Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 51: Chương 51




“Chỗ này để anh làm, em nghỉ ngơi đi, hôm nay em cũng mệt rồi." Tô Cần gọi Kiến Quốc đến giúp anh ấy đốt lửa, còn anh ấy tự mình bắt đầu chiên dầu.

Lục Tư Hoa cũng không khách sáo, chiên dầu cũng không phải công việc khó khăn gì, Tô Cần đã từng làm qua rất nhiều lần, anh ấy có thể làm tốt, cô ấy không cần nhìn chằm chằm một cách lo lắng làm gì: “Chiên dầu xong thì nhớ gọi em."

Lục Tư Hoa gỡ thắt lưng, cuối ngày cảm thấy lưng hơi đau. Tô Kiến Dân thấy vậy, liền chạy đến: “Mẹ, con đ.ấ.m lưng cho mẹ."

Cô ấy nghe vậy thì ngồi xuống, nắm đ.ấ.m nhỏ của Kiến Dân bắt đầu giúp cô ấy đ.ấ.m lưng, Lục Tư Hoa rất cảm động. Mặc dù cô ấy không may gặp phải một người mẹ chồng như vậy, nhưng những đứa con của cô ấy lại rất hiếu thảo, điều này khiến cô ấy cảm thấy vui vẻ yên tâm.

Nhìn cô con gái nhỏ đang ngủ trên giường, chiếc khăn bồng kề con bé, lòng cô ấy lóe lên sự ấm áp, rất thoải mái.

“Mẹ, con đ.ấ.m có thoải mái không?" Tô Kiến Dân vừa xoa xoa đ.ấ.m đấm vừa hỏi.

Lục Tư Hoa nói: “Kiến Dân của mẹ giỏi quá, mới nhỏ thế này mà đã biết đ.ấ.m lưng cho mẹ rồi."

Tô Kiến Dân nghe xong rất vui, bàn tay nhỏ bé lại càng dùng lực mạnh hơn.

Rất nhanh, hương thơm của mỡ heo tỏa ra, Tô Kiến Dân ngửi, suýt thì chảy nước miếng, bàn tay đ.ấ.m lưng dần dần chầm chậm lại.

Bã mỡ heo làm được rất nhiều món, đủ để cả nhà họ ăn trong thời gian dài. Đã bao lâu rồi chưa được ăn món ăn được làm từ bã mỡ heo? Tô Kiến Dân vắt óc suy nghĩ, hình như là rất lâu rồi, cậu ấy đếm từng ngày trên từng ngón tay, dường như đếm không hết.

“Mẹ, xong rồi.” Không lâu sau, Kiến Quốc đến gọi Lục Tư Hoa.

 

Lục Tư Hoa đứng dậy, đến lúc cô ấy thể hiện khả năng của mình rồi, mặc dù eo vẫn còn hơi đau, nhưng cô ấy vẫn đi một cách vui vẻ. Thấy Tô Cần đã đổ bã mỡ heo vào ra, đựng đầy nửa nồi, đang rắc muối lên.

Lục Tư Hoa rửa sạch tay và bắt đầu nấu món ăn đặc biệt của cô ấy, phổi heo kho tàu.

Phổi heo là một món ăn hiếm có, lúc rửa hơi tốn sức một chút, nhưng rửa sạch rồi, mùi vị của nó khi nấu lên phải gọi là tuyệt cú mèo.

Còn có một ít ruột già đã được cô ấy xát muối lên, chờ luộc với nước sôi để lại tới ngày mai ăn.

Hôm nay họ mua rất nhiều gia vị, đủ để làm món phổi heo kho tàu.

Rất nhanh, mùi thơm đã lan tỏa, cái mùi thơm này chưa kể khiến những người nhà bác cả và nhà trên phải chảy nước miếng, mà ngay cả Tô Vãn Vãn đang ngủ cũng bị mùi thơm này đánh thức.

Cô bé hít mũi, mùi thơm quá...

Mùi hương này không chỉ mê hoặc Tô Vãn Vãn chảy nước miếng ròng ròng, mà còn quyến rũ luôn cả gia đình bác Cả cầm lòng không được phải nuốt ngụm nước miếng, nhất là Tô Kiến Hoành, tiếng nuốt nước miếng rõ to, thậm chí còn có sợi chỉ bạc khả nghi chảy xuống từ khóe miệng.

“Tám trăm năm không được ăn đồ ngon hay gì, mà khiến chúng mày thèm ăn đến mức này hả! Là ghét bỏ mấy món tao làm không thể ăn?” Tuy rằng bà nội Tô cũng tò mò thứ gì lại phát ra mùi hương thơm lừng như vậy, nhưng làm một nhân vật tồn tại với vị trí tối cao trong gia đình này, tất nhiên không thể thật sự đi đến gia đình nhà thằng Hai để xem xem nhà nó đang nấu cái gì mà thơm như vậy.

Tách hộ rồi, nếu người ta hiếu thuận thì sẽ cho bọn họ một chút đồ ăn, nếu không hiếu thuận, dù cho không cho bọn họ ăn, nhiều nhất cũng chỉ phải nhận chút tiếng xấu, còn có thể bắt ép sao?

Đương nhiên, nếu bà ta thật sự muốn đi qua bên nhà thằng Hai lấy đồ ăn, chỉ thằng Hai cùng vợ thằng Hai cũng không dám không cho bà ta ăn, nhưng bà ta không hạ mặt xuống được.

