Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 247: Chương 247




Tô Kiến Hoành sững sờ một lúc: “Năm nay khôi phục. Nhanh như vậy sao?"

Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy không thể nào nhanh như thế được. Bây giờ đã là tháng bảy rồi, nhưng một chút tin tức vẫn chưa có, năm nay còn có thể tham gia kỳ thi đại học? Điều này không thể sao có thể nhanh như vậy, nhanh nhất cũng phải đợi năm sau.

Vãn Vãn nói: “Mọi chuyện đều có khả năng, nói không chừng các lãnh đạo cảm thấy, thi đại học bị gác lại lâu như vậy, muốn lập tức khôi phục trở lại, sau đó tuyển sinh nhân tài vào trường đại học thì sao? Em đoán, sở giáo dục tỉnh đến mời thầy giáo tới Bắc Kinh họp, nhất định là vì chuyện này. Chỉ cần cuộc họp kết thúc, nói không chừng sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học rồi."

Dù vậy, mọi người vẫn luôn cảm thấy, không thể nào nhanh như vậy được.

Ngay cả Tô Kiến Quốc cũng cảm thấy, kỳ thi đại học sớm nhất cũng phải năm sau. Đến lúc ấy vừa vặn anh Kiến Hoành và anh ấy cùng với Kiến Binh cùng nhau tham gia.

Còn Kiến Dân và Trình Hiểu, vẫn còn sớm.

Thấy họ đều không tin, Vãn Vãn cũng không thể nói là kỳ thi đại học chắc chắn sẽ đưa thông tin tới vào tháng mười, đến lúc ấy kỳ thi sẽ tổ chức vào cuối năm nhỉ?

Những điều này cô bé không thể nói, cũng không dám nói.

Chuyện thi đại học còn chưa đến, nhưng gia đình thằng Hai đã có một người đến.

Vãn Vãn không ngờ tới, Tô Vũ Đình vậy mà lại đến tìm cô bé.

Giữa cô bé và cô ấy, không phải vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng sao?

Vãn Vãn điềm đạm nhìn cô ấy, muốn biết cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?

Tô Vũ Đình thái độ khác thường, vậy mà lại mỉm cười nhìn cô bé.

Trong lòng Vãn Vãn lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Vãn Vãn lạnh lùng nhìn cô ta, suy đoán cô ta đến làm gì ở trong lòng?

Thiểm Điện ghé vào bên cạnh Vãn Vãn, lè lưỡi, một đôi mắt trừng mắt nhìn thẳng Tô Vũ Đình, rất có một xu thế chỉ cần cô ta dám làm gì thì sẽ nhào lên.

"Chị qua đây làm gì? Đắc ý chuyện chị sắp lên cấp ba rồi? Hay là gì?" Vãn Vãn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, Tô Vũ Đình tìm cô bé có chuyện gì. Ngoại trừ khoe khoang, sẽ còn có cái gì?

Tô Vũ Đình nói: "Chị lên cấp ba đó là bởi vì ta thông minh, đó là chuyện em không thể nào sánh được."

Trong lòng Vãn Vãn khịt mũi coi thường, một người sống lại, lên cấp ba trước đã đắc ý rồi? Nếu như có thể, hiện tại cô bé cũng có thể trực tiếp thi Đại học, chẳng qua là không muốn khoe khoang như vậy thôi.

Mọi người cũng không phải ngốc, lớn lên ở nông thôn, không có ai dạy con gái cả, có thể nhảy lớp liên tục, sau đó lấy chín tuổi lập tức sẽ lên cấp ba? Đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ.

Cũng không giống Vãn Vãn, ba người anh trai ai cũng là người học giỏi, mặc kệ đổi là ai dạy cô bé thì đều có thể dạy ra một thiên tài. Nếu cô bé nhảy lớp, chí ít sẽ không có người nghi ngờ.

Tô Vũ Đình thì hoàn toàn không giống vậy. Vốn là còn một anh Kiến Hoành có thể dạy cô ta, nhưng cô ta lại làm anh Kiến Hoành tức tối bỏ chạy. Chú ba lại ở huyện thành, mà quan hệ lại không tốt với nhà bác cả, ai đến dạy cô ta. Nhìn thế nào cũng có thể làm người khác nghi ngờ, không biết Tô Vũ Đình này sao lại nóng vội như vậy, vội vã đi làm loại chuyện khoa trương mà bị người khác nghi ngờ này.

Chỉ bởi vì thể hiện cô ta thông minh, là một tài nữ?

Để cho người ta cảm thấy, bà nội Tô chiều cô ta là đúng?

"Hôm nay chị đến tìm em, không phải là khoe khoang với em. Cái này cũng không có gì phải khoe cả, chị vốn thông minh hơn em, em ngoại trừ người nhà sủng mình cũng không có bản lĩnh gì, người chín tuổi mới học lớp bốn, không có gì đáng để chị hao tâm tổn trí cơ." Tô Vũ Đình khẽ nâng cằm.

Vãn Vãn lại cười, cô bé chín tuổi học lớp bốn, ở trong mắt người khác lại là kẻ ngốc?

