Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 244: Chương 244




Một ngày, thôn Hạ Hà lại một lần nữa hoan nghênh một nhân vật lớn, lái xe con đi tới, ngay tức khắc người xung quanh đã vây kín.

Khi chiếc xe chạy tới, dân thôn Hạ Hà đều sôi nổi.

Gần đây, luôn có ô tô đến, từ lúc ông Thạch bị đón đi, sau đó là ông cụ Tiêu bị đón đi, bây giờ lại có ô tô đến, ánh mắt của mọi người đều hướng tới giáo sư Lý.

Đây là muốn đón giáo sư Lý đi sao?

Nghĩ lại cũng có khả năng, dù sao giáo sư Lý không phải là nông dân bản địa ở thôn Hạ Hà, ông ta là từ trường đại học tỉnh đến, là giáo sư đại học, bây giờ được mời trở về, điều này không phải là một chuyện rất bình thường sao?

Ông Sơn bí thư chi bộ và đội trưởng Đại Minh hai người họ ở cạnh những nhân vật lớn đó, đó là lãnh đạo từ tỉnh đến, nghe nói là lãnh đạo lớn của sở giáo dục tỉnh, còn lớn hơn cả huyện trưởng.

Ông Sơn bí thư chi bộ có thể gặp bao nhiêu lãnh đạo? Quan chức lớn nhất mà ông ấy từng gặp, đó là bí thư huyện ủy, còn là vì khi ấy cấp trên đến đón ông Thạch và ông nội Tiêu, huyện trưởng và bí thư cùng đến.

Lần này, huyện trưởng vẫn ở cạnh lãnh đạo lớn, còn kèm theo nụ cười.

Trong lòng mãn nguyện rồi, thôn Hạ Hà không lớn, lại đón ba nhân vật lớn ở đây. Ông ấy và Đại Minh hai người cũng thông minh khôn khéo, không làm khó ba người, sau khi tranh đấu sẽ luôn đến chuồng bò an ủi họ, còn mang đến những thứ ăn được dùng được.

Ông nội Tiêu biết họ cũng khá khó xử, sẽ không thù hằn họ.

Lúc này, giáo sư Lý lại rất bình tĩnh chờ đợi, như thế những chiếc xe đó không liên quan gì đến ông ta vậy.

Tổng cộng có hai chiếc xe tới, trên xe một vài người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước xuống.

Một người trong số đó nói: “Xin hỏi là giáo sư Lý phải không?"

Giáo sư Lý lúc này ăn mặc như lão nông, trên người mặc một quần áo lao động màu xám, trên quần áo còn có miếng vá, trên tay áo và ống quần có bùn, trên tay còn cầm cuốc, đang vác nó trên vai.

Cứ vậy mà đứng trước mặt những người này, quần áo họ mặc quá sạch sẽ, trên người lại có sự sang trọng của phần tử trí thức, so với giáo sư Lý cảm thấy là có sự ngăn cách.

Ông ta hỏi: “Đúng vậy, mấy người là...?"

Một người trong số họ cúi đầu chào giáo sư Lý: “Chào ngài giáo sư Lý, tôi là người của sở giáo dục tỉnh, cấp trên gửi thông báo, bảo ngài đến Bắc Kinh họp, ngài thấy sao?"

Giáo sư Lý chỉ nhàn nhạt nhìn họ một cái, lắc đầu: “Tôi bây giờ là nhân viên bị điều về thôn, tôi có lỗi, tôi muốn cải tạo. Tôi đến Bắc Kinh cái gì, họp cái gì? Mấy người trở về đi"

Đối với những lời nói về việc đến Bắc Kinh họp, ông ta khịt mũi khinh bỉ, hoàn toàn không tin.

Năm đó khi ông ta bị đánh xuống, trên người gánh tội danh nghiêm trọng, lúc đó ông ta nghĩ rằng bản thân xong đời rồi. Sau này dưới sự điều hành của người quen, mới có thể giữ được cái mạng này.

Cũng là may mắn của ông ta, bị điều đến thôn Hạ Hà, cán bộ của thôn Hạ Hà đều là người tốt, không có áp lực gì đối với ông ta. Dân trong thôn cũng không tiến hành đấu tranh với ông ta, chỉ là hành động như thường lệ.

Ông ta không cảm nhận được bất cứ tổn hại nào.

Nhưng lúc bị điều xuống, tổn thương đã hình thành, ông ta cũng sợ, lỡ như quay trở về, lại bị công kích một lần nữa thì phải làm sao? Nghĩ lại, vẫn là ở thôn này đi, còn có thể dạy học sinh của mình, hai đứa học sinh ông ta đều rất hài lòng.

Vãn Vãn thông minh, tiến bộ vô cùng nhanh, ông ta trước giờ chưa từng thấy học sinh nào tiến bộ nhanh như vậy. Tô Kiến Dân cũng không tệ, tuy thiên phú không bằng Vãn Vãn, nhưng cậu bé chịu khó, rất nỗ lực, đổi mới không đủ nhưng bảo thủ có thừa, thế là đủ rồi.

