Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 16: Chương 16




"Mẹ, mẹ cũng đừng giống ba, thứ gì cũng mang cho phòng trên, cũng không biết suy nghĩ cho mình." Tô Kiến Quốc nhọc hết cả lòng.

Tô Vãn Vãn không nhịn được che miệng cười khẽ, quả thật anh cả rất quan tâm cái nhà này, người này nào có giống tên lưu manh trộm tiền trong nhà đi đánh bạc khắp nơi như trong sách miêu tả? Nếu như anh cả phát triển theo chiều hướng tốt, đó là một sự giúp đỡ lớn a.

Tô Kiến Quốc nói: "Mẹ nhìn xem, ngay cả em gái cũng tán thành lời nói của con, mọi người thật sự phải nghe con. Cho dù không ở riêng, chúng ta cũng phải suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ của mình."

Lục Tư Hoa nhìn cô con gái đang tự chơi tự vui trên giường, cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Không tách hộ là không thể nào, khốn cảnh trước mắt tạm thời họ không có cách giải quyết, nhưng đúng thật là họ nên suy nghĩ cho ngôi nhà nhỏ này.

"Ông xã, anh nghe được lời con trai nói không?" Cô ấy không nhịn được giật giật góc áo của Tô Cần.

Tô Cần ừ một tiếng, hai tay che lên mặt, tuy trong lòng có mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng không có phản đối Tô Kiến Quốc, xem như chấp nhận.

Tô Vãn Vãn thở dài trong lòng, người ba này của cô bé rất hiếu thảo với ông bà nội, nhưng dù gì cũng đừng vì chữ hiếu mà ngó lơ vợ con. Cũng may, mặc dù vừa rồi anh ấy xoắn xuýt nhưng vẫn đồng ý, xem ra không tính là ngốc không có thuốc chữa, có lẽ từ từ vẫn có thể cứu được?

Lại nghe thấy bà nội Tô bắt đầu mắng chửi, Tô Vãn Vãn thấy lần này ba Tô không ra ngoài nữa mà một mực ở trong phòng. Cô bé thỏa mãn gật gật đầu, ba cô bé còn có thể cứu được.

 

Lễ tắm rửa rất nhanh đã đến, đối với gia đình nhà con trai thứ Hai mà nói, ngày này là khoảng thời gian vô cùng quan trọng, đây là ngày liên quan đến việc con gái họ thu hoạch lời chúc phúc.

Vào ngày này, bốn ba con Tô Cần đã dậy từ rất sớm, ngay cả Tô Kiến Dân cũng rời khỏi giường từ sớm, không cần ba mẹ phải gọi.

Liên quan đến vấn đề của em gái, ba anh em đều nhất trí ý kiến cho rằng không thể để Vãn Vãn phải chịu bất cứ tủi thân nào. Vậy nên bọn họ chưa từng trông cậy vào việc bà nội Tô sẽ tổ chức lễ tắm rửa cho em gái, nhất định bà nội Tô sẽ sang bên Tảo Tảo.

Từ ba ngày trước, sau khi bà nội Tô bị ngã, bà ta càng thêm không chào đón Vãn Vãn, luôn nói tất cả đều là do Vãn Vãn gây nên. Thậm chí bà ta vì không muốn gặp phải xui xẻo, mà rất ít khi tìm đến nhà con trai thứ Hai bọn họ. Điều này làm trong lòng ba con Tô Cần thở phào nhẹ nhõm, bà nội Tô không đến làm phiền họ thì họ càng vui.

Ngày này, bà nội Tô cũng tự mình đứng dậy, tuy lần đó bị ngã không nhẹ nhưng thật ra không bị thương gì cả, có thể đi, có thể chạy, đúng là may mắn to lớn. Bà ta chỉ cho rằng mình không ngã mạnh như vậy là vì có Tứ nha đầu che chở cho bà ta, mang đến may mắn cho bà ta, không uổng công bà ta thương yêu cô bé như vậy, không phí công thương mà.

Lại nhìn về phía nhà thằng Hai, trong lòng bà ta hung hăng nghĩ: Còn muốn tổ chức lễ tắm rửa? Nằm mơ đi, trời đã định sẵn là đứa cháu gái này sẽ mang đến tai nạn cho gia đình bà ta, bà ta không nhận cô bé, chắc chắn sẽ không chúc phúc cho cô bé.

Nhưng, người tính không bằng trời tính, ông trời cũng không theo ý nguyện của bà ta.

Khi bà ta nhìn thấy một đôi vợ chồng già bước vào trong cửa viện, mặt bà nội Tô trở nên âm trầm: Sao bọn họ lại đến đây?

