Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 243: Chương 243




Trình Kiêu ở bên cạnh nói: “Vãn Vãn, nếu em thực sự thích thì có thể học cùng với giáo sư Lý. Em và Kiến Dân hai người đều trở thành học sinh của giáo sư Lý, chẳng phải là một chuyện khá tốt hay sao? Bây giờ Kiến Dân trưởng thành rất nhanh trên lĩnh vực hội họa.

Giáo sư Lý nói: “Kiến Dân thích hội họa, nhưng thiên phú của nó trên hội họa dù sao cũng chỉ ở mức phổ thông. Giữ gìn cái đã có thì có thừa, nhưng sáng tạo lại chưa tới, hơn nữa thiếu sự thông minh tài trí Vãn Vãn là đứa trẻ đầu tiên mà ông ta để mắt tới, lúc đó ông ta cảm thấy đứa trẻ này rất thông minh, nếu có thể tham gia vào hội họa Trung Quốc, chắc chắn sẽ có triển vọng rất lớn.

Vãn Vãn nói: “Ông nội Lý, cháu không thích loại vẽ tranh bằng cọ mềm, cháu thích dùng bút cứng vẽ phác họa.

“Cháu là nói tranh kỹ thuật hoặc là phác họa sao? Hay là tranh sơn dầu?” Giáo sư Lý lại lắc đầu: “Tranh sơn dầu cũng cần cọ dầu, cọ vẽ tuy không giống lắm với cọ lông, nhưng kỳ thực cũng tương tự."

Vãn Vãn nói: “Lúc trước cháu thích dùng cành cây vẽ trên mặt đất, sau này khi học tiểu học, có bút chì, cháu thích dùng bút chì vẽ."

Đôi mắt giáo sư Lý sáng lên: “Vãn Vãn, cháu thể hiện chút tài năng cho ông nội Lý xem xem.

Ông ta vẫn luôn biết Vãn Vãn là một đứa trẻ có trí thông minh, nhưng ông ta không biết những lúc không có người, Vãn Vãn vậy mà lại biết dùng bút cứng vẽ sao? Cũng không biết cô bé vẽ loại tranh gì, người có thiên phú, cho dù không có ai ở bên cạnh dạy cô bé, bản thân cô bé tự học cũng có thể học được.

Vãn Vãn không từ chối, quả nhiên cầm lấy một chiếc đũa, thấm nước bắt đầu vẽ trên bàn.

Mắt giáo sư Lý càng ngày càng sáng hơn, đến cuối cùng hoàn toàn là kinh ngạc.

Ông ta thực sự không ngờ rằng, Vãn Vãn lại có thiên phú lớn như vậy, bức vẽ tay này, hoàn toàn không giống một đứa trẻ có thể vẽ ra được.

“Vãn Vãn, cháu tự học sao?” Ông ta không nhịn được hỏi, trong giọng nói không che đậy được sự phát run.

Vãn Vãn nói: “Lúc trước khi cháu đi trên phố nhìn thấy có người vẽ tranh, người đó vẽ tranh bằng bút chì, sau đó nhân vật được vẽ ra giống như đúc. Sau đó cháu có hỏi qua ông ấy, khi có thời gian sẽ đi tới chỗ đó xem ông ấy vẽ. Nhưng về sau không nhìn thấy ông ấy nữa, cũng không biết là đi đâu, hay là bị người khác bắt rồi.” Trong ngữ khí có sự tiếc nuối sâu sắc.

Giáo sư Lý biết, Vãn Vãn chắc chắn là nhìn thấy ở trong phố có người vẽ tranh như vậy, vì tò mò mà đã yêu thích nó, sau đó ngày ngày đều đến xem. Nhưng loại tranh này, vào thời điểm đó thuộc vào loại nhảy cảm, chỉ sợ là thực sự có khả năng bị người khác bắt rồi.

Giáo sư Lý nói: “Bây giờ đất nước đã mở rộng quản chế của phương diện này, nếu người kia bị bắt, chắc chắn sẽ được thả ra. Ngừng một chút, ông ta lại nói: “Thực ra điều ông vẫn luôn chưa nói với cháu là, ông không chỉ biết vẽ quốc họa, còn biết tranh kỹ thuật và phác họa. Là một họa sĩ, sao có thể chỉ biết vẽ một loại cơ chứ?” Nhưng tranh kỹ thuật và phác họa của ông ta vẽ không xuất sắc bằng quốc họa thôi.

Mắt Vãn Vãn sáng lên, sao cô bé lại không những đến điều này cơ chứ?

Giáo sư Lý vẽ quốc họa lợi hại như thế, sao có thể không biết vẽ tranh kỹ thuật và phác họa được. Nhưng cô bé chưa từng nhìn thấy ông ta vẽ phác họa, chỉ thấy khi ông ta vẽ quốc họa.

Quốc họa của ông ta thực sự rất đẹp.

“Đó là đương nhiên, thực ra năm đó ông đã ra nước ngoài. Nếu không, lúc đại vận động, ông sao có thể bị lật đổ? Đó là bị người khác báo cáo, nói ông qua nước ngoài, ở nước ngoài du học. Giáo sư Lý th dài.

Năm đó bị người khác thông báo như vậy, trái tim ông ta thực sự rỉ máu.

