Thần Tài Thực Tập Đạt KPI Đòi Nợ Bằng Việc Livestream

Chương 43: Em muốn bọn họ chết




Tô Hòa vẫn hơi không yên tâm, nhưng khi thấy Hoa Nhan kiên định như vậy, cô đành đồng ý mở lại buổi livestream.

Cô chỉ nghĩ lát nữa sẽ chú ý nhiều hơn đến các bình luận, nếu có điều gì không ổn, cô sẽ tắt buổi livestream ngay lập tức.

Ngay khi buổi livestream bắt đầu, hàng chục nghìn người xem đổ xô vào phòng livestream.

Tất nhiên điều đầu tiên nhìn thấy vẫn là khuôn mặt quen thuộc của streamer, chẳng qua ánh mắt cô cứ nhìn đi chỗ khác, mọi người bắt đầu suy đoán có lẽ nạn nhân đang ở hướng mà streamer nhìn.

Hoa Nhan đưa tay ra điều chỉnh camera quay về phía mình.

"Các bạn trong phòng phát trực tiếp, em chính là người đã nhờ streamer giúp đỡ để đòi lại công bằng. Tối qua, dưới sự khống chế của bố mẹ nuôi, em đã bị con trai bọn họ cưỡng bức. Hôm nay em đến đây để nhờ streamer giúp em đòi lại công lý. Em muốn họ phải trả giá cho hành động của mình."

Hoa Nhan cố gắng giữ bình tĩnh, cũng kìm nén không khóc, nhưng cô bé nói xong lại không nhịn được, nước mắt chẳng nghe lời cứ thế rơi không ngừng.

[Trời ơi, thật hay giả vậy, sao trên đời lại có loại cha mẹ không bằng cầm thú như thế này?]

[Đã là cha mẹ nuôi rồi mà, nhưng tại sao cô bé không báo cảnh sát mà lại tìm đến streamer?]

[Đúng vậy! Nếu thật sự bị cưỡng bức, em nên báo cảnh sát trước rồi đến bệnh viện để bác sĩ kê giấy chứng nhận cho em, như vậy cũng sẽ khiến bọn họ nhận được hình phạt xứng đáng.]

[Trông em còn khá nhỏ, đã đủ tuổi chưa?]

[Nghiệp chướng mà!]

Người xem đồng loạt bày tỏ sự thương cảm với Hoa Nhan, đồng thời còn lên án mạnh mẽ cha mẹ nuôi của cô bé.

Hoa Nhan hít mũi nhìn những dòng bình luận, tiếp tục nói: "Hôm qua... Cũng là sinh nhật của bố nuôi, để ăn mừng em còn mua một chai rượu ở đây để tặng cho bố nuôi, nghĩ rằng cả nhà có thể cùng nhau ăn mừng. Nhưng không ngờ, bố nuôi và con trai ông ta lại lợi dụng cơ hội này để chuốc say em rồi làm ra chuyện như vậy với em."

[Em uống rượu rồi à? Nếu cả hai đều uống mà em không có bằng chứng về việc bị ép buộc, thật sự rất khó giải quyết.]

[Đúng vậy, hai người còn không có quan hệ huyết thống. Nếu như phía người đàn ông cứ khăng khăng là cả hai tự nguyện, cộng thêm việc bố mẹ nuôi làm chứng giả, vậy không có gì khó hiểu khi cô bé nhờ đến streamer.]

[Nhưng streamer có thể giúp gì đây? Đánh họ một trận hay là đòi bồi thường?]

[Dù thế nào thì cô gái này đã bị tổn thương, streamer có lợi hại đến mấy cũng chẳng thể làm được gì nhiều!]

[Chị bé ơi, chị muốn gì? Hy vọng streamer giúp đỡ bằng cách nào?]

[Đúng rồi, em hãy nói rõ muốn làm gì đi? Chúng tôi cũng sẽ giúp em hết sức.]

Phần lớn người xem đều là con gái, họ thật sự cảm thông với hoàn cảnh của Hoa Nhan cho nên nhao nhao bày tỏ sự sẵn lòng giúp đỡ.

Thấy mọi người đều sẵn lòng giúp mình, cuối cùng trong lòng giá lạnh của Hoa Nhan cũng cảm nhận được một chút ấm áp.

Cô bé cúi đầu thật sâu trước máy quay: "Cảm ơn mọi người."

Sau đó ngẩng đầu lên nói tiếp: "Em đã suy nghĩ kỹ trước khi nhờ streamer giúp, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì con trai của bố nuôi em... Ngoài ra em còn nghi ngờ rằng mình đã bị lừa bán tới. Khi còn nhỏ em từng nhìn thấy một bản hợp đồng mua bán, em muốn nhờ streamer giúp điều tra chuyện này."

Câu cuối cùng cô bé nhìn Tô Hòa nói.

Người xem trong phòng livestream sửng sốt, Tô Hòa cũng sững sờ.

Chuyện này còn liên quan đến việc lừa bán trẻ em sao?!

"Yên tâm, chuyện này giao cho chị." Tô Hòa lập tức đồng ý, giây sau lấy ngay máy tính bảng ra.