Ông ta ở thôn quê rất vui vẻ, thế là đủ rồi. Dù là ông ta rất muốn quay trở lại trường học, tiếp tục sự nghiệp trồng người, nhưng lại sợ phải chịu tổn thương một lần nữa, nghĩ lại, ở thôn quê sự nghiệp trồng người cũng vậy, mặc dù học sinh ít hơn, cũng đủ rồi.

“Giáo sư Lý, là thông báo của Bắc Kinh gửi đến, là bộ giáo dục đích thân gọi điện thoại tới, bảo chúng tôi bắt buộc phải đón giáo sư Lý trở lại, sau đó hộ tống đến Bắc Kinh họp, ngài vui lòng"

Giáo sư Lý xua tay: “Không cần, tôi là một thư sinh, đi họp cái gì? Mấy người về đi, tôi ở lại đây, không đi đâu cả.” Ông ta muốn đi về.

Vãn Vãn theo sau ông ta, không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Bây giờ là kỳ nghỉ hè, cô bé vừa hay có thời gian, liền về quê, theo giáo sư Lý học vẽ.

Những người trong sở giáo dục tỉnh này, một người cô bé cũng không quen biết, nhưng nhìn thái độ thành khẩn của họ, chắc là đến với sự chân thành.

Cô bé nhớ lại khoảng thời gian ở kiếp trước, đã từng hiểu giai đoạn lịch sử này. Đặng Công trở về chủ trì công việc, chủ trì phương diện liên quan đến giáo dục, cũng vào khoảng thời gian này, ông ấy nêu ra những việc liên quan đến việc khôi phục kỳ thi đại học. Ông ấy chống chọi với tất cả các áp lực, muốn mang đến cơ hội cho sinh viên khắp nơi được tiếp tục học tập, cho tất cả các nhà giáo dục một đãi ngộ công bằng, sửa đổi lại tất cả các giáo sư đại học ở nông thôn hoặc là cấp cơ sở. Muốn sinh viên có thể hoạt động bình thường trở lại, có thể khôi phục công việc tuyển sinh bình thường.

Nhưng rất nhiều người không tin, cũng sợ rồi, sợ rằng chuyện tốt như này đến cuối cùng lại không có cách nào thực hiện được, còn có một số người đang trông ngóng.

Cô bé chỉ nhớ vào thời điểm đó, sau này có rất nhiều giáo sư được mời đến Bắc Kinh tham gia hội nghị, sau hơn một tháng, phương án cuối cùng đã được quyết định.

Việc này có lẽ là sự thật.

Nhưng giáo sư Lý bây giờ thực sự sợ rồi, ông ta không dám cùng họ quay trở về, sợ đến lúc đó ngay cả cơ hội ở thôn quê cải tạo cũng không có.

Bản chất con người, nghĩ lại cũng có thể hiểu được ông ta.

“Giáo sư Lý... Những người đó hét.

Giáo sư Lý chỉ vẫy vẫy tay, vác cuốc chậm rì rì quay lại chuồng bò của ông ta.

Tám năm cải tạo ở nông thôn, khiến ông ta đã thích nghi với nông thôn, lúc này nếu ông ta không nói, không có ai biết rằng ông ta là giáo sư đại học, đã hoàn toàn biến thành nông dân. Làm mấy việc đồng áng, còn trơn tru hơn nhiều người nông thôn.

Người của sở giáo dục tỉnh cứ đưa mắt nhìn ông ta đi về, rất muốn đến gần nhưng lại bị mọi người trong đó ngăn lại.

“Chuyện này chúng ta trước tiên nên quay về báo cáo với bộ trưởng, nghĩ biện pháp nên làm thế nào. Thở dài nói, đây là làm ơn mắc oán, ngay từ đầu sao anh ta lại động vào cái việc rủi ro này làm gì cơ chứ.

Rõ biết giáo sư Lý tính tình rất thẳng thắn, nhất định sẽ không theo anh ta trở về một cách dễ dàng như vậy, lại còn nguyện ý muốn đến thử, kết quả là bị vả mặt như thế này.

Cảm nhận của lần vả mặt này, thực sự rất khó chịu.

“Trở về thôi, những người ở địa phương khác chắc chắn cũng sẽ không thuận lợi như này, nhất định cũng sẽ bị từ chối giống chúng ta. Nghĩ đến đây, tự an ủi mình một chút, cũng cảm thấy cũng không quá mất mặt.

Mặc dù giáo sư Lý từ chối họ, ít nhất cũng là nói chuyện tử tế, thái độ cũng không tệ, nói không chừng các động chỉ ở những địa phương khác còn gặp phải tình hình tồi tệ hơn họ thì sao?

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy trong lòng được an ủi.

Nói không chừng những người khác còn ngại hơn, thảm hơn họ nữa.

Vãn Vãn theo sau giáo sư Lý, theo ông ta cùng quay lại chuồng bò.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.