Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 15: Chương 15




Nhà họ Tô tổng cộng có năm gian phòng, phòng trên ở giữa là nơi ông bà nội Tô ở, phía đông là gian phòng của gia đình con Cả, sâu nhất ở phía tây là gia đình con thứ Hai, bên trong đó còn có một gian phòng, ấy là gian phòng của thằng ba. Ở bên cạnh còn có hai gian phòng được chia ra, theo thứ tự là phòng của mấy đứa trẻ của nhà thằng Cả và nhà thằng Hai. Sau này nếu tách hộ, phòng ở nhất định là phải xây ở chỗ khác, bây giờ chưa tách hộ nên tất cả mọi người đều ở chung một chỗ.

"Ba bảo anh đừng nghe những lời kia của mẹ, nói lễ tắm ba ngày và tiệc đầy tháng, đến lúc đó ba sẽ tổ chức." Tô Cần vẫn rất vui mừng, có ba ủng hộ anh ấy, trong lòng anh ấy không cảm thấy khổ sở.

Lục Tư Hoa lại giữ im lặng, chỉ cảm thấy trong chuyện này dù có sự ủng hộ của ông nội Tô, thì chỉ sợ lễ tắm rửa và tiệc đầy tháng cũng sẽ không quá bình yên.

"Tư Hoa, vẫn là ba làm việc công bằng, không bất công giống như mẹ." Tô Cần tôn trọng ông nội Tô.

Lục Tư Hoa nhíu mày, ông nội thật sự đã nói như vậy?

"Chỉ mong ba có thể xử lý mọi việc công bằng, không thiên vị là tốt rồi." Cô ấy cũng không muốn nghĩ về người khác theo chiều hướng xấu, nếu quả thật ông nội không thiên vị cho nhà anh Cả, vậy thì tốt.

Chỉ là...

Nhìn dáng vẻ vui mừng của Tô Cần, cô ấy thật sự không đành lòng phá hỏng tâm tình của anh ấy.

Lúc này Tô Vãn Vãn đã ngủ, nếu như cô bé tỉnh thì sẽ chỉ khịt mũi coi thường, thủ đoạn của ông nội Tô cao tay hơn cả bà nội Tô, nếu không sao có thể đối phó được với mấy thằng con trai?

 

Ngày thứ hai, Tô Vãn Vãn bị nghẹn nước tiểu nên tỉnh lại, sau đó cô bé phát hiện mình đái dầm.

Thật ngại ngùng, chuyện sinh lý của trẻ con cô bé không thể khống chế được, nhưng trong thân thể chính là một người trưởng thành, vừa xuyên qua thành trẻ con nên cô bé còn chưa thích ứng được.

Sau khi thay tã xong, Tô Vãn Vãn thành thật nằm trên giường, bụng cũng đã ăn no, không có chuyện gì làm nên gặm ngón tay chơi chơi, gặm đến mức khắp tay toàn là nước miếng.

Ba anh trai sớm đã đi ra ngoài, chắc là đi làm mấy chuyện hôm qua đã bàn bạc xong, như đào trứng chim, bắt cá, hái rau dại nhỉ? Đáng tiếc cô bé là một đứa trẻ, không làm được cái gì, cô bé rất muốn đi xem phong cảnh của thôn Hạ Hà.

Trong sách miêu tả, thôn Hạ Hà rất đẹp, sau khi cải cách mở cửa, nơi này đã được khai phá thành thôn du lịch, kiếm được bộn tiền. Lúc ấy người chủ trì việc này là nữ chính, cũng chính là chị họ Tô Tảo Tảo đời này của cô bé. Cô gái này trọng sinh mà đến, có ký ức một đời nên làm chuyện gì cũng có thể mang đến thu hoạch, chẳng những được nhà họ Tô gọi là đại phúc tinh, mà ngay cả người trong thôn cũng có rất nhiều người cảm kích cô ta.

Còn nguyên thân, nguyên thân bị Tô Tảo Tảo nắm mũi dắt đi, chuyện tốt đều là của Tô Tảo Tảo, chuyện xấu đều thành nguyên thân làm, không biết đã phải ngăn cản biết bao tai họa, gánh vác biết bao tiếng xấu cho nữ chính.

Bây giờ Tô Vãn Vãn đã thành nguyên thân nên cô bé muốn kế hoạch cuộc sống thật tốt, chị họ không dễ đối phó như vậy, cô bé lấy mười hai phần tinh thần, không thể bước lên con đường cũ của nguyên thân được.

Chắc chắn nữ chính sẽ không dễ đối phó như vậy, nếu không sẽ không làm cho tất cả mọi người, trừ người của gia đình con thứ Hai, lại thích cô ta đến thế, ngay cả bà nội Tô trọng nam khinh nữ cũng thương cô ta tận xương, cả ông nội Tô làm việc công bằng cũng nghiêng về phía cô ta.

