Tô Vũ Đình thở dài một hơi, còn tưởng rằng Tô Vãn Vãn cũng sống lại cơ.
Ngẫm lại cũng không có khả năng. Nếu Tô Vãn Vãn sống lại, biết mình kiếp trước c.h.ế.t như vậy, sẽ coi như không có việc gì với người khác, còn không phải sẽ xé rách cô ta hay sao?
Nhưng trên mặt Tô Vãn Vãn cũng không phát hiện sự thù hận, nói rõ đối phương cũng không phải sống lại.
Thật sự là dọa cô ta nhảy lên một cái, nếu Tô Văn Vãn cũng sống lại, nhất định sẽ biết chuyện xảy ra sau này của đất nước, sẽ còn ngồi chờ c.h.ế.t sao?
Khẳng định cũng sẽ giống như cô ta, liên tục nhảy lớp, sau đó lên Đại học mà? Cơ hội tốt như vậy, nếu như từ bỏ, vậy rất đáng tiếc.
Cô ta lại không biết, ở nơi cô ta không nhìn thấy, Vãn Vãn hạ tầm mắt xuống, ngón tay siết thật chặt ở đó, cô bé biết đó là ý thức của nguyên thân, sự thù hận tự nhiên với Tô Vãn Vãn.
"Tô Tảo Tảo, nếu tôi mà là chị, sẽ không khoa trương như vậy, thật giống như người nào không biết chị rất có năng lực vậy. Chuyện thi Đại học, ngay cả giáo sư Lý cũng không biết, chị lại biết, chị thật đúng là người tài ba, có thể biết trước" Vãn Vãn dường như là hét ra.
Tô Vũ Đình dùng sức nắm chặt nắm đấm, miệng của Tô Vãn Vãn càng ngày càng lợi hại, làm cho người ta cực kỳ chán ghét.
Vừa rồi mình quá đắc ý, nói lời không nên nói, nói ra chuyện thi Đại học, không nghĩ đến lỗ tai con nhóc này linh như vậy, liền bị cô bé bắt lấy đằng chuôi.
Cô ta nghĩ nghĩ nói: "Đoạn thời gian trước người của bộ giáo dục của tỉnh không phải đến tìm giáo sư Lý sao? Không cần nghĩ cũng biết, giáo sư Lý sắp được đón đi? Tự nhiên là phải quan phục nguyên chức rồi, cái này còn phải nghĩ sao?"
Tô Vãn Vãn nói: "Tô Tảo Tảo, tôi vẫn là câu nói kia, đừng coi người khác đều là kẻ ngốc, đừng cho rằng chị là thông minh nhất, ở trong mắt người khác chị chẳng phải là gì"
Tô Vũ Đình khó thở, xông lên đến bắt tóc của Vãn Vãn: "Mày đúng là do kỹ nữ nuôi, miệng tiện như vậy!"
Da đầu Vãn Vãn đau một trận, trở tay đánh cô ta một cái: "Miệng thúi như vậy thì nên đánh!"
Tô Vũ Đình giống như điên lên xông vào muốn đánh. Cô ta cho đến bây giờ chưa từng bị người tát cho một cái như vậy, Tô Vãn Vãn tính là thứ gì?
Nhưng cô ta còn chưa xông lên, định nắm lấy tóc Vãn Vãn, liền bị Tia Chớp ở bên cạnh rống lên một tiếng.
Miệng Tia Chớp toét ra, lộ ra răng nanh, như vậy dọa đến mức trong lòng Tô Vũ Đình không ngừng run rẩy.
Vãn Vãn chỉ cảm thấy da đầu lại tê rần tiếp, liền thấy Tô Vũ Đình lấy mấy sợi tóc của cô bé xuống, đau đến ánh mắt của cô bé đều bốc lên bọt nước.
Tô Vũ Đình vừa mới bắt được tóc của Vãn Vãn, thấy được động tác của Tia Chớp, dọa đến mức cô ta lập tức buông tay, thân thể liền lui lại, miệng nói: "Tô Vãn Vãn, mày ít cầm chó của mày hù dọa người! Nói cho mày, tao không sợ đâu!" Nói xong, tay giấu ra sau lưng, chuyển hướng chạy ra ngoài.
Tia Chớp làm sao lại buông tha cho cô ta, coi cô ta là con mồi, mài răng xong liền đuổi theo.
"Tia Chớp!" Vãn Vãn khẽ giật mình, hô một tiếng.
Quá khứ chỉ cần cô bé hô một tiếng, Tia Chớp liền có thể dừng lại, nhưng lần này không biết xảy ra chuyện gì, Tia Chớp giống như phát điên xông về phía Tô Vũ Đình Vãn Vãn giật mình, Tia Chớp bắt đầu điên lên, đây chính là ngay cả thịt rừng trên núi đều có thể bị nó cắn xé.
Cô bé mặc dù chán ghét Tô Vũ Đình nhưng cũng đừng bị Tia Chớp cắn cho bị thương thật, đây chính là sẽ c.h.ế.t người. Càng quan trọng hơn là, một khi cắn Tô Vũ Đình bị thương, như vậy Tia Chớp nhất định cũng không sống nổi, sẽ bị người đánh c.h.ế.t tươi.
Cô bé vội vàng chạy ra ngoài, hô: "Tia Chớp, quay lai!"
Tia Chớp dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Văn Vãn, cái mũi lại hít hà, lại như không cần mạng vọt đến chỗ Tô Vũ Đình.
Trong lòng Vãn Vãn giật mình, dạng này của Tia Chớp rất không bình thường.