Ông ta ra nước ngoài, lúc đó cũng là vì nghệ thuật, nào đã từng nghĩ quá nhiều? Năm đó điều kiện gia đình cũng tốt, ra nước ngoài du học, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Làm sao có thể nghĩ ra được, chính là vì ông ta ra nước ngoài du học, vậy mà lại bị người khác nắm thóp, trở thành bằng chứng của những người đi theo con đường tư bản và liên kết với nước ngoài.

Nếu không phải có người đã báo cáo ông ta, có lẽ ông ta chưa đến được thôn Hạ Hà, đã bị người khác xóa sổ rồi.

“Ông không chỉ biết vẽ tranh kỹ thuật phác họa, ông còn biết vẽ tranh sơn dầu. Giáo sư Lý nói thêm.

Mắt Vãn Vãn sáng lên, giáo sư Lý đây là toàn năng.

Cô bé không ngờ tới, ông ta lại hiểu nhiều đến vậy.

“Có hứng thú học với ông không?” Giáo sư Lý lại hỏi cô bé.

Vãn Vãn không chút nghĩ ngợi, gật đầu: “Dạ muốn Lúc trước cô bé không học cùng ông ta, vì cô bé lo ngại, dù sao lúc ấy cô bé mới có bốn tuổi, giả vờ cái gì cũng không biết vẽ, có lúc ngược lại còn là thao tác có độ khó cao. Khi không cẩn thận liền có khả năng sẽ chơi quá đà, bị người khác nhận ra chỗ sơ hở.

Cô bé từ chối, đương nhiên là có mục đích của cô bé. Bây giờ đồng ý, cũng là bởi cô bé quả thực muốn học vẽ cùng với giáo sư Lý.

Giáo sư Lý thực sự là người toàn tài, nhân tài cao cấp như vậy, suýt chút nữa bị chôn vùi trong cuộc vận động ở đây, thực là đáng tiếc. May mắn thay dân thôn Hạ Hà hiền lành chất phác, cho dù đề cập đến mệnh lệnh của cấp trên, muốn họ tiến hành đấu tranh nghiêm trọng với giáo sư Lý, vẫn sẽ được ông Sơn bí thư chi bộ và đội trưởng Đại Minh bảo vệ, chỉ giả bộ, chiến đấu một chút.

Giáo sư Lý dừng lại, ông ta thế nào cũng không nghĩ tới việc, Vãn Vãn lại đồng ý nhanh như vậy. Ông ta vẫn luôn cho rằng cô bé sẽ đợi đến khi ông ta mòn cả miệng mới đồng ý.

Không ngờ rằng, ông ta chỉ là thể hiện ra những kỹ năng khác của mình mà ông ta biết, Vãn Vãn liền đồng ý rồi.

Nếu ông ta sớm biết đơn giản như vậy, năm đó ông ta đã đem những thứ này thể hiện ra hết rồi, chứ không cần phải đợi đến bây giờ mới thể hiện. Điều này đã lãng phí mất bao nhiêu thời gian?

Ông ta thế nào cũng không nghĩ tới, Vãn Vãn vậy mà sẽ thích vẽ bằng bút cứng.

Thật là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.

“Được được, vậy cháu học cùng với ông, ông sẽ đem những thứ ông biết dạy cho cháu. Giáo sư Lý rất vui mừng: “Sau này cháu gọi ông là ông nội Lý cũng được, gọi ông là thầy giáo cũng được.

Vãn Vãn nghĩ một chút, vẫn là rất thận trọng củi chào, hô lên một tiếng: “Thầy giáo.

Thầy giáo và sư phụ hiển nhiên có sự khác biệt, nhưng nói đến hội họa, giáo sư Lý là giáo viên đại học, chắc hẳn sẽ thích nghe Vãn Vãn gọi ông ta một tiếng thầy giáo hơn.

“Được, được.” Giáo sư Lý vui mừng đáp lại, lúc Tô Kiến Dân kêu ông ta một tiếng thầy giáo, ông ta cũng không phản ứng lớn đến như vậy.

Có thể thấy được, ông ta thực sự thích Vãn Vãn, muốn Vãn Vãn làm học sinh của ông ta.

Trình Hiểu nhìn, biểu cảm cũng thả lỏng, Vãn Vãn học vẽ cùng với giáo sư Lý, cậu ấy cũng cảm thấy vô cùng tốt.

Vãn Vãn cô bé này, học vẽ một chút, thể hiện tình cảm sâu sắc một chút, là một chuyện rất tốt.

Không giống với y học Trung Quốc, những thứ cần phải hiểu quá nhiều, hơn nữa Vãn Vãn cũng quả thực không phù hợp, cô bé lại không thích. Đối với việc học vẽ, Trình Hiểu hoàn toàn tán thành.

Vãn Vãn chính thức bắt đầu theo giáo sư Lý học vẽ.

Cô bé thường ngày đều sẽ đến trường đi học, chỉ có cuối tuần mới rảnh. Đợi đến kỳ nghỉ, cô bé mới có thể theo giáo sư Lý mọi lúc để học vẽ.

Theo giáo sư Lý học vẽ hai tháng, Vãn Vãn thay đổi rất lớn, tiến bộ cũng vô cùng nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.