Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 99: Chương 99




Ánh mắt Tô Thành Tài khẽ nhúc nhích, dường như nhớ ra điều gì đó, anh ta nhìn cả nhà cô ấy với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Ông Sơn Thúc chứng minh cho Lục Tư Hoa: "Không sai, nhà Tô Cần bọn họ đã mở hộ khẩu rồi, tôi cũng là người ký"

Tất cả mọi người đều yên lặng.

"Sao có thể, chúng mày tách hộ khẩu lúc nào, sao chúng tao không biết?" Bà nội Tô có thể nào cũng không muốn tin, nhưng vừa rồi ông Sơn Thúc đã xác nhận, tự ông ấy mở thư giới thiệu ra.

"Chuyện lớn như vậy sao chúng mày không bàn bạc với người trong nhà, nói tách là tách? Trong mắt chúng mày có còn có tao và ba chúng mày không?” Bà nội Tô tức giận đến ứa gan.

Ông nội Tô lại không lên tiếng, ông ấy biết bây giờ nói ra những lời này cũng đã vô dụng. Sau khi tách hộ xong, ông ấy cũng không có nghĩ đến việc tham lương thực và công điểm của nhà con thứ hai nữa, lúc tách hộ ông ấy cũng đã nói, nhà nào tính nhà nấy.

Nhưng bạn già cứ mãi không chịu bỏ qua, muốn chia tất cả lương thực về chỗ bọn họ, sau đó bọn họ sẽ lại chủ trì việc chia khẩu phần lương thực trong nhà.

Đứa nhỏ đã lớn rồi, tách hộ rồi, sao có thể tùy ý cho bọn họ muốn làm cái gì thì làm?

Thằng hai này ngay cả hộ khẩu cũng chia thật ra là đang dự phòng bọn họ đoạt lương sao? Đây là không yên tâm về bọn họ bao nhiêu mới có thể cùng nhà còn chia hộ khẩu, chớ nói chi là còn chia cả phòng ở.

Bọn họ đây là đã làm thằng hai đau lòng đến tận cùng. Đột nhiên ông nội Tô có chút hối hận, hối hận không vãn hồi trái tim của thằng hai trước khi con tim thằng hai trở nên băng giá.

Ông ấy thở dài, ngay cả lời nói chỉ trích cũng không nguyện ý nói.

Bà nội Tô làm thế nào cũng không nguyện ý thừa nhận, làm sao nhà thằng hai đã tách khẩu rồi?

Tô Kiến Quốc nói: "Bà nội ngay cả ông Sơn Thúc cũng không nguyện ý tin tưởng sao? Chia hộ khẩu, bên phía công xã có ghi chép, muốn lên đồn công an điều tra thêm hay không ạ?"

Bà nội Tô há hốc mồm, cố gắng rất lâu vậy mà lại phát hiện mình nói không nên lời.

Tách hộ, bà ta còn có thể nói hộ khẩu trong nhà chưa chia, lương thực đều chia cùng một chỗ, bọn họ lại chia lương thực ở chỗ khác. Nhưng bây giờ bên nhà thằng hai đã chia cả hộ khẩu, chia lương thực bên trong đại đội, vậy là chỉ nhận hộ khẩu không nhận người.

Nếu như không chia hộ khẩu, bọn họ tách hộ hay không cũng không có gì khác, trong mắt đại đội cũng không tính là chia thật sự, cho nên lương thực nhà thằng cả và nhà thằng ba đều hợp lại mà chia đến nhà trên. Cũng không giống như nhà thằng hai đơn độc chia ở chỗ khác.

Lúc bà ta sớm lấy lương thực chia ra ở chỗ khác từ đại đội ra nên nghĩ đến khả năng này, lúc ấy làm sao bà ta lại không nghĩ đến chứ?

Tô Vãn Vãn chưa từng nhìn thấy bà nội Tô kinh ngạc như vậy từ trước đến nay. Cô bé đột nhiên cảm thấy rất thư thái, có thể làm cho bà nội Tô kinh ngạc như vậy là kết quả mà mỗi người trong nhà họ đều muốn nhìn thấy.

Nhóm xã viên cũng không nghĩ đến sự việc lại có sự đảo ngược này, bọn họ đều nghĩ nhà Tô Cần lại bị bà nội Tô nắm chắc trong lòng bàn tay, không ngờ cuối cùng lại là nhà con trai thứ hai thắng.

Bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thua trận của bà nội Tô, nhưng giờ này khắc này, bà nội Tô cho dù có khóc lóc om sòm cũng có ích lợi gì?

Lương thực đã được chia xuống mà lại là lương thực của bộ phận đại đội, nói lớn đến lên trời cũng là nhà con trai thứ hai chiếm lý.

Bà nội Tô tức giận đến phát điên nhưng lại không lời nào để nói, cuối cùng bà ta trở nên hung ác: "Vậy lương thực dưỡng lão của vợ chồng tôi đâu."

