Ông ấy nhìn về phía Trình Kiêu, trong tim có chút nhói, có hơi run, nhưng lại nhẫn lại sự mong chờ này.
Vãn Vãn thuận theo ánh mắt của ông ấy nhìn về phía Trình Kiêu, suy nghĩ một lúc, đã đồng ý: “Ông nội Tiêu, cháu sẽ tới thăm ông, dẫn theo anh Trình Kiêu cùng tới"
Tiêu Trường Chinh nói: “Tiểu tử thối này, ông sắp phải đi rồi, nó cũng không đi lên khóc vài tiếng, nó vốn dĩ là chỉ mong lão già này đi, một chút không nỡ cũng không có"
Trình Kiêu chỉ lặng lẽ bước tới, không nói không nỡ, cũng không ôm ông cụ Tiêu khóc nức nở. Tính cách của cậu ấy như thế này, ông cụ cũng biết, đương nhiên cũng không cưỡng cầu.
Cũng chính vì tính cách này của cậu ấy có chút giống với đứa con trai của mình, lúc Tiêu Trường Chinh nhìn cậu ấy, liền không kìm lòng nổi mà nhớ đến đứa con trai. Cũng coi như là nhìn vật nhớ người đi.
“Được rồi, ông không ép, ông phải trở về rồi. Vẫy tay chào họ, Tiêu Trường Chinh ngồi vào chiếc xe jeep đó rồi.
Một chiếc xe jeep quân dụng.
Tiêu Luân Đạt đứng bên cạnh ông cụ Tiêu, cậu ta không nhìn Trình Kiêu, cũng không nhìn ông cụ Tiêu, chỉ là đôi mắt lại đang nhìn Vãn Vãn.
Cậu ta cũng học theo ông cụ Tiêu, muốn vuốt ve đỉnh tóc mềm mại của Vãn Vãn, nhưng nhìn thấy đôi mắt ánh nước sương mù của Vãn Vãn đang nhìn cậu ta, cậu ta càng muốn véo khuôn mặt nhỏ của cô.
Nhưng tay cậu ta lại bị một bàn tay khác cản lại, cậu ta nhìn sang, phát hiện người đang cản trở cậu ta vậy mà lại là Trình Kiêu!
Đôi mắt cậu ta khẽ nheo lại, trừng mắt nhìn Trình Kiêu một cách giận dữ, lại thấy đối phương chỉ nhìn cậu ta bằng một ánh mắt thờ ơ.
Đột nhiên cảm thấy, thiếu niên mười sáu tuổi trước mắt sẽ là đối thủ của cậu ta.
Trình Kiêu chỉ mím chặt môi, lấy khóe mắt liếc cậu ta, hình dáng cậu ta trong đôi mắt của cậu ấy đang lay động, cậu ấy thu lại tầm mắt, trong phút chốc, không còn bóng dáng ấy nữa.
“Luân Đạt, trở về thôi.” Tiêu Trường Chinh hô lên một tiếng, thò nửa đầu ra khỏi chiếc xe jeep.
Tiêu Luân Đạt đáp lại một tiếng, nói với Vãn Vãn: “Vãn Vãn, tôi về trước đây.” Muốn bắt tay với Văn Vãn, nhưng Trình Kiêu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cậu ta cái gì cũng không làm được.
Lúc này lên chiếc xe jeep, còn thò đầu ra nhìn Văn Vãn, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến, cho đến khi chiếc xe chở họ dần khuất hỏi tầm mắt của mọi người.
“Ông nội Tiêu, Tiêu Luân Đạt!” Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, một giọng nói từ trong đoàn người truyền đến.
Giọng nói quen thuộc này, Vãn Vãn không bao giờ quên được, nhìn lại liền thấy Tô Vũ Đình xô đoàn người hai bên ra, muốn đuổi kịp đoàn xe đang dần rời đi.
Tô Vũ Đình thật sự tức giận đến mức muốn cắn răng rồi, cô ấy từ sớm đã hẹn giờ rõ ràng, bảo bà nội Tô gọi cô ấy dậy. Nhưng cuối cùng cô ấy lại ngủ dậy muộn, bà nội Tô vậy mà lại không gọi cô ấy.
Đến khi cô ấy nôn nóng chạy qua, trên đường vì chạy quá nhanh, còn bị ngã mấy lần, không dễ gì cô ấy mới đuổi kịp, ông cụ Tiêu sao lại đi rồi?
Khiến cô ấy đến tiễn người cũng tiễn không thành? Quá buồn bực.
“Tảo Tảo... Bà nội Tô bên đó hét, chuyện Tô Vũ Đình ngã bà ta từ xa đã nhìn thấy, đang đau lòng đây.
Mặc dù người khác hết lần này đến lần khác nói với bà ta, Tô Vũ Đình đảm đương không nổi hàm tước phúc tinh, bà ta vẫn ngoan cố cho rằng điều đó không sai.
Lúc này nhìn thấy hai đầu gối của Tô Vũ Đình ngã sưng lên, bà ta đau lòng muốn đi tới giúp cô ấy xoa хоа.
Trong đáy mắt của Tô Vũ Đình hiện lên một tia chén ghét, chỉ có điều rất nhanh chóng trở lại bình thường, không bị ai nhìn thấy.
Tô Vãn Vãn nhìn cảnh này từ xa, đã rất lâu cô bé mới lại nhìn thấy Tô Vũ Đình.
