Nghĩ nghĩ, cậu ấy lại gắp thức ăn cho Lục Tư Hoa. Đũa dừng lại, lại gắp thức ăn cho Tô Cần và ba anh em Kiến Quốc, chu đáo mọi mặt.
Tô Kiến Quốc làm mặt quỷ với cậu ấy.
Kiến Binh và Kiến Dân không hiểu lắm, ăn món Trình Kiêu gắp cho bọn họ.
Cả gia đình, ăn uống vui vẻ hòa thuận.
Quả nhiên ngày hôm sau Tô Kiến Hoành tới nhà, anh ta tới cảm ơn Kiến Quốc.
Nếu không là Kiến Quốc ra chủ ý cho anh ta, cái nhà này anh ta quả thực không tách được. Những người trong nhà khó chơi cỡ nào, không phải anh ta không biết, đúng là vô cùng khó chơi a.
Lúc ấy Kiến Quốc nói với anh ta, anh ta nhất định phải tỏ ra yếu thế trước, chịu chút nỗi khổ da thịt, mới có thể thành công tách hộ.
Anh ta làm theo, quả nhiên làm được thật, xác thật quá tốt rồi.
Tay không rời hộ, tuy rằng không được chia cái gì cả, nhưng anh ta thấy thế là đủ.
So với chú hai, tuy rằng nhà chú hai được chia chút đồ, nhưng lại bị tổn thương sâu hơn anh ta nhiều.
So sánh ra, anh ta may mắn hơn chú hai nhiều.
Nghe chú hai nói muốn để nhà cho anh ta ở, còn để cho anh ta ở nhà trong huyện, anh ta cảm động đến mức không lời nào diễn tả được.
"Chú hai, thật sự rất cảm ơn chú, con thật lòng không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của con thế nào. Ba mẹ ruột của con cũng không suy nghĩ cho con, chỉ nghĩ tới lợi ích của bọn họ, chỉ có chú hai mới tính toán cho con. Anh ta thật lòng không biết nên cảm ơn nhà chú hai thế nào, chẳng những giúp anh ta nghĩ kế, còn cho anh ta ở nhờ, đúng là ngời tốt a, thế mà lúc trước ba anh ta luôn nói chú hai của anh ta ích kỷ ra sao.
Tô Cần nói: "Đứa nhỏ này, con là cháu của chú, sao chú có thể không lo lắng cho con được? Con là một đứa trẻ ngoan, không giống như ba con, chú Hai sẽ nguyện ý giúp con. Nhớ kỹ, con và đám Kiến Quốc là anh em họ, một bút viết không ra được hai chữ Tô, sau này đi ra ngoài, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, phải tương thân tương ái, biết chưa?"
Tô Kiến Hoành nói: "Chú hai, con sẽ ghi tạc trong lòng. Cả nhà chú đều có ân với con, con sẽ ghi nhớ trong lòng mãi không quên"
Ngoài miệng Kiến Hoành không thể nói ra được hết toàn bộ lời muốn nói, nhưng những gì anh ta nói đều là lời nói thật, cả đời này anh ta sẽ không quên ơn nghĩa nhà chú hai đã cứu tế anh ta.
Ở thời điểm anh ta khó khăn nhất, có thể vươn tay ra giúp anh ta, sao anh ta có thể quên phần ân tình này được chứ?
“Con là một đứa trẻ ngoan, sau này nhà bác cả phải dựa vào con, ba con... Quên đi, không nói đến anh ta nữa. Sau này nhà bác cả phải dựa vào con lập môn hộ, chú hai tin tưởng con. Chăm chỉ học tập, nghe nói sẽ khôi phục kỳ thi đại học, con theo Kiến Quốc cùng nhau học tập, nếu như có thể thi vào đại học từ sớm, đó là tốt nhất"
Tô Kiến Hoành nói: "Chú Hai, con biết rồi" Suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chú Hai, thi đại học sẽ khôi phục thật sao? Chú có nghe được tin tức gì về phương diện này không?"
“Mặc dù chú không nghe được, nhưng phỏng đoán có thể khôi phục. Con nghĩ xem, xây dựng quốc gia cần nhân tài, nhiều trường đại học như vậy, ắt sẽ có lúc phải khai giảng, đây là chuyện sớm muộn. Chú nghe Vãn Vãn nói, con bé nói là giáo sư Lý nói, quốc gia sẽ khôi phục kỳ thi đại học trong mấy năm tới. Tô Cần cân nhắc, rồi vẫn nói tin tức này cho Kiến Hoành biết.
Tô Kiến Hoành dùng sức bóp nắm đấm, trong lòng vô cùng nhảy nhót. Nếu quả thật có thể khôi phục kỳ thi đại học, như vậy anh ta kiên trì muốn lên trung học phổ thông là đúng.
Trước kia anh ta nghĩ, sau khi tốt nghiệp trung học sẽ giống chú Ba cũng tìm một công việc trong thành phố, nhưng nếu thật sự có thể khôi phục kỳ thi đại học, vậy nhất định anh ta phải tham gia kỳ thi đại học này.
Chỉ có tham gia thi đại học, như vậy mới có thể trở nên nổi bật, anh ta nhất định sẽ rời khỏi nông thôn, bay ra núi lớn.
