Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 53: Chương 53




Tô Kiến Hoành dùng sức ôm cánh tay Tô Cần ra, không chịu buông tay, một bên lớn tiếng kêu lên: “Chú Hai, con là cháu trai của chú, có ai lại đi đối xử với cháu trai của mình như vậy không. Con phải nói cho ba mẹ biết, chú bắt nạt con!"

Tô Cần đen hết cả mặt, dùng sức nhấc cậu ta ra ngoài. Tô Kiến Hoành lại đổi thành ôm khung cửa, mặc kệ như thế nào cũng không buông tay.

Cậu ta lại gào: “Thím hai, con chỉ muốn ăn một miếng thôi, con không có ý gì khác. Về sau con sẽ nghe hai người, hai người đừng đuổi con đi mà, được không?” Nói xong, dặn ra mấy giọt nước mắt.

Lục Tư Hoa nói: “Kiến Hoành, thím Hai nói này, con có muốn nghe không? Nếu con đồng ý nghe, thím sẽ nói chú Hai của con buông con ra. Nếu con vẫn giả bộ vào tai này ra tai kia như hồi nãy, vậy thím sẽ nói chú Hai của con trói con lại, con đã hiểu chưa?"

Tô Kiến Quốc ở bên cạnh cũng nói: “Về sau nhà tôi ăn cái gì, anh cũng đừng hòng ăn được miếng nào cá."

Tô Kiến Hoành lập tức không dám nói lung tung, cậu ta gật mạnh đầu với Lục Tư Hoa: “Thím Hai, con nghe theo thím hết"

Lục Tư Hoa nói: “Ông xã, thả nó ra đi, nhấc nó qua bên kia." Cô ấy chỉ chỉ một góc.

Tô Cần hiểu được, xách Tô Kiến Hoành lên. Kiến Hoành muốn phản kháng, nhưng sức lực không lớn bằng Tô Cần, lúc bị anh ấy kéo đi, động đậy cũng không nổi, chỉ có thể dừng phản kháng, dù sao chú Hai thím Hai cũng sẽ không thật sự làm gì cậu ta, nhiều nhất chỉ là đánh cho một trận.

Tuy rằng đánh sẽ hơi đau, nhưng cũng không đến mức khiến cậu ta bị thương.

Lục Tư Hoa nói: “Kiến Hoành, con nói với thím xem tóm lại con muốn trở thành người như thế nào? Muốn trở thành người đọc sách, biết mọi thứ như chú ba, có người tôn kính, hay là trở thành người giống tên khốn họ Lương cuối thôn kia?"

Tròng mắt Tô Kiến Hoành đảo quanh, còn chưa kịp trả lời, đã nghe Lục Tư Hoa nói tiếp: “Nghiêm túc tự hỏi đi, không cần trả lời có lệ với thím. Nếu con trả lời cho có, vậy về sau không cần tới nhà chú Hai nữa, thím sẽ nói chú Hai lập tức đuổi con ra ngoài."

Tô Kiến Hoành nói: “Chú Hai, thím Hai, con không muốn trở thành người như tên khốn họ Lương cuối thôn kia, ngày nào gã cũng bị các thôn dân mắng. Gã không để bụng, nhưng chúng con nghe thấy cũng thấy thẹn"

“Nếu con cảm thấy như vậy rất thẹn, vì sao con cứ khăng khăng muốn trở thành người như gã?” Lục Tư Hoa còn nói thêm.

Tô Kiến Hoành phản bác: “Thím, con không muốn trở thành người như gã, người như gã sẽ bị người ta mắng chết."

Cậu ta cũng chỉ dám hoành hành trong nhà, có ông bà nội che chở, cậu ta muốn làm cái gì thì cứ làm cái nấy. Nhưng ở bên ngoài, lá gan cậu ta rất nhỏ, không dám dễ dàng đắc tội với người khác, biết một khi đắc tội với người ta, người ta sẽ ra tay chỉnh đốn cậu ta.

Cậu ta sợ đau.

Cũng sợ mất mặt.

“Thế nhưng bây giờ con đã trở thành người giống như gã rồi, ngang ngược vô lễ, không tôn trọng trưởng bối, bá đạo ngang ngược, có phải con cảm thấy thím và chú Hai của cháu phải nghe theo con mọi thứ, con muốn cái gì, cho dù là ngôi sao trên bầu trời cũng phải hái xuống cho con?” Lục Tư Hoa đã mặt nặng mày nhẹ.

Tô Kiến Hoành nuốt ngụm nước miếng, cảm thấy hôm nay không chỉ chú Hai trở nên rất dữ, thím Hai cũng trở nên rất dữ, từ sớm đã không phải người chú người thím thành thật đến mức bà nội mắng gì cũng cam chịu mà cậu ta quen biết trước đây.

“Thím biết, con không có ý xấu, con chỉ thích ăn đồ ăn ngon, con là đứa trẻ ngoan, sẽ không thay đổi trở thành kẻ ác như thằng khốn họ Lương cuối thôn, bị mọi người ghét bỏ."

