Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 100: Chương 100




Bà nội vốn muốn làm khó bọn họ, thế này lại chỉ sợ là dời tảng đá đập lên chân mình?

Tô Kiến Quốc che miệng muốn cười nhưng trên mặt lại không dám lộ ra chút gì, bị người khác thấy sẽ còn cho là bọn họ đắc chí, nhịn một lần này thật sự là rất vất vả.

Việc chia lương thực, cứ như vậy cãi nhau cuối cùng cũng hạ màn, lương thực bên nhà con trai thứ hai cũng không bị hao tổn một chút nào.

Ngược lại bà nội Tô lại bị chọc tức đến phát cuồng nhưng lại không có biện pháp gì với nhà thằng hai. Loại thời gian kinh ngạc này thật sự là rất lâu đều không gặp được.

Tô Vãn Vãn cũng từ lần chia lương thực bên trong này biết được, nhà họ Trình cũng được chia lương thực, chẳng qua so sánh với nhà họ thì coi như ít đến thương cảm.

Nhà Trình Kiêu tổng cộng nhận được hai trăm cân lương thực, hai trăm cân lương thực này còn là do đại đội thấy bọn họ mẹ góa con côi đáng thương, là kết quả của sự cực khổ và phân phối theo nhu cầu kết hợp lại.

Muốn ăn hai trăm cân lương thực một năm, nói thật thì cũng là rất khó khăn.

Chẳng qua nhà con trai thứ hai nhà họ Tô muốn ăn bốn trăm cân lương thực một năm cũng tương tự khá là khó khăn. Cũng may Tô Cần bây giờ có công việc, mỗi tháng có ba mươi sáu đồng tiền lương, cho dù lương thực không đủ ăn bọ họ cũng có thể đi mua ở xã hoặc là đến chợ đen mua.

Chờ đến lúc Tô Cầm đi công tác từ tỉnh thành trở về đã là việc của một tuần sau.

Anh ấy mua rất nhiều đồ vật mang về, lần này có thu hoạch rất lớn ở tỉnh thành. Đồ của tỉnh thành chính là rất tiện nghi, mà cũng nhiều loại, chỉ tiếc phiếu trên người anh ấy không nhiều nếu không anh ấy còn phải mua thêm vài món mang về.

Về sau còn có cơ hội, đến lúc đó tích lũy nhiều phiếu một chút, mua thêm chút đồ tốt cho vợ con. Mua cho Lục Tư Hoa một chiếc khăn trùm đầu, một bộ quần áo, cũng mua quần áo mới cho bốn đứa bé, mọi người thấy quần áo mới rất là vui vẻ.

Chia đồ vật xong cũng từ bên trong miệng Lục Tư Hoa biết được lúc chia lương thực, mẹ già quả nhiên đã náo loạn. Nhưng cuối cùng bởi vì anh ấy sắp xếp thoả đáng, hộ khẩu sớm đã chia từ bên nhà cũ ra, lương thực không bị hao tổn, cuối cùng anh ấy cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Ba, ba không biết đâu bà nội lúc ấy dường như là muốn ăn thịt người, nhìn xem có bao nhiêu dọa người." Tô Kiến Quốc cáo trạng với Tô Cần.

Tô Cần nói: "Không còn lương thực đến miệng, bà nội con tức giận thì cũng có thể thông cảm được, một chút sai lầm nhỏ này cũng đừng bắt bà ấy."

Chỉ cần lương thực có thể ở lại trong tay của mình, trong lòng bà nội tức giận, vậy để bà ta tức giận cũng được, những việc này cũng không cần đi so đo quá nhiều.

"Con chỉ là nói cho ba biết cũng không có trách cứ bà nội. Nếu lúc ấy không phải mẹ khóc nói cho các thôn dân mọi chuyện, thật đúng là có khả năng phải nghe lời bà nội. Một cái mũ bất hiếu, mắt thấy phải đội lên đầu rồi" Tô Kiến Quốc vừa nghĩ đến tình huống lúc đó vẫn cảm thấy có chút tức giận.

Một chiêu kia của bà nội, nếu không phải bọn họ cơ trí né qua được, thật sự có khả năng bị bọn họ tính toán.

Một khi bị chụp tội danh bất hiếu, sau này công việc của ba bị lộ, không biết sẽ còn bị người ta nói như thế nào.

Tô Cần vô cùng bất đắc dĩ, anh ấy có thể tưởng tượng ra được nếu lúc ấy vợ con không nghĩ ra biện pháp tốt, thật đúng như Kiến Quốc nói là bị bà nội tính toán gắt gao.

Tội danh bất hiếu cho dù các thôn dân biết bọn họ oan uổng nhưng rất nhiều cho tiết tất cả mọi người đều không biết.

Nếu như bà nội nhất định muốn nói bọn họ bất hiếu, cái tội danh này hoàn toàn có thể bị chụp xuống.

Cũng may, tất cả đều còn tốt.

Tô Cần đau lòng nhìn bọn họ: “Các con vất vả rồi, lần sau ba tự mình ra mặt.”