“Chú hai, cám ơn chú, con biết phải làm sao rồi. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ chăm chỉ học tập, đợi đến lúc khôi phục kỳ thi đại học, con mới có năng lực tham gia.” Tô Kiến Hoành cam đoan với Tô Cần.
Tô Cần vỗ vỗ vai anh ta: "Con à, tốt lắm, con có thể nghĩ như vậy, chú hai cảm thấy vui mừng cho con.
Lúc Tô Kiến Quốc trở về, liền kéo Tô Kiến Hoành đến phòng của bọn họ, hai người ở trong phòng thì thà thì thầm, không biết đang bàn bạc cái gì.
Vãn Vãn muốn đi nghe, đáng tiếc bọn họ đóng cửa lại, nghe không được.
Nhưng Vãn Vãn suy đoán, chắc là có liên quan đến chuyện tách hộ của anh họ Kiến Hoành.
Chắc chắn bên nhà bác cả sẽ không buông tay, sẽ còn quấn lấy anh họ Kiến Hoành. Không quấn quít thì làm sao bây giờ? Nhà bác cả bây giờ què, yếu, vốn trông cậy vào việc anh họ Kiến Hoành đi học xong, xin nghỉ về nhà kiếm tiền, mới có thể kiếm được nhiều lương thực hơn một chút, như thế thì cả nhà mới không đến mức đói bụng.
Lại thêm ông nội Tô và bà nội Tô làm việc, hai ông bà còn chưa già đến mức làm không nổi, tự nhiên cũng là có điểm công, hơn nữa nhà con thứ hai và nhà con thứ ba chia lương thực dưỡng lão, có vậy thì một nhà bác cả mới có thể ăn đủ uống đủ.
Giờ đây anh họ Kiến Hoành đơn phương tách hộ, sao bọn họ có thể bỏ qua?
Ngẫm lại, đúng là cần cho ra một điều lệ.
Có lẽ anh cả có kế gì cho anh ta, chắc là đang dạy cho anh họ Kiến Hoành, xảy ra chuyện như thế thì nên xử lý như thế nào.
Lúc Tô Kiến Quốc và Kiến Hoành đi ra, nháy mắt với Vãn Vãn, nụ cười trên mặt rất sâu.
Quả nhiên, vẫn để cho Vãn Vãn đoán được.
Trong lúc đám người Tô Kiến Quốc chờ khôi phục thi đại học, thi đại học còn chưa chờ được, lại chờ được tin tức ông cụ Tiêu quay về.
Đồng thời nghe nói bệnh của mẹ Trình càng ngày càng nặng, ngay cả giường cũng không xuống được, cũng không biết là cái gì kích thích chị ấy.
Vãn Vãn và ba anh trai cũng cùng nhau đi đến thôn Hạ Hà, ông cụ Tiêu đối xử với nhà họ Tô rất tốt, chưa kể đến anh hai Tô Kiến Binh là học trò của ông ấy, Vãn Vãn còn gọi ông ấy một tiếng ông nội.
Bây giờ, ông cụ Tiêu phải quay trở lại Bắc Kinh rồi, sau khi trở về tình hình như thế nào, người khác không biết, nhưng Vãn Vãn có thể đoán được.
Sau khi ông cụ Tiêu trở về, chắc chắn sẽ trở về với chức vụ ban đầu của mình, điều này không cần nghĩ cũng biết.
Ông cụ Tiêu không phải là kỹ thuật kiếm sống thuần túy như ông Thạch và giáo sư Lý, ông ấy là chính khách. Chính khách trở về, hiển nhiên có vị trí của ông ấy.
“Vãn Vãn, cháu đến đây?” Tiêu Trường Chinh vẫy tay với Vãn Vãn.
Tiêu Trường Chinh lúc này đã thay bộ quần áo, mặc quân phục hoàn toàn mới, chỉ là tóc đã bạc phơ. Ở thôn Hạ Hà vài năm, khiến tóc của ông ấy bạc trắng hoàn toàn rồi.
Vãn Vãn đi tới, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn ông cụ Tiêu.
Ông cụ đưa tay vuốt ve mái tóc của cô: “Đợi cháu lớn lên rồi, nhất định phải nhớ đến Bắc Kinh tìm ông nội, có được không?"
Vãn Vãn nói: “Bây giờ cháu không đến được."
“Ông nội biết cháu phải đi học, đợi cháu lớn lên, thi vào đại học, đến Bắc Kinh có được không? Đến lúc ấy ông nội giới thiệu đứa cháu gái nhỏ của ông cho cháu, giới thiệu Ngọc Nguyệt của ông cho cháu làm quen."
Vãn Vãn nghiêng đầu suy nghĩ, nhất thời chưa trả lời lời của ông ấy.
“Ngọc Nguyệt nhà ông là một đứa bé ngoan, đến lúc ấy cháu chắc chắn sẽ rất vui vẻ làm quen với nó. Đến tìm ông nội, có được không?” Trong mắt Tiêu Trường Chinh tràn đầy sự mong chờ.
Tiêu Trường Chinh cho dù địa vị cao bao nhiêu, ông ấy cũng là một lão già, một lão già mất đi đứa con trai. Ông ấy ở đây bảy tám năm rồi, vẫn luôn rất thích Vãn Vãn, chính là muốn cô bé có thể đến tìm ông ấy, còn có Trình Kiêu…