Tô Kiến Hoành dùng sức gật đầu, thím Hai quá hiểu cậu ta. Cậu ta thật sự sẽ không trở thành người xấu giống như thằng khốn họ Lương kia, người như vậy ngay cả cậu ta nhìn thôi cũng thấy chán ghét, sao có thể biến bản thân trở thành người như vậy chứ?

Chỉ là cậu ta ngửi được mùi đồ ăn của nhà chú Hai, muốn ăn một chút. Tuy rằng bà nội Tô thương cậu ta, nhưng cũng sẽ không cho cậu ta ăn ngon mỗi ngày, chẳng sợ cho dù một quả trứng gà, cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể ăn được.

Bây giờ em gái mới sinh, mặc kệ là bà nội hay mẹ, trong mắt đều chỉ có em gái, nào còn có địa vị của cậu ta? Đã ba tháng cậu ta không được ăn chút đồ ăn ngon nào. Trong lòng cậu ta cũng rất tủi hờn, giờ này khắc này cậu ta càng cảm nhận được cảm nhận của chú Hai, lúc ấy khẳng định chú Hai cũng giống như cậu ta, trong lòng rất mất mát đúng không?

Lúc này, Tô Kiến Quốc đột nhiên tiến lại đây, kéo bả vai Kiến Hoành nói: “Anh Kiến Hoành, anh còn nhớ rõ mấy lời tháng trước em nói với anh không?"

“Em còn nói!” Tô Kiến Hoành giận vô cùng: “Là em muốn châm ngòi mối quan hệ của anh với Tảo Tảo, cố ý nói như vậy."

Tô Cần và Lục Tư Hoa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tô Kiến Quốc.

Kiến Quốc cười hì hì: “Em đâu cố ý châm ngòi anh, là chính anh cố tình nghĩ theo hướng đó. Lúc ấy em chỉ đang quan tâm anh, lúc ấy chúng ta còn chưa tách hộ, dù sao bà nội cũng không thích ba em, trước nay em cũng không nghĩ tới mấy món ăn ngon chơi vui đó, nhưng anh thì khác"

“Anh đừng trừng mắt, nghe em nói hết. Lúc ấy em thật sự rất quan tâm anh, anh xem anh vì một miếng ăn, còn đi trộm trứng gà của bà nội, sau này anh có trộm nữa không? Có phải vì bị bà nội giấu đi, cuối cùng anh không tìm thấy được đúng không?"

Tô Kiến Hoành vốn đang trừng mắt, giờ lại dùng sức chớp chớp, thật là vậy hả? Từ sau khi em gái được sinh ra, bà nội Tô đã không còn chiều chuộng cậu ta như xưa nữa. Tuy rằng so với bọn Kiến Quốc, cậu ta tính ra vẫn được chiều, nhưng đã mất địa vị trước kia.

“Anh, anh thật sự cho rằng em muốn châm ngòi quan hệ giữa các thành viên trong nhà bác Cả các anh sao? Nhà em đã tách hộ, anh không sống tốt đã không liên quan gì đến ích lợi nhà em, vì sao em phải làm việc tốn công vô ích đó chứ?"

Tô Kiến Hoành ngẫm nghĩ, đúng là vậy, nhà chú Hai đã tách hộ, ngay cả nhà con Cả và nhà chú Ba cũng đã tách ra, nếu không phải chú ba chỉ có một mình, còn đang ở cạnh ông bà nội, nhà bọn họ đã sớm tách ra ở riêng.

Kiến Quốc thật sự không cần phải châm ngòi ly gián quan hệ giữa cậu ta và em gái, Kiến Quốc là người thông minh như thế, sẽ không làm việc ngốc như vậy.

“Em chỉ vì tốt cho anh, nếu anh sống tốt thì người làm em như em cũng vui. Chẳng sợ chúng ta đã tách hộ nhưng đi ra ngoài chúng ta vẫn là anh em, một bút không viết ra được hai chữ Tô, anh nói đúng không?"

Tô Kiến Hoành im lặng, nghiêm túc tự hỏi về những lời Tô Kiến Quốc vừa nói, còn có những lời vừa nãy Tô Cần và Lục Tư Hoa nói với cậu ta.

Không phải cậu ta không muốn nghe, chẳng qua là vì trong lòng mâu thuẫn mà thôi. Chuyện xảy ra ba tháng này làm tâm lý thừa cậu ta phải nhận quá nhiều sóng gió, bà nội không hề đối xử tốt với cậu ta như trước kia, ba mẹ cũng vây quanh em gái, khiến trong lòng cậu ta không dễ chịu là bao. Trước đó làm như vậy, quả thật là có hơi bất chấp tất cả.

Cậu ta cho rằng ngay cả chú Hai chú Ba cũng sẽ có cái nhìn khác với cậu ta, không bao giờ sẽ quan tâm tới cậu ta nữa. Nhưng xem bây giờ, chú Hai thím Hai vẫn quan tâm cậu ta như cũ. Chú Ba vẫn có dáng vẻ cũ kỹ kia, dường như có tách hộ hay không đều không thay đổi bất kỳ thái độ gì.

Giờ đây Kiến Quốc lại quan tâm cậu ta nhiều hơn so với trước kia, tâm lý yếu ớt của thiếu niên bỗng được thỏa mãn khi được mọi người quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.