Tô Kiến Hoành vừa đi, Tô Cần liền nhìn thẳng vào Tô Kiến Quốc: “Vừa rồi vì sao con lại lấy ba làm ví dụ? Ở trong mắt con ba vô dụng vậy sao?"
Tô Kiến Quốc bĩu môi, cũng không sợ anh, “Ba, ba không cảm thấy những ngày tháng trước khi mình tách hộ còn khó khăn hơn những điều con vừa nói sao? Nếu như ba có thể cứng rắn hơn, cho dù là cứng rắn thêm chút chút, nhà chúng ta cũng không đến mức phải sống như vậy, Vãn Vãn cũng không đến mức suýt chút nữa bị bà nội vứt bỏ, chỉ suýt chút nữa... Vãn Vãn đã bị sói ăn".
Nghe cậu nhóc nói, Tô Cần đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu cũng chưa nói một lời.
Chuyện này, vẫn luôn là cái gai đ.â.m vào lòng anh ấy, là kết quả cho việc dung túng ba mẹ của anh ấy. Anh ấy than một tiếng, cũng không còn tâm trạng nói lại Tô Kiến Quốc nữa.
“Ba, vừa rồi ba cũng nghe lời anh Kiến Hoành nói rồi đấy, nhà bác cả chỉ xem ba như thằng ngốc, đây là do ba cam tâm tình nguyện cho bọn họ cơ hội hút m.á.u nhà ta, người ta muốn là có, không muốn là quăng. Lần này tách hộ, là do Vãn Vãn dùng mạng đổi lấy, con chỉ hy vọng ba đừng mềm lòng, chúng ta... không chịu nổi biến cố nào nữa đâu” Nói đến đây, Tô Kiến Quốc cũng có chút nghẹn ngào.
Tô Cần nói: “Sẽ không, sẽ không có chuyện như vậy nữa, ngày mai ba sẽ đi tới đại đội, nói chuyện với bí thư chi bộ, tách hộ khẩu ra."
Không riêng mình Tô Kiến Quốc nghe xong lộ vẻ không dám tin tưởng, mà ngay cả Lục Tư Hoa cũng chưa từng nghĩ đến, thế nhưng sẽ có một ngày chồng cô ấy quyết liệt như vậy.
Tách hộ khẩu là tốt, như vậy sẽ cắt đứt việc nhà bác cả lợi dụng chiêu bài tình cảm, tới hút m.á.u nhà họ.
“Mọi người thật sự cho rằng ba không nghĩ tới sao? Ba đã tự hỏi vấn đề này từ lâu, ông ngoại con có thể sắp xếp công việc cho ba ngay lập tức, hộ khẩu tạm thời không thể dời vào thành phố, nhưng nhanh chóng tách ra với nhà bên kia vẫn là nên, một là về sau lỡ như muốn dời hổ khẩu, cũng tiện hơn rất nhiều, hai là để tránh những phiền toái không cần thiết, ba... Sợ!"
Một tiếng “Sợ”, nói hết mọi tang thương.
Cũng là một tiếng “Sợ”, khiến cả gia đình thấy được hy vọng. Cuối cùng Tô Cần cũng đứng lên, để cho bọn họ biết cho dù là ông nội Tô hay bà nội Tô, sau này cũng sẽ không còn lý do gì để áp bức nhà họ nữa.
“Kiến Quốc, đưa chén phổi heo này cầm lên nhà trên cho ông bà con đi, miễn cho...” Lục Tư Hoa đã dành ra một chén phổi heo từ sớm, vốn dĩ chuẩn bị cho hai ông bà già.
“Thôi, không cần đưa, đưa rồi bọn họ cũng chưa chắc sẽ nói câu nào hay." Lục Tư Hoa không ngờ tới Tô Cẩn sẽ đưa ra ý kiến phản đối.
Việc này khiến cô ấy vui vẻ hẳn ra, vậy có nghĩa là Tô Cần không phải là Tô Cần ngu hiếu trước kia nữa.
Mà là một Tô Cần hoàn toàn mới.
Là Tô Cần mà mỗi người trong nhà đều hy vọng.
“Sao lại không đưa chứ?” Lục Tư Hoa cười lạnh, “Chúng ta đã hiếu thuận với bọn họ vài chục năm, không thể bởi vì phút cuối cùng tách hộ, lại bị bọn họ nắm lấy cơ hội nói chúng ta bất hiếu. Hôm nay chúng ta mua đồ, bọn họ đều biết, Kiến Hoành còn ăn cơm ở đây, nếu không đưa, vậy sẽ bị bọn họ lấy cớ khắp nơi. Dựa vào đâu mà nhà chúng ta lại cho bọn họ có cái cớ đó chứ?” Cho dù là diễn kịch, cô ấy đều phải diễn cho ra cảnh phụ từ tử hiếu.
Càng không thể để cho bọn họ cho rằng, nhà họ đã thay đổi, rời khỏi tầm khống chế, không chừng về sau bọn họ sẽ còn nghĩ ra cái độc hơn nữa.
Chẳng thà làm tê liệt bọn họ, làm cho bọn họ hạ thấp phòng ngự, cuối cùng mới có thể chân chính thoát ra khỏi cái gia đình giống như quỷ hút m.á.u này.