Khi ông ngoại Lục, bà ngoại Lục và lũ trẻ đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng thế này. Bà nội Tô đang chống eo, đứng đó chửi, muốn có bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu khó nghe.

“Trong nhà làm lễ tắm ba ngày không cần dùng đến tiền sao? Đồ khốn nạn, một đồng tiền cũng không mang về nhà, nhưng bản lĩnh móc túi thì không cạn, nói cho mày biết, muốn làm lễ tắm ba ngày, không có cửa đâu!”

Bà nội Tô hùng hổ mắng mỏ: “Chỉ là một con nha đầu, một thứ của nợ, mà cũng đòi làm lễ tắm ba ngày, tại sao mày không lên trời đi, mày...” Sau đó là những lời nói độc ác, thô tục được phát ra.

Đang chửi mắng rất hùng hổ, đột nhiên nghe được một giọng nói giễu cợt: “Ôi trời, bà không phải phụ nữ sao? Còn đòi bồi thêm tiền, đứa con trai cả bảo bối của bà cũng sinh ra món đồ phải bồi tiền, còn sinh bốn đứa, nhưng sao trông bà vẫn vui mừng hớn hở tổ chức lễ tắm ba ngày nhỉ?

Người đang nói là dì út của Tô Vãn Vãn, em gái của Lục Tư Hoa tên Lục Vận Du. Mọi chuyện của nhà Vãn Vãn, cô ấy đã nghe qua, đương nhiên phải đứng ra bảo vệ chị gái của mình.

Bà nội Tô không phải người ăn chay, bị đàn con cháu chửi thẳng vào mặt như vậy, làm cho người đã quen với sự cường thế như bà ta không khỏi tức giận.

Nhà họ Lục có một hàng con gái, không có lấy một đứa con trai, nhưng bà thông gia còn hạnh phúc hơn cả bà ta, trong lòng bà ta cảm thấy rất không công bằng. Cũng chính vì lý do này, bà ta càng ngày càng chướng mắt cô con dâu thứ hai, trước đây cô con dâu thứ hai ngoan ngoãn dễ bảo, trong lòng bà ta ít nhiều gì cũng có chút dễ chịu, cảm thấy bản thân còn tốt hơn nhiều bà thông gia này.

Nhưng từ khi Ngũ nha đầu ra đời, tất cả đều thay đổi, thằng Hai vốn nghe lời cũng có chút thay đổi, dường như sắp nằm ngoài tầm kiểm soát của bà ta, đứa con dâu thứ hai cũng không còn ngoan ngoãn như trước nữa, bà ta càng ngày càng cảm thấy đứa Ngũ nha đầu này là một tai tinh, sinh ra để hủy diệt bà ta, không những hủy hoại nhà họ Tô mà còn khiến bà ta và thằng hai bị chia rẽ tình cảm.

Còn muốn làm lễ tắm ba ngày? Nằm mơ đi!

 

Nhưng bây giờ, dì út của nhà họ Lục bị làm sao? Muốn trèo đầu cưỡi cỗ bà ta à?

Một hòn đá làm dậy ngàn con sóng, trong lòng bà nội Tô đã ghét Tô Vãn Vãn, ghét đứa con dâu thứ hai, bây giờ lại bị Lục Vận Du khiêu khích, trong lòng càng căm hận hơn.

Trong lúc tức giận này, bà nội Tô trực tiếp mắng chửi, không cần biết đối phương có phải là khách hay không, không thèm quan tâm đến quy củ người đến là khách.

Hôm nay Tô Vãn Vãn dậy rất sớm, lễ tắm ba ngày là một ngày trọng đại, cô bé cũng rất tò mò, ở kiếp trước khi làm lễ tắm ba ngày cô bé còn rất nhỏ, không biết nó như thế nào, bây giờ mang theo ký ức của đời trước, có phải đây là một cơ hội không?

Nghe thấy bên ngoài vang lên hết tiếng mắng chửi này đến tiếng mắng chửi khác, cô bé chỉ có thể trợn tròn mắt, bà nội lại mắng chửi nữa à? Ai lại khiêu khích bà ta để bà ta chửi toàn những lời khó nghe đến vậy? Những lời lẽ bẩn thỉu, thô tục đều tuôn hết ra ngoài, xen giữa còn có tiếng nói của một người phụ nữ khác, nghe giọng có vẻ rất trẻ, là ai nữa đây?

Người có thể đấu khẩu với bà nội Tô không nhiều.

“Mẹ, hình như bà ngoại và dì út đến rồi.” Tô Kiến Dân nói nhỏ.

Không lâu sau, bà ngoại Lục và Lục Vận Du đi tới, vừa mới bước vào phòng, sắc mặt của Lục Vận Du không được tốt, mặt đỏ bừng, có lẽ là do tức giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.