Tia Chớp rất ít khi phát cuồng như vậy, nó được tiêm vắc xin phòng ngừa không thể phát cuồng được nữa.
Mà vừa rồi vẫn còn tốt, làm sao đột nhiên lại phát cuồng, đó chính là Tô Vũ Đình làm chuyện gì làm Tia Chớp nổi giận?
Vãn Vãn bắt đầu suy nghĩ đến cuộc đối thoại giữa mình và Tô Vũ Đình ở trong đầu, còn có động tác. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như ngoại trừ mấy câu ép buộc của các cô, cô bé đánh Tô Vũ Đình một cái, Tô Vũ Đình lại nắm tóc của cô bé, hình như cũng không làm gì.
Chẳng lẽ bởi vì động tác Tô Vũ Đình nắm tóc cô bé, làm Tia Chớp nổi điên?
Ngẫm lại, có lẽ vậy.
Tô Vũ Đình thật hận c.h.ế.t con ch.ó này, cô ta phải nghĩ biện pháp đánh con ch.ó này, quá đáng ghét.
Mỗi lần cô ta đối đầu với Vãn Vãn, nó nhất định sẽ lao ra, mỗi lần cô ta đều không chiếm được chỗ tốt nào.
Lần này cũng vậy, thế mà nó lại nổi điên với cô ta.
Cô ta vừa chạy trước, vừa hô hào cứu mạng.
Rất nhiều người thấy cảnh này, cầm gậy đi ra, giúp cô ta đánh chó.
"Súc sinh, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!" Bà nội Tô cũng bị hấp dẫn đến, nhìn thấy màn này, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, cầm lấy chổi liền đánh lên người Tia Chớp.
Tia Chớp thật giống như không thấy đau, đi qua phía Tô Vũ Đình.
Dù là có người che chở cô ta, y nguyên vẫn bị Tia Chớp dọa đến quá sức.
Tia Chớp cũng không xông lên người cô ta để cắn, mà là dùng răng cắn lên tay cô ta.
Tô Vũ Đình dọa đến trốn ở sau lưng một đứa trẻ khác, toàn thân đều run rẩy rẩy.
"Chó chết, cút đi! Tô Vãn Vãn, mày còn trốn tránh làm cái gì? Còn không dắt chó c.h.ế.t của mày đi!"
Sau khi Tia Chớp nhào đến bàn tay Tô Vũ Đình, bị bà nội Tô đánh cho đau, lại nhào đến chỗ bà nội Tô làm bà ta sợ đến quá mức.
Tô Vãn Vãn thật vất vả chạy tới bên kia, dắt Tia Chớp, không cho cây gậy của bà nội Tô đánh trên người Tia Chớp.
"Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, sao tai hoạ, sao chổi, đồ xui xẻo! Tao đánh c.h.ế.t mày, đánh c.h.ế.t mày!"
Cây gậy còn chưa rơi xuống, tay đã bị người ta tóm lấy.
Là Trình Kiêu!
"Anh Trình Kiêu, mau cứu Tia Chớp." Vãn Vãn chảy nước mắt, lông trên người Tia Chớp đều rơi rất nhiều: "Là Tô Tảo Tảo muốn đánh em, Tia Chớp hộ chủ, lúc này mới muốn cắn chị ta. Nếu như chị ta không đánh em, nắm tóc em, Tia Chớp sẽ không đi cắn chị ta.
Tia Chớp ngoại trừ doạ Tô Vũ Đình ngay từ đầu, suýt cắn tay cô ta, sau đó liền không động đậy nữa.
Bà nội Tô nói: "Con chó dại này nên đánh chết, hiện tại dám cắn Tảo Tảo, sau này nói không chừng sẽ cắn người khác!" Bà ta hung ác, lại đánh lên người Tia Chớp tiếp.
Đáng tiếc động tác của bà ta đều bị Trình Kiêu ngăn lại, cậu ấy nói: "Có tôi ở đây, ai dám động đến Vãn Vãn, động vào Tia Chớp?" Cặp mắt kia sung huyết nhìn bọn họ, lại thêm vết m.á.u vì đi lấy thịt rừng còn lưu lại, nhìn thế nào cũng doạ người như vậy.
Bà nội Tô kìm lòng không đặng lùi về phía sau.
Vãn Vãn nói: "Bà nói bậy! Tia Chớp tiêm vắc xin từ nhỏ, nó sẽ không nổi điên! Nếu như không phải Tô Tảo Tảo muốn giật tóc cháu, ức hϊếp cháu, Tia Chớp sẽ không vì bảo vệ cháu mà đuổi theo chị ta. Chị ta biết Tia Chớp ở ngay cạnh cháu, sẽ che chở cháu, chị ta chạy đến giật tóc cháu làm gì? Còn muốn đánh cháu."
Tô Vũ Đình rống: "Rõ ràng là mày tát tao! Cũng chỉ cho mày tát tao, lại không cho tao nắm tóc mày rồi?"
Bà nội Tô đi qua, hỏi cô ta: "Tảo Tảo, cháu có bị con ch.ó kia cắn không?"
Tô Vũ Đình nhìn xem tay mình, dường như cũng không có bị cắn, vừa rồi chỉ là bị nó dọa cho, nó cũng không có vọt tới trên người cô ta cắn cô ta. Nhưng cô ta làm sao lại buông tha con ch.ó c.h.ế.t kia, khóc nói: "Nội, cháu bị nó cắn bị thương, cháu có thể nhiễm bệnh hay không?"