Tác giả có lời muốn nói: Tô - bị giáo dục • Kiến Hoành: Về sau anh sẽ làm chỗ dựa cho Vãn Vãn, bảo vệ Vãn Vãn, tranh thủ làm một người anh trai ưu tú.
Đối với Tô Vãn Vãn mà nói, hôm nay lại là một ngày rất vui vẻ.
Bởi vì cô bé lại được ba mẹ bế đi ra ngoài chơi, hôm nay là ngày ba đi tới đại đội để thương lượng chuyện tách hộ khẩu với bí thư chi bộ và đại đội trưởng.
Việc này Tô Vãn Vãn cũng đã nghĩ tới từ sớm, không dời hộ khẩu, sẽ có rất nhiều phiền toái. Đừng nói tới việc khác, chỉ nói tới việc làm công. Người xuất lực nhiều nhất nhà họ Tô là ba Tô, nhưng cuối cùng lúc hạch toán cộng điểm lại vì phần lớn những điểm công đó lại được tính lúc chưa tách hộ, một khi còn chung hộ khẩu, như vậy sẽ cho nhà bác cả có cơ hội đoạt điểm công.
Bà nội là thiên vị nhà con Cả, khẳng định sẽ không giúp đỡ nhà con thứ, đến lúc đó sẽ khó có thể nói rõ.
Tuy rằng ông nội từng nói ai làm được thì điểm là của người đó, nhưng lời này chỉ để nghe vào tai thôi, chứ nếu tin thật thì đúng là quá ngu. E rằng Tô Cần cũng nghĩ đến việc này, cho nên mới muốn dời hộ khẩu ra.
Chỉ có dời hộ khẩu mới tính là tách hộ chân chính, nếu không cũng chỉ là tách bếp mà thôi.
Vốn dĩ, Tô Cần không định đưa cả Vãn Vãn tới, nhưng Lục Tư Hoa lại rất kiên trì. Chuyện xảy ra vào mấy tháng trước đã trở cái gai trong lòng cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ để Vãn Vãn ở trong nhà một mình nữa. Chuyện dời hộ khẩu lần này Lục Tư Hoa cũng có thể không cần tới, nhưng cô ấy muốn tới đây nhìn xem, nhà con thứ có được một quyển hộ khẩu độc lập, đó việc mà cô ấy tha thiết ước mơ.
Không chỉ mình cô ấy tới, ngay cả Kiến Quốc, Kiến Binh cộng thêm cậu nhóc Kiến Dân cũng đều đi theo phía sau.
Có đôi khi Tô Cần ngẫm lại cũng muốn bật cười, đây là mấy đứa con trai không yên về anh ấy tới mức nào, trước chuyện lớn này mới có thể nhìn chằm chằm anh ấy như vậy?
Xem ra, vì biểu hiện của anh ấy trước kia đã khiến vợ và con quá mức thất vọng, nên giờ không yên tâm cũng là bình thường.
Anh ấy sẽ dùng hành động thực tế để biểu đạt rằng bản thân đã thay đổi, không còn là Tô Cần ngu dốt của trước kia nữa.
Tới đại đội, Bí thư chi bộ ông Sơn Thúc và đại đội trưởng là bác Đại Minh đều ở đó. Lúc Tô Cần tới tìm, rõ ràng hai người có hơi sửng sốt, không ngờ tới Tô Cần sẽ tới tìm sớm như vậy.
“Ông Sơn Thúc, bác Đại Minh, cháu tới đây để dời hộ khẩu.” Tô Cần cũng không kéo dài, trực tiếp nói ra ý đồ tới đây.
Ông Sơn Thúc nhìn anh ấy với vẻ kinh ngạc, chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó trên mặt lập tức lộ ra nụ cười. Ông ấy vẫn luôn chờ Tô Cần tới đây thương lượng việc dời hộ khẩu với ông ấy. Bên kia đã tách hộ, hộ khẩu lại để chung, cái này có khác gì với không tách hộ đâu?
Ông ấy cứ tưởng rằng Tô Cần thành thật như vậy, sẽ không nghĩ tới chuyện đó, không ngờ anh ấy lại tới đây, việc này làm cho ông Sơn Thúc cảm thấy rất ngoài ý muốn nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Mấy thằng con trai trong nhà Lão Đạo, có Tô Cần là bọn họ nhìn từ nhỏ tới lớn, cũng biết đó là đứa con trai đáng tin tưởng nhất. Chuyện như tách hộ, vừa lộ ra, trong thôn cũng có lời ra lời vào, nhưng ông ấy và đại đội trưởng lại kiên định đứng về phía Tô Cần.
Đứa nhỏ này là do bọn họ nhìn lớn lên, có bản tính như thế nào chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu rõ sao? Vốn dĩ người trong thôn bàn tán, đó cũng là vì ở trong mắt bọn họ người thành thật chăm chỉ nhất lại muốn tách hộ, lại không nghĩ tới vì sao Tô Cần lại tách hộ.
Tách ra, là có thể sống cuộc sống riêng tư, là một việc khá tốt.
“Sao cháu lại đột nhiên nghĩ đến việc dời hộ khẩu vậy? Lúc ấy nhà cháu tách hộ xong, đâu thấy cháu nói gì tới việc dời hộ khẩu đâu. Ông còn cho rằng cháu không nghĩ tới việc này đấy.” Trên mặt ông Sơn Thúc vẫn bình tĩnh, không nhìn ra là đang tán thành hay đang phản đối.