Tô Cần có chút hoảng hốt, anh ấy sợ thôn không cho anh ấy thư giới thiệu, nếu như vậy chuyện dời hộ khẩu sẽ trở nên tan tành.
“Hai vị chú bác, cháu cũng không muốn phiền phức như vậy, nhưng hẳn là hai người cũng biết được những chuyện sốt ruột kia ở nhà cháu. Cháu sợ nếu không tách hộ khẩu ra, về sau phiền toái sẽ lũ lượt tìm tới. Hơn nữa, sau này sớm hay muộn gì cũng phải tách hộ khẩu, tách muộn không bằng tách sớm, cho nên...” Tô Cần thầm sắp xếp lời nói trong lòng, nhưng cuối cùng lời nói ra cũng không dễ chịu là bao.
Lục Tư Hoa nói: “Ông Sơn Thúc, bác Đại Minh, chồng nhà cháu chỉ sợ làm phiền hai người, nhưng cây lớn chìa cành, nhà đồng tách hộ, đây là việc đã có từ xa xưa, chúng cháu cũng không phải nhà đầu tiên, cũng không phải là nhà cuối cùng. Nếu tách hộ, hộ khẩu lại vẫn đặt chung ở bên nhau, nào có đạo lý này. Hai người xem..."
So với Tô Cần, Lục Tư Hoa được đi học nhiều hơn mấy năm, lời nói cũng có sức thuyết phục hơn so với Tô Cần.
Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh liếc mắt nhìn nhau một cái, tức khắc bật cười, cười không ngừng khiến cho cả nhà Tô Cần vô cùng hoang mang, mờ mịt.
“Tốt, tốt, tốt!” Ông Sơn Thúc nói liền ba chữ tốt, “Thằng nhóc Cần, cuối cùng cháu cũng trưởng thành, không uổng công bác Đại Minh và ông hy vọng vào cháu. Ông tin tưởng, cháu sẽ sống càng ngày càng tốt. Thư giới thiệu này, ông và bác Đại Minh của cháu đã viết xong từ sáng sớm, cũng chỉ chờ cháu tới đây lấy thôi."
Bác Đại Minh nói: “Bác và ông Sơn Thúc của cháu còn đánh đổ, ngày nào cháu sẽ tới đây lấy thư giới thiệu, hay là sẽ không bao giờ tới. Tiếp tục sống cùng anh em của cháu, cuối cùng nhà không ra nhà"
Tô Cần có chút cảm động, ngoài người nhà của anh ấy, kỳ thật ai cũng đều tràn đầy hy vọng với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể mạnh mẽ kiên cường.
Anh ấy càng cảm thấy, trước kia bản thân mình ngu dốt biết bao, khẳng định có rất nhiều người trong thôn lỗi anh ấy ra làm trò cười nhỉ?
Lòng người chính là như vậy, tuy rằng có người xấu, nhưng đồng thời cũng có người tốt, ví dụ như bí thư chi bộ và đại đội trưởng, là những cán bộ tốt, làm anh ấy rất cảm động.
“Đi công xã trấn trên đóng dấu tách hộ khẩu đi, việc này vẫn nên làm nhân lúc còn sớm, miễn cho cành mẹ đẻ cành con” Ông Sơn Thúc nhắc nhở Tô Cần.
Tô Cần cảm ơn, việc này tất nhiên anh ấy biết, việc tách hộ khẩu này, một khi để nhà trên biết chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị nói mãi. Đặc biệt là bà nội, chỉ sợ sẽ xé lòng anh ấy ra. Ông nội cũng sẽ không tán thành anh ấy làm như vậy, cho rằng anh ấy muốn thoát khỏi bọn họ, đây là đang từ bỏ bọn họ.
Nhưng anh ấy muốn làm như vậy, mặc kệ nhà trên cũng được, nhà bác cả hay nhà chú Ba cũng thế, tách hộ, vậy thì tất cả chỉ đều là thân thích, cùng ở bên nhau, cũng không có chuyện gì tốt, rất nhiều chuyện cũng không thể nói rõ.
“Vừa hay đưa Vãn Vãn tới bệnh viện nhìn xem." Đắp thuốc hai ngày, nhìn có vẻ đã đỡ hơn nhiều, nhưng Tô Cần vẫn không quá yên tâm.