Xong chuyện chia lương thực nhưng còn có việc chia thịt nữa. Đại đội nuôi heo, đến thời điểm cuối năm sẽ mổ heo chia thịt, đó là chắc chắn.

Lần này chỉ là chia lương thực, cũng chưa chia thịt, tính toán hẳn là cũng không qua bao lâu nữa.

Tính toán theo năm, bình thường sẽ trong khoảng thời gian từ hai mươi sáu tháng Chạp đến hai mươi tám tháng Chạp đại đội sẽ mổ heo chia thịt. Cửa ải cuối năm đã đến, nhóm đồ tể bộn bề nhiều việc, chuyện này đều cần tính toán thời gian. Mà được chia quá sớm cũng không tốt lắm.

Một ngày này đối với Tô Vãn Vãn mà nói là vui vẻ nhất.

Cũng không phải nói, quần áo mới của cô bé được đưa đến. Năm mới mặc quần áo mới, cô bé không phải là trẻ con chân chính không có hy vọng xa vời như vậy, cô bé vui vẻ là bởi vì Trình Kiêu lại đưa cho cô bé một món quà, ngay sau khi ba Tô trở về không bao lâu cậu bé đã đưa đến.

Một món quà làm cô vô cùng thích vô cùng hài lòng.

Ngày Trình Kiêu đến tìm cô bé, trong tay ôm một con ch.ó con màu vàng.

Đây là một con ch.ó con vô cùng bình thường không giống với chủng loại quý báu kiếp trước Vãn Vãn nhìn thấy. Đây chính là loại chó nuôi trong nhà bình thường nhất chẳng qua lại có nhân tố làm chó săn, cũng không giống với chó nuôi trong nhà bình thường lắm.

Vãn Vãn thích chó, kiếp trước làm bạn với cô bé vượt qua rất nhiều thời gian tịch mịch chính là con gấu chó kia của cô bé.

Cô bé có thiện cảm trời sinh với chó.

"Vãn Vãn, con ch.ó này anh tặng cho em, có nó ở cạnh em lúc anh không có ở đây, anh mới có thể yên tâm" Trình Kiêu đặt chó con trên đất.

Một đoàn nho nhỏ có lông màu vàng vàng, thần thái đáng yêu, Tô Vãn Vãn nhìn lần đầu tiên đã thích.

"Chó con" Tại sao muốn đưa chó con cho em?

"Chó con có thể bảo vệ em, anh mới có thể yên tâm." Trình Kiêu rất chân thành nói.

Chó là bạn bè trung thành nhất của con người, cậu ấy thường xuyên không ở nhà, chỉ có chó con ở cạnh cô bé, cậu ấy mới có thể thật sự yên tâm. Từ sau khi xảy ra chuyện cô bé bị người ôm đi suýt chết, cậu ấy vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Tìm một chú chó con thông minh, bảo vệ cô bé bất cứ lúc nào.

Nhưng mà cậu ấy vẫn luôn không tìm được, chó con bình thường không có loại năng lực bảo vệ đó, chỉ có thể làm bạn chơi, cậu ấy cần phải có một chú chó có thể bảo vệ cô bé.

Gần đây cuối cùng cậu ấy cũng tìm được. Đó là một con ch.ó săn của nhà thợ săn ở thôn bên cạnh sắp sinh, sau khi cậu ấy biết đã sớm đặt trước. Cậu ấy đặt hai chú chó, một con màu đen là cậu ấy tự nuôi, trong nhà có một chú chó con cậu ấy cũng yên tâm, nếu như lại xảy ra chuyện Lương Lại Tử cũng không cần sợ hãi như vậy. Một chú chó vàng nhỏ khác cậu ấy quyết định đưa cho Văn Văn, Vãn Vãn cũng vô cùng cần được bảo vệ.

"Thích không?"

Tô Vãn Vãn gật đầu, mặc dù con ch.ó nhỏ này không trắng trẻo đáng yêu như gấu chó nhưng mà cô bé thích vô cùng.

Loại ý nghĩ muốn để một chú chó con đến bảo vệ cô bé này cô bé có thể hiểu được.

Cậu ấy có thể là cảm thấy luôn có những lúc không bảo vệ được cho cô bé. Cậu ấy còn nhỏ, lại cần phải dốc hết sức gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, cậu ấy không có cách nào ở cạnh cô bé mọi lúc. Chó con chẳng những có thể đi chơi cùng cô bé còn có thể bảo vệ cô bé, đây là mục đích ban đầu của cậu ấy.

"Đến lúc đó anh và em huấn luyện chó cùng một chỗ, huấn luyện chú chó con thành chú chó lợi hại nhất." Trình Kiêu khẽ nâng cằm.

Cậu ấy có sự tự tin này, nhất định phải huấn luyện chó con của hai người bọn họ thành lợi hại nhất.

Cậu ấy đã nhìn thấy chó săn của nhà thợ săn kia, thật sự siêu cấp lợi hại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.