Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 42: Thế giới sụp đổ




"Bố, bố ơi, con là con gái của bố mà! Không phải bố luôn yêu thương con nhất sao? Bố bảo em tránh ra đi, nó làm thế này là phạm pháp đấy."

Hoa Nhan tiếp tục kêu cứu trong cơn hoảng loạn, cô bé đẩy mạnh Hoa Thành Vũ ra: "Mau tránh ra, Hoa Thành Vũ, chị là chị của em, em làm thế này sẽ phải ngồi tù đấy!"

Bị Hoa Nhan đẩy và đá liên tục, Hoa Thành Vũ suýt ngã khỏi giường. Nhân lúc này, Hoa Nhan bật dậy chuẩn bị bỏ chạy.

"Mẹ, mẹ, cứu con!"

Vừa hét cô bé vừa chạy về phía cửa.

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa bật mở.

Mẹ Hoa bước vào, mặt đầy giận dữ.

Hoa Nhan vui mừng, nghĩ rằng mẹ chắc chắn đến để cứu mình.

Nhưng: "Kêu la cái gì, muốn gọi hết hàng xóm đến à?"

Hoa Nhan sững người một chút, nhưng cô bé cũng không để tâm nhiều. Chỉ cần mẹ ngăn cản hành vi của bố và em trai, đừng nói răn dạy mình, dù có mắng đến chết cô bé cũng thấy biết ơn.

"Mẹ ơi, bố và em uống nhiều quá, mẹ mau bảo họ về phòng đi." Cô chạy đến bên cạnh mẹ, hy vọng mẹ sẽ giúp mình.

Nhưng mẹ Hoa chỉ liếc nhìn cô bé một cái, chợt giơ tay đẩy cô bé về phía Hoa Thành Vũ.

"Động tác mau lên, nương tay với con nhãi này làm gì? Bịt miệng nó lại, đừng để nó kêu nữa."

Thế giới của Hoa Nhan sụp đổ lần nữa, cô bé nhìn mẹ mình mà không thể tin nổi: "Mẹ, con gọi mẹ là mẹ mà! Sao các người có thể đối xử với con như vậy?"

Hoa Nhan đầy phẫn uất hét lên với họ, nhấc chân định chạy ra ngoài.

Hoa Thành Vũ thấy vậy lập tức túm lấy cô bé, dùng tay bịt chặt miệng cô bé lại, không cho cô bé phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hoa Nhan vừa khóc vừa liều mạng giãy giụa, nhưng mọi nỗ lực của cô bé đều vô ích, trong tuyệt vọng cô bé bị Hoa Thành Vũ kéo vào bên trong.

"Ầm ầm..."

Bên ngoài, mưa bắt đầu trút xuống ào ào. Đêm đó, thế giới từng sáng rực rỡ của Hoa Nhan đã bị xé tan thành mảnh vụn.

Ngày hôm sau mưa vẫn tiếp tục rơi, hơn nữa càng lúc càng nặng hạt.

Cửa hàng rượu số 222 mở cửa đúng giờ, nhưng ngay khi vừa mở cửa, Lục Hoài chợt giật mình.

Trước cửa là một cô gái quần áo rách rưới, toàn thân ướt sũng, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng.

Nếu không phải trên người cô bé còn hơi thở của một người sống, Lục Hoài đã nghĩ đây là một xác chết!

Sau đó nhìn kỹ lại, đây không phải chính là cô gái nhỏ đã mua rượu hôm qua sao?

"Em sao vậy? Mau vào trong đi, sao lại đứng ngoài mưa thế này!"

Lục Hoài lập tức gọi cô bé vào trong.

Hoa Nhan như không nghe thấy lời anh ta nói, khuôn mặt đờ đẫn chẳng biết đang nghĩ gì?

Thấy cô bé không phản ứng, Lục Hoài đưa tay định kéo người vào, nhưng ngay khi anh ta vừa đưa tay ra, Hoa Nhan lại tự mình bước vào trong.

Lục Hoài dẫn người đến trước một chiếc bàn ngồi xuống, rót cho cô bé một cốc nước nóng rồi quan sát cô bé từ đầu đến chân: "Em đến đây là...?"

Hoa Nhan nhìn về phía anh ta: "Anh biết streamer đòi nợ không? Em muốn tìm chị ấy."

Lục Hoài nhìn sâu vào đôi mắt cô bé: "Em tìm cô ấy để làm gì?"

Hoa Nhan nghẹn ngào một chút, sắc mặt trở nên dữ tợn: "Em muốn chị ấy giúp em đòi nợ."

Lục Hoài khựng lại, vốn định từ chối, nhưng sau một lúc suy nghĩ anh ta lại nói: "Hiện tại hẳn là cô ấy đang livestream, em có thể tìm cô ấy qua buổi live."

Hoa Nhan cúi đầu, Lục Hoài không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô bé, một lúc sau anh ta nghe thấy giọng nói rầu rĩ của đối phương: "Điện thoại của em bị mất rồi."

Hôm qua, vốn dĩ cô bé muốn sử dụng điện thoại di động của mình để gọi cảnh sát cầu cứu, nhưng điện thoại mới vừa đến tay đã bị phát hiện, và rồi điện thoại bị ném văng chia năm xẻ bảy, còn cô bé cũng bị đánh một trận thảm hại.