Chỉ cần có giao dịch tiền bạc là cô sẽ tra được hết.

Chẳng mấy chốc, các bản ghi chép giao dịch tài chính hiện lên trên màn hình.

Tô Hòa nhìn chằm chằm vào những bản ghi ấy, mắt cô như sắp xuyên qua chiếc mặt nạ đến nơi.

Hoa Nhan thấy sắc mặt cô trở nên kỳ lạ, lo lắng hỏi: "Sao vậy ạ?"

Tô Hòa không trả lời ngay, cô quay sang nhìn Hoa Nhan với vẻ mặt nghiêm túc: "Em muốn xử lý họ thế nào?"

"Em muốn bọn họ chết!"

Hoa Nhan buột miệng nói ngay.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại thấy điều đó không thực tế lắm, cô bé hít một hơi thật sâu, định đổi câu khác. Nhưng Tô Hòa bên cạnh đã lên tiếng: "Được, chị đồng ý với em."

Hoa Nhan sững sờ, cả những người xem trong phòng livestream cũng ngỡ ngàng!

[Không phải chứ, chủ kênh, chuyện này không thể đồng ý được đâu!]

[Streamer ơi streamer, làm ơn nghe rõ câu hỏi trước khi trả lời.]

[Đúng vậy, streamer kích động đến mức chưa nghe rõ đã đồng ý rồi.]

[Tôi làm chứng! Vừa rồi streamer không nghe rõ đâu, bạn gì ơi đổi yêu cầu khác đi.]

[Đúng đúng, đổi cái khác đi!]

Trong khi người xem vẫn tiếp tục bàn luận, Tô Hòa đã đứng dậy cầm theo điện thoại, nói với người xem trong phòng livestream và Hoa Nhan.

"Hoa Đại Tráng, Mã Ngọc Yến, nhất định phải chết."

Nói xong, cô chẳng buồn quan tâm đ ến phản ứng của mọi người, một tay đeo điện thoại lên cổ, một tay cầm máy tính bảng bước ra ngoài.

Hoa Nhan thấy cô định đi, lập tức gọi với theo: "Chị đi đâu vậy?"

Tô Hòa quay lại nhìn cô bé: "Đi đòi nợ."

Nói xong, cô thu hồi ánh mắt tiếp tục bước đi ra ngoài.

Hoa Nhan lo sợ cô sẽ thực sự làm điều gì đó quá khích, thấy vậy vội vàng đứng lên đuổi theo.

Vừa chạy theo vừa hét lớn: "Streamer chờ em một chút, em sẽ đi với chị."

Hai người một trước một sau rời khỏi tiệm rượu.

Lục Hoài nhìn theo bóng dáng họ dần biến mất, tay vung nhẹ trên bàn, một cuộn giấy xuất hiện trước mặt.

Ngay sau đó anh ta vung tay một lần nữa, cuộn giấy mở ra, trên tờ giấy đen hiện lên hai cái tên màu trắng cùng tuổi thọ. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, những chữ trắng đó biến thành màu đỏ máu, dần mờ đi như sắp tan biến.

"Haizz, số mệnh là vậy!"

Lục Hoài thở dài, thườn thượt, lắc đầu thu lại cuốn sổ mệnh.

Cơn mưa bên ngoài đã ngừng nhưng bầu trời vẫn u ám, không khí ẩm ướt bao trùm khắp nơi.

Tô Hòa và Hoa Nhan đến khu nhà cũ kỹ, ngay dưới tòa nhà họ nhìn thấy Hoa Thành Vũ đang xách túi lớn túi nhỏ lên lầu.

"Là hắn! Streamer, chính là hắn!"

Hoa Nhan vừa nhìn thấy Hoa Thành Vũ đã kích động nắm chặt cánh tay Tô Hoà. Những ký ức khủng khiếp xảy ra đêm qua lại hiện lên trong đầu cô bé, khiến cơ thể cô bé run lên vì sợ hãi.

"Không sao đâu, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em." Tô Hoà vỗ nhẹ lên lưng Hoa Nhan, trấn an cô bé.

Hoa Nhan hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng Tô Hòa nhìn chằm chằm vào đôi tay đang bấu chặt lấy cánh tay mình, không quá yên tâm đề nghị: "Hay để chị lên một mình, em ở gần đây tìm chỗ nào đó chờ được không?"

Hoa Nhan ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: "Không, em sẽ đi cùng chị."

Sau đó chủ động bước lên phía trước một bước.

Thấy cô bé quyết tâm như vậy, Tô Hòa cũng không ngăn cản nữa. Hai người cùng nhau bước vào tòa nhà.

Chẳng mấy chốc, họ đã đứng trước cửa căn hộ.

Hoa Nhan lấy chìa khóa ra mở cửa, cả hai bước vào trong.

Phòng khách không có ai, bếp cũng vắng tanh, nhưng họ nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng ngủ.

Hai người nghe tiếng động đi tới, cửa phòng ngủ mở hé ra, bên trong là Hoa Thành Vũ đang vui vẻ ngồi nghiên cứu một túi đồ chơi nhỏ.

Tô Hòa: ...!

Mẹ nó lại là mấy thứ này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.