gắp thêm một miếng nữa.

"Đừng chỉ lo ăn, uống tiếp nào."

Bố Hoa nâng ly lên, lại muốn chạm cốc với cô bé.

Hoa Nhan nghe lời nâng ly chạm cốc với bố rồi uống thêm một ngụm nữa.

Cứ như vậy qua lại vài lần, ly rượu của Hoa Nhan đã cạn.

Mặt cô bé cũng đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là đã say!

"Uống thêm với bố thêm ly nữa nào." Thấy ly của cô bé đã hết, bố Hoa cầm chai rượu định rót thêm.

Hoa Nhan lắc đầu: "Không, không uống nữa, con không uống nổi nữa! Bố, mẹ, con buồn ngủ rồi, con phải về ngủ đây!"

Nói xong cô bé loạng choạng đứng dậy, xoay người nhìn xung quanh một lúc lâu rồi mới bước về phòng mình.

Chỉ là cô bé đi đường loạng choạng, đi được vài bước lại vấp phải một chai rượu.

Bố Hoa nhìn thấy cô bé như vậy, ông ta vỗ mạnh vào vai Hoa Thành Vũ: "Con trai, đưa chị con về phòng ngủ đi."

Bố Hoa vừa nói vừa đứng dậy nắm lấy cánh tay Hoa Nhan để cô bé không bị ngã.

Hoa Nhan quay đầu lại nhìn ông ta, nở một nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn bố."

Hoa Thành Vũ nhìn bố rồi lại nhìn Hoa Nhan, cuối cùng cũng bước tới giữ lấy tay còn lại của cô bé. Hai người cùng dìu cô bé về phòng.

Sau khi đưa Hoa Nhan lên giường, cả hai vẫn chưa có ý định rời đi?

"Con trai, nhớ video bố cho con xem chứ?" Bố Hoa nhìn Hoa Nhan đã ngủ say trên giường, rồi nói.

Hoa Thành Vũ gật đầu: "Nhớ ạ." Đọc Full Tại Truyenfull.vision

"Được, vậy bắt đầu đi." Bố Hoa đẩy con trai về phía trước.

Hoa Thành Vũ hơi căng thẳng, nhưng phần lớn là hưng phấn, gần như dùng cả tay lẫn chân để bò lên giường.

Hoa Nhan đang mê man bỗng cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào người mình?

Cô bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, chợt thấy em trai đang nằm sấp trên người mình?

"Hoa Thành Vũ, em làm gì vậy?" Hoa Nhan giật mình tỉnh rượu, dùng cả tay chân giãy giụa để thoát ra.

Hoa Thành Vũ thấy cô bé tỉnh dậy nên bị giật mình, lập tức quay đầu nhìn bố: "Bố, chị tỉnh rồi!"

Hoa Nhan không thể tin vào tai mình, quay sang nhìn bố trong sự ngỡ ngàng.

Người bố mà cô bé luôn kính trọng vậy mà lại đang đứng ngay bên giường, nhìn họ mà không làm gì cả?

"Bố, bố ơi, mau kéo em ra đi, con là chị của nó mà!"

Hoa Nhan càng vùng vẫy mạnh hơn, nhưng trong lòng vẫn len lỏi chút hy vọng rằng bố sẽ can thiệp, sẽ kéo Hoa Thành Vũ ra!

"Con yêu, đừng sợ, hai đứa không phải là chị em ruột, không sao đâu. Con cũng đừng giãy giụa nữa, đừng đá trúng em con!"

Lời nói của bố Hoa như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Hoa Nhan rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.