Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 54: Chương 54




Thật ra trên đời không có ai là xấu tuyệt đối, so sánh giữa Tô Kiến Hoành và ba mẹ của cậu ta, ít nhất cậu ta còn có ưu điểm, đó chính là trừ bỏ da mặt dày một chút, tính tình nhây một chút, vì đồ ăn có thể không biết xấu hổ đến mức tận cùng, dường như cũng chưa làm chuyện xấu gì.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Tô Cần và Lục Tư Hoa mới đồng ý cho cậu ta một cơ hội. Chỉ cần cậu ta nhận thức được sai lầm của mình, một chút đồ ăn mà thôi, bọn họ vẫn cho được. Nếu cậu ta không biết hối cải chút nào, đứa cháu trai như vậy không nhận cũng thế.

Cũng may Kiến Hoành còn biết tự mình hiểu lấy. Tuy rằng ngoài miệng cậu ta không nói, nhưng vẻ mặt lại không lừa được ai. Ở tuổi như cậu ta, còn không tu luyện đến mức có thể thực sự che giấu nội tâm của mình, hơn nữa Tô Kiến Hoành cũng không phải cái loại có thể che giấu nội tâm của mình. Cậu ta có suy nghĩ gì đều sẽ thể hiện hết ở trên mặt.

Lục Kiến Hoành chưa bao giờ nghiêm túc giống như lúc này, chỉ tự hỏi mà thôi, ngay cả mấy món ăn mỹ vị trên bàn kia giường như cũng mất hết hương vị, không hấp dẫn nổi cậu ta.

Một màn này, tất nhiên cũng rơi vào trong mắt Tô Văn Văn.

Nhà của con trai thứ hai cũng chỉ có một gian này, ăn cơm ngủ nghỉ cũng chỉ ở đây. Dù cho cô bé có buồn ngủ đi chăng nữa, cũng đã sớm bị mùi hương vừa rồi đánh thức. Những hành vi của Tô Kiến Hoành tất nhiên vừa lúc rơi vào trong mắt của cô bé. Sau đó ba đánh thức cậu ta, rồi mẹ và anh trai thay nhau ra trận, sao cô bé có thể bỏ lỡ chứ?

Cô bé cố gắng nhớ lại nội dung cốt truyện trong đầu, đối với người anh trai này, thật ra trong sách miêu tả rất nhiều. Dù sao đó cũng là anh ruột nữ chủ, xem nhẹ người khác cũng sẽ không xem nhẹ cậu ta.

Miêu tả về người anh họ này, có một phần khá dài, bởi vì ở trong mắt nữ chính, người anh trai này cũng không phải người tốt lành gì.

Tô Kiến Hoành từ nhỏ đã đấu đá với Tô Vũ Đình, một người là cháu đích tôn nhà con cả, vốn hẳn là được mọi người chiều chuộng, một người khác lại là tiểu phúc tinh trong miệng bà nội, cũng lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng. Một núi không chứa hai hổ, mâu thuẫn giữa hai người chạm vào là nổ ngay, từ nhỏ đã không hợp nhau.

Ở đó có tác dụng của anh trai cô hay không, trong sách không miêu tả, theo lý giải của Vãn Vãn, phỏng chừng cũng không ít được anh trai tác động. Anh trai gian xảo ghê, chỉ bằng dăm ba câu hồi nãy đã dễ dàng nói trúng cậu ta.

Lại nói tiếp, anh cả là người giống chú Ba nhất nhà họ Tô. Chẳng qua anh cả còn nhỏ, dù cho có tâm cơ có mưu kế, cũng dễ bị người ta nhìn thấu, không giống như chú ba, mặc dù còn trẻ nhưng đã có bản lĩnh làm việc không lộ tay.

Đối với người anh họ này, thật ra trong lòng Tô Văn Vãn rất phức tạp, thậm chí cô bé càng hy vọng cậu ta có thể tốt đẹp hơn.

Chỉ nhớ rõ trong sách từng miêu tả, vào lúc cả gia đình nhà họ Tô hút m.á.u nhà con thứ hai, lúc ba mẹ không chịu nổi áp lực nữa, trở nên tự sa ngã, nguyên thân bị người ta thiết kế bán cho lưu manh, ngoại trừ thành viên gia đình con thứ hai, người thứ nhất nhảy ra phản đối thế nhưng là Tô Kiến Hoành.

Không phải ba Tô, cũng không phải chú Ba, mà là Tô Kiến Hoành - người cà lơ phất phơ không tốt nhất trong mắt Vãn Vãn.

Lúc ấy nhìn thấy cái này, Tô Vãn Vãn đã biết người anh họ này vẫn chưa quá hư hỏng, lương tâm chưa đứt.

Hiện giờ cô bé xuyên vào trong sách, sau khi trở thành “Vãn Vãn”, đối với người anh họ này, cũng hy vọng cậu ta có thể trở nên tốt đẹp ngay từ trong đáy lòng.

Lúc này nhìn thấy cả nhà tiến hành dạy dỗ khuyên giải Tô Kiến Hoành, vào lúc người khác cho rằng không có cách nào có thể khiến cậu ta tốt đẹp hơn, Tô Văn Văn lại cực kỳ tin tưởng, cậu ta có thể lãng tử quay đầu.