Tô Vũ Đình thực sự là càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi? Gia đình bác Cả bên đó, bất kể là Tô Đại Lực hay Lưu Chiêu Đệ, tướng mạo đều hết sức bình thường, chỉ có Tô Vũ Đình nhặt được những ưu điểm tốt nhất của cha mẹ, xinh đẹp ra tựa như một đóa sen.
Trình Kiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y Vãn Vãn, trao cho cô bé hơi ấm, cô bé trao cho cậu ấy nụ cười ấm áp.
“Ngay cả lão Tiêu cũng đi rồi à, chỉ còn lại một mình ông” Giáo sư Lý thở dài một tiếng, nói rằng ông ta cũng sẽ trở về, nhưng ông ta vẫn luôn chưa nhận được thông tin quay lại.
Vãn Vãn nói: “Ông nội Lý, ông chắc chắn cũng sẽ trở về, nói không chừng rất nhanh sẽ được thông qua.
Cô bé nhớ kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ 77 được thông báo vào tháng mười, mà vào tháng chín, có lẽ đã mở cuộc họp rồi. Vậy giáo sư Lý sẽ trở về muộn nhất là tháng mười, nói không chừng còn sẽ trở về sớm hơn.
Bây giờ là tháng năm, cách ngày đó thực sự không xa rồi.
Giáo sư Lý chỉ nghĩ là Vãn Vãn đang an ủi ông ta, không trở về thì không trở về, ông ta sẽ ở đây sống quãng đời còn lại. Hiếm khi Vãn Vãn đứa trẻ này còn quan tâm ông ta như thế, đứa trẻ này thật sự khiến người ta rất ấm lòng.
Càng nhìn càng thích, nhưng đáng tiếc là Vãn Vãn không nguyện ý học quốc họa với ông ta. Ông ta thu nhận Tô Kiến Dân, đó là kết quả tốt thứ hai của ông ta, ông ta vẫn mong muốn Vãn Vãn có thể học quốc họa cùng với ông ta.
Lúc đó hỏi cô bé, cô bé vẫn nhỏ, mới bốn tuổi, đứa trẻ bốn tuổi hiểu cái gì? Bây giờ Vãn Vãn cũng tám, chín tuổi rồi, hẳn là biết tương lai muốn làm gì. Ông ta lại hỏi cô bé một lần nữa? Có nguyện ý học vẽ cùng ông ta không?
“Vãn Vãn, cháu tới đây, ông nội Lý có chuyện muốn hỏi cháu. Giáo sư Lý vẫn quyết định động viên cô bé, nếu thực sự có thể thay đổi cách nghĩ, thực sự có thể cùng ông ta học vẽ, vậy thì trong lòng ông ta sẽ rất vui mừng.
Cũng không biết tại sao, trong lòng ông ta luôn có một loại cảm giác, nếu Vãn Vãn cùng ông ta học vẽ, thành tích sau này tuyệt đối sẽ vượt qua ông ta.
Mặc dù Vãn Vãn không hiểu tại sao giáo sư Lý lại đột nhiên gọi cô bé đi tới chuồng bò, nhưng ông ta gọi rồi, cô bé đương nhiên cũng không từ chối.
Cùng đi qua đó, còn có Trình Kiêu, cậu ấy không yên tâm về Vãn Vãn.
Đến chỗ chuồng bò, giáo sư Lý rót một ly nước, và hỏi cô bé: “Vãn Vãn, có muốn học vẽ cùng ông không?"
Vãn Vãn nói: “Ông nội Lý, vấn đề này lúc trước ông đã từng hỏi cháu rồi, cháu nhớ là cháu cũng từng nói qua với ông"
“Ông biết, lúc trước cháu từ chối ông, nhưng ông vẫn cảm thấy cháu có thiên phú, cho nên muốn dạy cháu. Mặt giáo sư Lý tràn đầy mong chờ.
Vãn Vãn trầm mặc rồi, cô bé không phải là không muốn đồng ý. Điều này khác với học ngành y, chuyện học ngành y có ảnh hưởng trực tiếp đến kiếp trước của cô bé, cô bé không thích bệnh viện, nhưng không muốn tiếp xúc với ngành bác sĩ này. Nhưng học vẽ lại khác.
Huống chi, trong lòng cô bé còn có một bí mật, điều đó không đủ để nói với người ngoài nghe.
Ở kiếp trước, đã từng học thiết kế, vào thời điểm đó tiếp xúc nhiều nhất là máy tính, cô bé thường vẽ trên máy tính. Cũng có lúc sẽ dùng tranh kỹ thuật, vẽ phác họa, nhưng chưa bao giờ học qua quốc họa.
Nhưng giáo sư Lý có biết cách vẽ tranh kỹ thuật phác họa không?
Những thứ này cô bé chưa từng hỏi qua ông ta, lúc ấy ông ta hỏi cô bé có muốn học quốc họa không, cô bé từ chối rồi. Không phải là cô bé không muốn học, mà là sợ suy nghĩ cố định của mình sẽ bị làm loạn. Quốc họa và tranh kĩ thuật, mặc dù đều là vẽ, suy cho cùng là không giống nhau.
“Vãn Vãn, ông biết trong lòng cháu bận tâm điều gì, ông già này chỉ đơn thuần là thích cháu, chưa từng nghĩ đến việc khiến cháu đạt được những thành tựu gì trong giới quốc họa.” Giáo sư Lý nói: “Cho dù tương lai không thể truyền từ đời này qua đời khác, ông chỉ đơn thuần là muốn dạy cháu mà thôi, chuyện rất đơn giản"
Vãn Vãn đang suy tư.