Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 52: Chương 52




Tay còn chưa chộp được phổi heo, một chiếc đũa đã đánh lên tay cậu ta, cậu ta gào một tiếng, nhận được gương mặt đen thui của Tô Cần: “Chú Hai, sao chú lại đánh con?” Cậu ta chỉ muốn ăn cơm thôi mà, sao lại đánh cậu ta?

Tô Cần thấy tay cậu ta lại muốn bốc vào đĩa, lập tức đen mặt, chiếc đũa trong tay lại đánh về phía tay cậu ta không chút lưu tình.

Tô Kiến Hoành rất uất ức, cậu ta đã nghĩ tới việc Tô Kiến Quốc sẽ ngăn cản cậu ta, Kiến Binh cũng có thể sẽ ngăn cản cậu ta, có lẽ thím Hai cũng sẽ ra tay ngăn cản, chỉ có duy nhất không ngờ tới chính là chú Hai. Chú Hai vốn thành thật, đối xử với cậu ta rất tốt, sao có thể sẽ là người ngăn cản cậu ta chứ?

Nhưng cậu ta lại không thể nào ngờ được chú Hai lại dùng chiếc đũa đánh tay cậu ta hai lần, ngăn trở cậu ta hai lần. Lúc này, dù cho không muốn tin tưởng thì cậu ta cũng biết, chú Hai không cho cậu ta ăn.

Cậu ta ngân ngấn nước mắt nhìn về phía Tô Cần, chú Hai ra tay cũng thật tàn nhẫn, đánh là đánh thật, nhìn tay cậu ta đã đỏ hết lên, phía trên còn vết lằn do chiếc đũa đánh vào.

“Con chỉ muốn ăn miếng phổi heo, chú Hai, chú có cần đến mức đó không?” Tô Kiến Hoành nói, tay duỗi tới, miếng phổi heo kia thơm như thế, chắc chắn ăn rất ngon.

Tô Cần vẫn dùng chiếc đũa đánh về phía tay cậu ta như cũ, “Rửa tay!"

Lần này đánh vào tay cậu ta còn mạnh hơn so với hai lần trước, Tô Kiến Hoành đau đến mức nhe răng trợn mắt, cậu ta nói: “Chú Hai, con cũng chỉ ăn miếng phổi heo thôi mà. Cần phải khó khăn như vậy sao?"

Tô Cần lại xách cậu ta sang một bên, sau đó giáo dục: “Có phải con cảm thấy con sang nhà chú Hai ăn bữa cơm là chuyện rất đương nhiên không? Chỗ chú Hai chỉ có thể cho con ăn, còn con ăn no chùi sạch mép là có thể rời đi phải không?"

Tô Kiến Hoành không nói gì, nhưng vẻ mặt kia lại tỏ ý như vậy.

“Kiến Hoành, con đã mười bốn tuổi, lại thêm mấy năm nữa sẽ phải kết hôn lập gia đình, chẳng lẽ con vĩnh viễn không có chí tiến thủ vậy sao? Nhìn thấy cái gì ăn ngon, là đòi cướp, chỉ cần có thể để con cướp được, chính là bản lĩnh của con. Nhưng con có nghĩ tới hay không, vì sao Kiến Quốc gọi con là ăn cướp? Mỗi một hành vi mà con làm lúc này có phải chẳng khác gì ăn cướp hay không?"

Tô Kiến Hoành bĩu môi không nói lời nào, trong lòng lại uất ức muốn chết, còn không phải chỉ ăn miếng phổi heo sao, có cái gì mà phải so đo, không phải trên bàn có rất nhiều đồ ăn sao, cậu ta cứ ăn đấy, bọn họ có thể làm thêm mà, sao phải nói thế với cậu ta?

Cậu ta muốn phản bác, nhưng cậu ta lại càng muốn ăn những món ăn thơm ngào ngạt kia, vì đồ ăn, cậu ta nén lại những lời suýt nữa thốt ra khỏi miệng, mạnh mẽ nuốt hết vào trong bụng, chỉ dùng đôi mắt uất ức nhìn về phía Tô Cần.

Tô Cần thật sự hận sắt không thành thép, đối với đứa cháu trai này, anh ấy cũng hy vọng cậu ta có thể sửa tính, đừng học cái thói như ba cậu ta, cuối cùng lại đi gây họa những người anh em khác. Bên nhà bác Cả kia chỉ có một thằng con trai là Kiến Hoành, về sau cậu ta có thể gây họa cho ai, ngoại trừ anh em họ ra thì chẳng còn ai khác. Chỉ sợ về sau Kiến Quốc sẽ phải chịu cảnh bị Kiến Hoành quấy rầy lâu dài, Tô Cần muốn sửa lại mấy cái thói hư tật xấu của cậu ta trước, cũng bớt chút phiền toái cho Kiến Quốc.

Anh ấy cũng không muốn sau này Kiến Quốc phải giống như anh ấy, bị người bên nhà bác Cả chèn ép. Chẳng sợ Kiến Quốc không giống như anh ấy, quá thành thật nên bị người ta bắt nạt, nhưng nếu Kiến Hoành quấn lấy Kiến Quốc giống như thuốc cao bôi trên da chó, e là Kiến Quốc cũng không có cách nào. Chính nhân quân tử, vĩnh viễn sẽ không đấu lại tiểu nhân, huống chi người bên nhà bác Cả vốn quá mức vô lại.