Không có chút trình độ thì sao có thể làm được?

Suy nghĩ lung tung một lúc lâu, cô bé nghe được tiếng nói của anh cả Tô Kiến Quốc vang lên bên ngoài, xem ra các anh đã trở về. Không lâu sau ba anh trai đã bước vào cửa, hôm nay vận may của các anh trai vô cùng tốt, thắng lợi trở về.

"Con cứ tưởng phải mất cả ngày trời mới có thu hoạch ưng ý, không ngờ con vừa tới bờ sông đã bắt được mấy con cá to. Nhắc đến cũng lạ, trước kia rất ít khi gặp được con cá to như thế, vậy mà hôm nay lại bắt được hai con." Tô Kiến Quốc mang cá cho mẹ xem, cậu nhóc cũng không nghĩ theo hướng khác, chỉ cho rằng mưa một tháng, nước sông dâng cao, lượng người bắt cá ít đi nên cá mới to như thế.

Tô Kiến Binh cũng nói: "Con cũng như vậy, hôm qua con với anh đào được năm sáu quả trứng, con còn tưởng là ngoài ý muốn, hôm nay con không phải tìm gì đã phát hiện trên một thân cây có một tổ chim to, bên trong có mười quả trứng chim, phát tài rồi." Mở tay ra, trong lòng bàn tay có mấy quả trứng chim phủ kín bàn tay của cậu bé. Trong túi còn có nữa, cậu bé còn chưa lấy ra hết.

"Con cũng vậy. Con cũng thế." Tô Kiến Dân cũng nói: "Nhìn xem con hái được cái gì này?" Bên trong chiếc sọt trên lưng nhỏ đều là đồ cậu ấy hải cả buổi sáng, có nấm dại và rau dại, nom trông vô cùng tươi tốt.

Con cái nhà nghèo luôn sớm biết lo liệu công việc nhà, mặc dù Tô Kiến Dân chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu ấy cũng đã theo ba mẹ và các anh trai đi hái rau dại rất nhiều lần, nhận biết một vài rau dại thường dùng, nấm hái mang về cũng đều là nấm có thể ăn, không có cái nào có độc.

 

Trong lòng Tô Cần cũng mừng rỡ, nhiều đồ thế này, lễ tắm rửa ngày mai coi như đã có đồ ăn. Mặc kệ bà nội Tô có đồng ý hay không, lễ tắm rửa này anh ấy cũng sẽ tổ chức vẹn toàn cho con, tuyệt đối không khiến con mình chịu thiệt.

Lục Tư Hoa sờ đầu con trai út: "Kiến Dân của chúng ta cũng có thể giúp đỡ gia đình rồi." Một câu nói thôi đủ khiến trong lòng Tô Kiến Dân cảm thấy ngọt ngào, không cần nói cũng biết cậu ấy vui vẻ biết bao nhiêu. Cô ấy nói tiếp: "Vãn Vãn là người có phúc, có ba người anh trai các con cưng chiều con bé, về sau nhớ phải tương thân tương ái đấy nhé."

Ba cậu con trai gật mạnh đầu, Tô Kiến Quốc nói: "Đương nhiên em gái là người có phúc khí, con cảm thấy hôm nay chúng con có thu hoạch lớn như vậy, nhất định là do phúc khí của em gái mang đến, nên mới may mắn."

Lời này tất cả mọi người đều thích nghe, có ai không hy vọng may mắn sẽ đến liên tục? Cho dù bà nội Tô có nói thế nào, nhà họ vẫn nhất trí cho rằng Vãn Vãn có thể mang đến may mắn cho mọi người.

Ba người Tô Kiến Quốc cầm nhiều đồ như vậy, làm cho sắc mặt bà nội Tô tốt lên rất nhiều, cũng khen ngợi họ. Họ cũng không nghĩ đến việc mang cá và trứng đến phòng bếp, nhưng lúc họ trở về có rất nhiều người nhìn thấy, bà nội Tô cũng mắng mỏ trong phòng, không tách hộ có điểm không tốt thế đấy. Cũng may họ biết giữ lại cho mình không ít thứ, len lén giấu đi.

"Không giấu sao được? Ba hiếu thuận như vậy, bị bà nội mắng đến nỗi ngay cả tiền riêng cũng không dám giấu, làm trâu làm ngựa cho cái nhà này, lại không được hưởng cái gì tốt cả." Tô Kiến Quốc có chút bất đắc dĩ, không nhịn được nói thầm vài tiếng.

Tô Kiến Binh và Tô Kiến Dân đều không lên tiếng, yên lặng dọn dẹp đồ vật bọn họ giấu đi, chỉ nghe thấy Tô Kiến Quốc lải nhải một chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.