Đặc biệt là buổi sáng hôm nay còn bị Lục Tư Hoa giận dỗi như vậy trước mặt mọi người, bà ta càng không có mặt mũi đó. Bà ta cũng có tự tôn, chỉ có con cháu tự mình đưa phần ăn tới cho bà ta thôi, không có chuyện bà ta tự đưa mặt tới lấy đồ ăn.

Lưu Chiêu Đệ nói: “Kiến Hoành, nếu con muốn ăn thì có thể đi sang nhà chú Hai bên kia nhìn xem, lấy chút đồ ăn về đây cho bà nội con, con khoan hãy ăn trước, bà nội con ăn xong rồi con hằng ăn"

Sắc mặt của bà nội Tô vốn đang khó coi nay đã đẹp hơn nhiều, tuy rằng không nở nụ cười, nhưng rõ ràng đã đỡ hơn chút.

Tô Kiến Hoành không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, cậu ta đã chạy về phía cửa: “Bà nội, con sang bên nhà chú Hai lấy đồ ăn."

Bà nội Tô không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, chỉ chậm rãi nói: “Con đi ăn nhiều một chút, chắc chắn thằng Hai đã mua cái gì đó ngon. Có chút tiền cũng không biết tiết kiệm, chỉ biết tiêu pha. Cái mụ đàn bà phá của đó, sớm hay muộn nhà thằng Hai cũng bị nó tiêu nát."

Ngày khác phải nói chuyện với thằng Hai, tuyệt đối không thể để cái mụ đàn bà phá của này tiếp tục như vậy, khiến một cái nhà lụn bại hết, con trai của bà ta ăn cái gì, cháu trai của bà ta ăn cái gì?

Trong lòng không thoải mái, lại nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ, cô ta đang đứng ở đó cụp mi rũ mắt nhìn bà ta, trong lòng bà nội Tô vui vẻ trở lại. Vợ thằng hai không được, vợ thằng cả lại là một đứa tốt, mặc kệ bà ta có đánh có mắng cũng vậy, chưa bao giờ cãi lại, còn hiếu thuận với bà ta trước sau như một, đứa con dâu này không cưới sai chút nào. Huống chi, cô ta còn là mẹ ruột của cháu gái bảo bối phúc tinh của bà ta, về sau phải đối xử với cô ta tốt hơn chút.

Nghĩ xong, ánh mắt của bà nội Tô nhìn về phía Lưu Chiêu Đệ tức khắc trở nên hiền lành hẳn, lại không biết trong khóe mắt Lưu Chiêu Đệ là sự khinh thường và tàn nhẫn.

Tô Kiến Hoành chạy với tốc độ nhanh nhất, vội tới bên chú hai, cậu ta chỉ sợ mình giống như lần trước, sau khi tới rồi đã chẳng còn phần nào được chừa lại cho cậu ta ăn, chỉ có thể ngửi mà chẳng ăn được cái gì, cậu ta không muốn trải qua cảm giác đau khổ như thế thêm lần thứ hai nữa.

Không muốn mất đi, phải đi giành trước mới được, đây là nguyên tắc làm người của Tô Kiến Hoành, chẳng sợ hành vi cướp đoạt này sẽ bị người người cười nhạo, chỉ cần có thể chiếm được chỗ tốt, nói cứ nói, trên người cũng không mất đi miếng thịt nào.

“Chú Hai, thím Hai, con tới rồi." Cậu ta còn chưa tới trước cửa, đã bắt đầu hộ.

Tiếng kêu này vang lên làm Tô Kiến Quốc nhíu mày, cậu nhóc nói: “Ba mẹ, mau giấu đồ đi, ăn cướp tới cướp đồ ăn."

Thằng anh họ này đáng ghét quá đi, bọn họ ở bên này mới vừa ăn cơm, cậu ta ở bên kia cứ như mèo ngửi thấy mùi tanh, lập tức chạy tới đây.

Lục Tư Hoa nói: “Đứa nhỏ này, đó là anh họ của con."

Tô Kiến Quốc thè lưỡi, làm mặt quỷ.

Tô Kiến Dân cũng học dáng vẻ của anh trai nói: “Ăn cướp tới, giấu đồ đi, đừng để bị cướp mất."

Kiến Dân nói như vậy, vừa lúc bị Lục Kiến Hoành nghe được, cậu ta nói: “Các người nói ai là ăn cướp?"

Tô Kiến Quốc lạnh lùng nói: “Nói anh đấy, không phải anh ăn cơm ở bên kia sao, tới nhà của tôi làm cái gì? Nhà tôi cũng chẳng có gì ngon cho anh ăn đâu."

 

Tô Kiến Hoành tỏ vẻ lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, đôi mắt cậu ta nhìn chằm chằm vài món ăn được Tô Cần đặt trên bàn cơm, có phổi heo kho tàu, có rau xào, có rau mồng tơi trộn, chỉ ba món ăn như vậy, mùi hương ấy lại hấp dẫn đến mức con giun đói trong bụng cậu ta sắp chạy ra ngoài. Cậu ta dùng sức nuốt nước miếng, cũng không trả lời câu châm chọc của Tô Kiến Quốc, mà duỗi tay chộp về phía đĩa phổi heo kho tàu trên bàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.