Quả nhiên, như cô bé đoán, vẻ mặt của Tô Kiến Hoành không ngừng biến hóa, cậu ta đang rất nghiêm túc suy nghĩ về những lời mà nhóm Tô Cần nói, cũng thật sự nghe vào tai.

Mặt chậm rãi đỏ lên, hô hấp trở nên dồn dập, cậu ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lòng đột nhiên hoảng loạn.

“Kiến Hoành, chú Hai chỉ hy vọng con có thể làm người có ích, ít nhất sẽ không bị người ta mắng sau lưng. Người như vậy, dẫu tạm thời chiếm được của hời, nhưng có ích lợi gì chứ?"

Lục Tư Hoa nói: “Được rồi, Kiến Hoành, trong khoảng thời gian ngắn con cũng không nghĩ thông lời chú Hai thím Hai nói, cái này cũng không sao, con cứ về từ từ nghĩ cũng được. Không phải muốn ăn chút đồ ăn thôi sao, hôm nay thím Hai làm rất nhiều đồ ăn ngon, con muốn ăn, thì cứ ở lại đi. Đứa trẻ đáng thương, trong lòng mẹ con chỉ toàn mưu mô, quên mất Kiến Hoành đã mười bốn tuổi, sắp thành người lớn rồi, mà còn xem con như con nít. Trưởng thành rồi, chính là nam tử hán, nhà bác Cả nhà họ Tô còn cần con giữ gìn nề nếp gia đình đấy"

Tô Kiến Hoành đột nhiên thẳng lưng, ngồi nghiêm chỉnh thẳng tắp, “Chú Hai, thím Hai, con biết nên làm thế nào. Nhà con cũng chỉ có mỗi con là con trai, nếu con kém cỏi, về sau không chỉ làm mất mặt ba mẹ con, cũng làm cho người nhà họ Tô mất mặt"

Tô Cần và Lục Tư Hoa lộ ra nụ cười vui mừng, Tô Kiến Hoành có thật sự thông suốt hay không, bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này không che giấu được cảm xúc.

Tô Kiến Quốc kéo cánh tay Kiến Hoành nói: “Anh Kiến Hoành, nếu anh thật sự nhận thức được sai lầm của mình, vậy chúng ta vẫn là anh em tốt, về sau bọn em có ăn anh cũng sẽ có phần. Nhưng nếu anh vẫn sống như kiểu trước đây, làm những chuyện vô liêm sỉ, như vậy dù cho em có cái ngon hơn cũng sẽ không chia cho anh miếng nào."

Mặt Tô Kiến Hoành có hơi hồng, duỗi tay về phía cậu nhóc: “Làm như anh vì chút đồ ăn mới sửa tính ấy” Dừng một chút, “Thật ra anh đã sớm biết mình như vậy là không tốt. Chẳng qua, anh muốn được mọi người chú ý nhiều hơn, nên cố ý hư hơn một chút. Nhưng chú Hai và thím Hai nói đúng, anh không phải sống vì người khác, cũng không sống vì sự tán dương của người khác, anh là anh, anh là cháu đích tôn của nhà họ Tô. Nhà anh sau này còn phải dựa vào anh để nở mày nở mặt nữa, trông cậy vào ba anh là không thể nào."

Tô Cần vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Con có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt, đi, ăn cơm đi."

Người trước kia nhìn đến đồ ăn sẽ tiến tới dùng tay bốc lấy ăn ngấu nghiến, lúc này lại có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng một cách kì lạ.

“Tới đây, Kiến Hoành rửa tay đi. Về sau phải nhớ rõ, nhất định phải rửa tay trước khi ăn cơm, đừng dùng tay bốc ăn, đây là một thói quen không tốt." Lục Tư Hoa đổ một chậu nước trong bưng tới, đặt trước mặt Tô Kiến Hoành.

Tô Kiến Hoành đỏ cả mặt, ở trong nhà không ai nói với cậu ta cái này, lúc ăn cơm, dùng tay bốc cũng được, dùng đũa cũng được, hay là dùng muỗng cũng thế, chỉ cần có thể ăn cơm, mặc kệ cậu ta làm cái gì cũng chưa có ai dạy bảo cậu ta.

Trước kia lúc còn chưa tách hộ, mỗi lần ăn cơm thím Hai sẽ luôn nhắc nhở cậu ta cái này, trước kia cậu ta nghe thấy rất phiền, luôn cảm thấy thím Hai lấy cậu ta ra làm trò cười cho thiên hạ, trước mặt nhiều người như thế lại kêu cậu ta đi rửa tay. Bây giờ, lúc thím Hai nói ra câu này thêm lần nữa, trên mặt cậu ta đã không có biểu cảm tức giận. Đột nhiên nhận ra, đây là thím Hai đang nhắc nhở cậu ta chú ý vệ sinh.

Trong nhà họ Tô, nhà chú Hai là nhà chú ý tới việc vệ sinh nhất, không biết có phải vì thím Hai hay không, chú Hai ở bên ngoài làm việc nhiều, về đến nhà đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, trước khi ăn cơm tất nhiên cũng sẽ tới bên giếng nước rửa tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.