Anh ấy muốn cắt đứt khả năng đó, nếu có thể giáo dục Kiến Hoành quay đầu lại, đó là một công đôi việc. Giáo dục không nổi, anh ấy cũng phải cho Kiến Hoành biết, thành thật chất phác, còn có thể được lợi, nếu chơi xấu, vậy cứ để chú Hai của cậu ta tới dạy dỗ cậu ta.

“Con cảm thấy, tạm thời chiếm được chỗ lợi, là con có thể chiếm lợi cả đời sao? Con chiếm lợi trong nhà, ra bên ngoài còn có thể tiếp tục há miệng chờ sung sao?"

Tô Kiến Hoành bĩu môi, đôi mắt vẫn nhìn đồ ăn trên bàn, đang cảm thán mấy món đồ ăn này còn có thể ăn vào miệng nữa không?

Tô Cần hận sắt không thành thép, hóa ra anh ấy nói nhiều như vậy, thằng nhóc Kiến Hoành này lại không nghe vào lỗ tai câu nào? Anh cả chị dâu dạy dỗ con cái như thế nào vậy?

Anh ấy có thể mặc kệ anh cả chị dâu, nhưng đứa nhỏ Kiến Hoành này là anh ấy nhìn mà lớn lên, không thể trơ mắt nhìn nó bị dạy hư dạy hỏng.

“Kiến Hoành, con định vĩnh viễn tiếp tục như vậy sao?” Tô Cần nặng mặt hỏi.

Tô Kiến Hoành bĩu môi: “Vậy chú cho con ăn thịt đi, ăn xong con sẽ đi."

Tô Cần chỉ vào ngoài cửa, hét lên: “Cút! Mày cút đi ra ngoài cho tao!"

Tô Kiến Hoành bị dọa nhảy dựng, cậu ta chưa từng thấy chú Hai tức giận như vậy, dù cho vừa rồi anh ấy có lấy chiếc đũa đánh cậu ta, cậu ta cũng không thật sự cảm nhận được cảm giác phẫn nộ trên người chú Hai như lúc này. Nhưng lần này, anh ấy chỉ nói một câu đơn giản, Kiến Hoành lại thật sự cảm giác được lửa giận đã đốt hừng hực trên người anh ấy, còn có cảm giác thất vọng đến tột cùng.

Tô Kiến Hoành nói: “Không, bà nội kêu con lại đây ăn cơm với chú, con không về đâu. Chờ lát nữa con còn phải lấy đồ ăn về cho bà nội nữa."

Tô Cần tức giận đến mức không muốn nói chuyện cùng cậu ta nữa, đứa nhỏ này đã hoàn toàn bị anh cả chị dâu làm hỏng, khi còn nhỏ cậu ta không như thế, trưởng thành sao lại lệch lạc đến mức này.

Bàn tay to vươn ra, Tô Cần xách Kiến Hoành lên, không nói hai lời chuẩn bị ném ra ngoài cửa.

Tô Kiến Hoành bắt tay ôm lấy người Tô Cần, khóc kêu: “Chú Hai, con là cháu trai của chú, cháu trai ruột mà! Sao chú có thể đối xử với con như vậy, chẳng phải chỉ là mấy món ăn thôi sao, keo kiệt đến vậy hả, chú Hai, trước kia chú không thể này. Tách hộ rồi, chú không xem con là cháu trai nữa sao?"

Cậu ta vừa lớn tiếng kêu, nhà bác Cả bên kia đã chú ý, ngay cả bà nội Tô cũng ló đầu ra, rống lên một tiếng: “Không phải chỉ là chút thức ăn thôi sao, cần phải ôm khư khư thế à! Đó là cháu trai mày, không phải kẻ thù của mày!"

Tô Thành Tài lạnh lùng nhìn tất cả, vẻ mặt đắc ý kia của Tô Đại Lực và Lưu Chiêu Đệ Cũng không tránh được đôi mắt của anh ta. Ánh mắt của anh ta hơi lóe lên, mắt thấy bà nội Tô sắp lao ra mắng nhà anh Hai bên kia.

Anh ta kéo tay bà nội Tô lại, kéo bà ta sang một bên: “Mẹ, mẹ đừng xen vào."

Bà nội Tô trừng mắt: “Sao hả, con cũng cảm thấy thằng Hai bắt nạt cháu trai là đúng sao?"

Tô Thành Tài nhìn thoáng qua Tô Đại Lực cũng đang ở bên kia trừng mắt, nói thầm bên tai bà nội Tô vài lời.

Bà ta khẽ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía anh ta: “Thật sự?” Nhận được câu trả lời vô cùng chắc chắn của con trai út, bà nội Tô buông lỏng mặt mày, cũng không định đi tìm Tô Cần nữa, bà ta nói: “Con dâu cả, đi xào một ít đồ ăn đi, chờ ông già về là có thể ăn cơm"

Tô Đại Lực nói: “Mẹ, Kiến Hoành..."

Bà nội Tô trừng mắt, “Chú Hai nó dạy dỗ nó một chút thì sao? Sao hả? Không được phép giáo dục hay gì?"

Trong lòng Tô Đại Lực nghẹn một hơi, ngoài miệng lại nói: “Có thể, có thể.” Hận đến mức khớp hàm đều sắp cắn chảy máu, lại nhìn thoáng qua Tô Thành Tài, vừa rồi thằng Ba đã nói gì với mẹ mà làm mẹ nguôi giận?

Thằng Ba, nó...

Tô Đại Lực có chút cân nhắc.

Tô Thành Tài lại chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Đại Lực một cái, cũng không nói lời nào, vừa nói vừa cười với bà nội Tô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.