"Tô Tảo Tảo, chị thật sự coi người khác không biết chị mấy cân mấy lạng à? Tôi chỉ lười nói thôi, lười so đo với chị. Coi như là thằng hề múa loạn thôi." Văn Vãn thật sự không tức giận chút nào.

Đối với một người sống lại, lợi dụng tri thức của kiếp trước, đi tranh đoạt với học sinh khác, thật không có gì đáng để khoe khoang cả.

Nếu như có thể, cô bé cũng có thể làm được.

Chẳng qua cô bé cảm thấy, cùng nhau đi học với các bạn cùng trang lứa ở trường, chậm rãi lớn lên cũng chính là một niềm vui. Tuổi thơ nên có cuộc sống tuổi thơ, gánh chịu áp lực quá mức, sau này lớn lên còn có thời gian nhẹ nhõm gì chứ? Có phải gánh chịu áp lực càng lớn, lại đi tranh đoạt với những tinh anh trong xã hội hay không?

Còn không bằng hưởng thụ cuộc sống cho tốt, nên làm gì trong niên kỷ nào thì cứ làm như vậy.

Kiếp trước, cô bé muốn nhất chính là cuộc sống như vậy, đáng tiếc thân thể của cô bé không tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người khác đi học, chơi đùa, mà cô bé chỉ có thể một mực ở trong phòng bệnh, ngay cả học cũng chỉ có thể mời người về nhà dạy, cũng không có loại không khí học tập kia.

Hiện tại cô bé xuyên vào trong thế giới này, có được một thân thể khoẻ mạnh, cuối cùng có thể đùa giỡn, đi học cùng đám bạn, cuộc sống như vậy, làm sao cô bé có thể để mất đi?

Mỗi người có ý nghĩ khác nhau, cuộc sống mong muốn cũng không giống.

Tô Vũ Đình muốn trở nên nổi bật, muốn giẫm người khác dưới lòng bàn chân của cô ta, vậy để cô ta làm đi.

Đợi đến khi Vãn Vãn chậm rãi hưởng thụ cuộc sống xong, cũng có thể học Đại học tốt nhất, tìm công việc xong, thậm chí có tương lai tốt, đây không phải tốt hơn sao?

Thành tựu tương lai, chưa hẳn đã chênh lệch gì so với Tô Vũ Đình.

"Nói cho em, năm nay chị có thể lên trung học, chậm nhất là sang năm, chị đã có thể thi Đại học."

Tô Vũ Đình vẫn luôn cảm thấy, Vãn Vãn là một đứa ngốc, làm sao có thể hơn được người sống lại hai đời như cô ta.

Khoá 77 thi Đại học, cô ta có lẽ không kịp, khoá 78 thi Đại học, cô ta nhất định phải lên. Cô ta muốn làm người đầu tiên của thôn Hạ Hà, làm người đầu tiên của huyện Nghệ An, thậm chí là người đầu tiên của thành phố Minh Cô ta muốn lưu phương muôn đời, muốn trở thành người mà ai vừa nhắc tên mình thì sẽ dựng ngón tay lên.

Cô ta muốn để nhà chú hai chú ba nhìn xem, Tô Vũ Đình có phải phúc tinh hay không.

Cô ta muốn đánh mặt của tất cả mọi người, làm cho tất cả mọi người nhìn cô ta - một người tương lai đứng trên đỉnh cao nhìn xuống.

Đặc biệt là Tô Vãn Vãn, còn có Trình Kiêu kia!

Rõ ràng cô ta đã lấy lòng như vậy rồi, Trình Kiêu chính là không nguyện ý để ý đến cô ta, ngay cả con mắt cũng không nguyện ý liếc nhìn cô ta một cái, dựa vào cái gì?

Muốn nói mặc kệ thế giới nào cô ta đều không nhằm vào Trình Kiêu, dù là kiếp trước anh nghèo đến mức leng keng, cô ta đều chưa từng nhắm vào anh, tại sao phải đối đãi với cô ta như vậy?

Trong lòng lại có chút không cam tâm, luôn luôn muốn anh quỳ trên váy xoè của cô ta.

Nếu như Trình Kiêu biết tâm lý của cô ta, khẳng định sẽ tặng cô ta một câu: Lại nằm mơ giữa ban ngày!

Vãn Vãn gật đầu: "Tin chứ, dù là năm nay chị tham gia thi Đại học, tôi cũng tin. Chẳng qua..." cô bé xích lại gần Tô Vũ Đình: "Tô Tảo Tảo, có phải chị coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc hay không?"

"Em có ý gì?" Tô Vũ Đình dựng lông mày lên.

Vãn Vãn biết sẽ khôi phục thi Đại học? Cô bé...

Tô Vũ Đình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô bé, chẳng lẽ cô bé cũng sống lại? Trong lòng nhất thời có cảnh giác.

Vãn Vãn nói: "Bây giờ chưa khôi phục thi Đại học, chị lại biết sắp khôi phục, chị thật sự coi mọi người là kẻ ngốc sao? Chị biết tin này ở chỗ nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.