Lục Tư Hoa nói: "Lương thực dưỡng lão của ba và mẹ lúc chia nhà đã bàn bạc xong rồi, mỗi người một trăm cân một năm. Việc này lúc đầu chúng con dự định chờ ông xã trở về tự mình đưa đến nhà cũ, nếu mẹ đã xách ra vậy thì thừa dịp tất cả mọi người bây giờ đều ở đây, lấy hai trăm cân lương thực được phân ra từ đại đội đưa đến chỗ ba mẹ."

Bà nội Tô chép miệng trông ngóng, muốn phản bác nhưng phát hiện Lục Tư Hoa nói đến mức bà ta không thể phản bác được.

Bà ta nói: "Tôi muốn lương thực tinh, toàn bộ là lương thực tinh Lần này không cần nhóm Lục Tư Hoa mở miệng phản bác đã có người phản bác thay bọn họ: "Phòng Tô Cần có sáu trăm cân lương thực còn chia lương thực tinh và lương thực khô, bà há miệng ra đã muốn trăm cân lương thực tinh của bọn họ, làm sao không lật trời đi, dứt khoát để bọn họ đưa hết lương thực cho các người có phải càng thêm hài lòng hay không?"

Ngữ khí châm chọc không làm cho mặt bà nội Tô đỏ lên chút nào, bà ta nói: "Nếu như chúng nó nguyện ý đưa tất cả lương thực cho chúng tôi, chúng tôi cũng lấy, sẽ không ghét bỏ."

Bà ta, nhóm xã viên đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ, từng gặp người hung ác, chưa từng gặp người ác như vậy.

Đây là muốn bức người đi chết!

Nhóm xã viên nghị luận để mặt ông nội Tô thẹn đến đỏ bừng.

Ông ấy nói: "Không cần nghe mẹ con, cứ cho một trăm cân lương thực tinh và một trăm cân lương thực khô là được." Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn bà nội Tô một cái, có một số việc đã qua chỉ thêm mất mặt.

Bà nội Tô lại muốn nói tiếp, quần áo lại bị người nhẹ nhàng kéo một phát, quay đầu lại đã thấy con trai nhẹ nhàng lắc đầu với bà ta.

Bà ta nuốt lời nói đang định nói ra trở về.

Cục tức lần này suýt chút đã làm bà ta nội thương.

Rất nhanh hai trăm cân lương thực tinh thô hỗn hợp do đại đội bộ tự mình cân được lấy ra, giao cho ông nội Tô.

Lục Tư Hoa nói: "Mọi người đã chứng kiến, bên nhà tôi đã giao lương thực dưỡng lão"

Ông nội Tô nói: "Lương thực dưỡng lão các con đã giao."

Bà nội Tô "Hừ" một tiếng nhưng không nói gì nữa. Lại nói gì bà ta cũng không chiếm lý nên không nói cho thoả đáng.

Bác Đại Minh không chê thêm phiền cười hì hì nói với bọn họ: "Bên nhà Tô Cần đã giao lương thực dưỡng lão ra, có muốn đại đội chúng tôi chủ trì cho các người giao lương thực dưỡng lão của nhà con trai cả và nhà con trai thứ ba của các người ra luôn không? Lúc các người tách hộ là nói các nhà giao ra hai trăm cân lương thực dưỡng lão"

Nhóm người ông nội Tô hợp lại cùng nhau cũng chỉ có tám trăm cân lương thực, bây giờ lương thực của bọn họ là hợp lại theo từng hộ, nếu như giao ra bốn trăm cân lương thực cho hai người lớn tuổi ngẫm lại thì việc này cảm giác buồn cười.

Một nhà Tô Đại Lực lập tức đen mặt lại.

Chỉ có ngần ấy lương thực, nếu khi lại chia hai trăm cân, còn có để cho bọn họ sống hay không? Có chút tội nghiệp nhìn về phía ông nội Tô và bà nội Tô.

Tô Thành Tài lại tuyệt không bối rối, khoé miệng vẫn luôn treo nu cười.

Bà nội Tô nói: “Chia cái gì mà chia? Không cần, chúng tôi về nhà mình sẽ chia”.

Khóe miệng nhóm xã viên đều giương lên nụ cười châm chọc, đây thật là bất công.

Lục Tư Hoa cũng không quan tâm bên nhà cũ sẽ chia lương thực như thế nào, lương thực dưỡng lão có hay không có. Dù sao lương thực dưỡng lão nhà họ đã giao mà lại giao trước mặt người toàn thôn, cho dù bọn họ muốn đe doạ không giao cũng khó khăn.

Lúc đầu bọn họ thật sự không nghĩ giao lương thực ở trước mặt mọi người, nghĩ là đợi đến khi ông xã đi công tác từ tỉnh thành quay về, mang lương thực dưỡng lão từ chỗ ông xã đến nhà cũ. Cứ như vậy lấy tính tình của bà nội, nếu như về sau phủ nhận bọn họ đã giao cũng có khả năng nên bây giờ bọn họ muốn phủ nhận cũng khó khăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.