Lục Hoài thở dài một hơi: "Vậy em dùng điện thoại của anh đi."

Nói xong, anh ta đưa điện thoại của mình ra trước mặt cô bé.

Hoa Nhan nhìn điện thoại trên bàn, không do dự mà cầm lên.

Tô Hòa quả thực đang livestream, với lượng người xem ngày càng tăng cao, mỗi lần livestream phòng của cô đều được đẩy lên hàng đầu.

Vì vậy khi Hoa Nhan mở nền tảng phát trực tiếp, cô bé lập tức tìm thấy buổi livestream của cô.

Khi vào phòng phát, Hoa Nhan không quan tâm đ ến những gì đang được thảo luận trong phòng, cũng không xem những bình luận đang nói gì, mà gửi thẳng một bình luận.

[Em bị người khác làm nhục, em cần streamer giúp em đòi nợ.]

Bình luận vừa xuất hiện, dòng bình luận đang chạy như nước chảy trong phòng phát lập tức dừng lại trong giây lát.

Sau đó...

[Làm nhục? Có phải là ý mà tôi đang nghĩ không?]

[Là có người mắng bạn, hay là…]

[Người dùng mạng có tên Âm Tào Thập Bát Thiếu ơi, muốn hỏi một chút người đã làm nhục bạn là nam hay nữ?]

[Tôi muốn hỏi là người hay quỷ?]

[À, chuyện ở âm giới thì chúng tôi không thể quản lý, khuyên bạn nên đi cầu Phật đi.]

[Mặc dù streamer chuyên đòi nợ, nhưng không đòi nợ tình, khuyên đồng chí kia nên đổi người khác đi!]

Có lẽ người xem đã coi đây là một cư dân mạng muốn gây sự chú ý, căn bản chẳng ai coi đây là chuyện nghiêm túc cả!

Hoa Nhan vẫn không nhìn những bình luận đó, tiếp tục gửi.

[Chúng ta đã gặp nhau hôm qua, em đang đợi chị ở cửa hàng rượu số 222.]

Khi nhìn thấy bình luận này, Tô Hòa đã không còn bình tĩnh nữa, cô chăm chú nhìn trong vài giây rồi nói: "Được, chị sẽ đến ngay."

Streamer đồng ý!

Netizen ngơ ngác, chẳng lẽ đây không phải là một trò đùa sao?

Là thật sao?!

Móa!

Người xem vội vàng chộp lấy bàn phím định tiếp tục gửi bình luận.

Nhưng Tô Hòa đã tắt livestream!

Điều này khiến người xem nghẹn ngang cổ họng lên không được xuống chẳng xong, suýt nữa đã ôm bàn phím lên mà gặm!

Bên ngoài mưa vẫn tiếp tục rơi, những đám mây đen kịt khiến cả thế giới trông nặng nề vô cùng.

Hoa Nhan thấy buổi phát trực tiếp bị tắt mới trả điện thoại lại cho Lục Hoài.

Cô bé cúi đầu không nói một lời cũng không uống nước, ngay cả chiếc khăn mà Lục Hoài đưa cũng không nhận, cứ như vậy ngồi chờ đợi mà không có sức sống.

Tô Hòa đến rất nhanh, khi cô đẩy cửa ra, còn chưa kịp thu lại ô thì Hoa Nhan bên trong đã nhìn thấy cô.

Trong nháy mắt tất cả sự uất ức trào dâng trong lòng, hai mắt cô bé đỏ hoe, môi mím lại, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

Tô Hòa nhìn thấy cô bé mà lòng nặng trĩu, nhanh chóng bước lại, không màng đến dáng vẻ chật vật của Hoa Nhan, một tay ôm chầm người vào ngực, dùng áo khoác bao bọc cô bé lại.

"Không sao đâu, không sao đâu, chị đến rồi, em đã an toàn rồi." Tô Hòa an ủi cô bé, mang đến cảm giác an toàn mà cô bé cần.

"Hu hu hu…"

Hoa Nhan khóc thành tiếng, tiếng nấc nghẹn ngào càng lúc càng to, càng to lại càng uất ức!

Tô Hòa chỉ ôm chặt lấy cô bé, để mặc cho cô bé khóc trút hết nỗi lòng.

Thời gian dần trôi qua, tiếng khóc của Hoa Nhan bắt đầu nhỏ lại, nước mắt cũng dần khô cạn!

Nhận thấy người trong lòng đã giải tỏa được phần nào, Tô Hòa vỗ về đầu cô bé: "Nói cho chị biết ai đã bắt nạt em, em muốn chị giúp em như thế nào?"

Hoa Nhan nghe thấy tiếng cô thì ngẩng đầu lên từ trong vòng tay, lau nước mắt trên mặt, nhìn cô nói: "Xin hãy mở lại buổi livestream."

Lần này Tô Hòa hơi do dự nhìn cô bé, không yên tâm nói: "Mở livestream tức là sẽ phơi bày vết thương của em trước mặt toàn bộ cư dân mạng, mà chưa chắc bọn họ sẽ đứng về phía em."

Hoa Nhan gật đầu: "Em biết, xin hãy mở buổi livestream."

Giọng cô bé kiên định, cũng có dũng khí được ăn cả ngã về không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.