Tay con gái, vẫn luôn tâm bệnh của anh ấy, khi nào chữa khỏi, tâm bệnh của anh ấy mới không thuốc mà khỏi.
“Ừm, em có cách liên hệ của bác sĩ, ông ấy nói một tuần ông ấy chỉ tới bệnh viện ba ngày, ngày thường đều sẽ ở nhà, chúng ta đi tới nhà ông ấy”. Lục Tư Hoa nói, ông bác sĩ già kia nhìn khá giỏi, lúc ấy còn xem xương hộ Vãn Vãn, nói may mắn không có động chạm đến xương cốt, nếu không dù có trị khỏi cũng sẽ để lại di chứng.
Bọn họ cảm thấy, đi trước tới công xã trấn trên để ký giấy xong sẽ đi khám cho Văn Văn. Bên công xã có quy định thời gian làm việc, đi sớm cũng vô dụng, đi chậm lại có khi người ta không cho làm nữa.
Ba anh em Tô Kiến Quốc, Kiến Binh và Kiến Dân bị Tô Cần cùng Lục Tư Hoa để ở nhà, không cho đi theo bọn họ lên trấn trên. Mấy anh em Kiến Quốc cũng rất muốn đi, Lục Tư Hoa nhìn cậu nhóc một cái, Kiến Quốc lập tức hiểu ngay, đây là đang nói bọn họ ở nhà giữ nhà mà. ở Ngày hôm qua bọn họ mới vừa mua nhiều đồ vật như vậy, nếu mọi người đều rời đi lên trấn trên, ai biết mấy thứ trong nhà này còn có thể giữ được hay không.
Mặc kệ là bà nội Tô hay là Lưu Chiêu Đệ nhà bác Cả, mấy người kia đều có sở thích quen lục túi nhà người khác. Nếu thật sự để cho bọn họ nhìn thấy cái gì tốt, bị cướp đi, có oan cũng không có chỗ tổ.
“Chồng ơi, chờ chúng ta tách hộ khẩu xong, chuyển nhà đi?” Lục Tư Hoa nghĩ ngợi, đột nhiên nói.
Tô Cần ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái: “Vì sao lại nghĩ đến việc chuyển nhà."
Tô Vãn Vãn cũng nhìn về phía Lục Tư Hoa, trong lòng đồng thời cũng đang hỏi, vì sao lại nghĩ đến việc chuyển nhà? Chẳng qua, nói thật, chuyển nhà quả thật rất tốt, rời xa những người như bà nội Tô, nhà bác cả, yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng không cần suy xét này suy xét kia, không có nhiều chuyện sốt ruột như vậy.
“Hiện tại dọn ra, chúng ta sống ở đâu?” Không phải anh ấy không nghĩ tới việc như vậy, nhưng nếu dọn ra thì sẽ sống ở đâu.
Anh ấy không thể để vợ và bọn nhỏ đi theo chịu khổ, tuy rằng trong nhà có nhiều chuyện phải lo, nhưng là ít nhất còn có chỗ che mưa chắn gió.
Chẳng sợ phải ở chuồng bò, cũng tốt hơn ở lại bên kia. Lục Tư Hoa gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tô Cần nói: “Anh không muốn, bên ba mẹ, em không cần đi để ý đến bọn họ, chúng ta làm việc không thẹn với lương tâm là được."
Nhìn thấy Lục Tư Hoa còn có vẻ không như ý nguyện, anh ấy nói, “Anh cũng muốn dọn, nhưng hiện tại nhà ở trong thôn chật em, ngay cả những thanh niên trí thức tới từ thành phố đều phải ở chuồng bò, hơn nữa bởi vì thiếu phòng, đều là nhiều người ở chung một gian. Chúng ta có muốn ở chuồng bò cũng không có."
Lục Tư Hoa gật đầu có chút không quá cam nguyện, nghe Tô Cần nói một tiếng, “Không phải ba có sắp xếp một công việc cho anh sao, không bao lâu nữa là anh có thể đi làm, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ dọn vào trấn trên hoặc tới thành phố. Việc nhà cửa, cứ như vậy trước đi, chờ đến về sau chúng ta có tiền thì xây nhà mới, em thấy như thế nào?"
Chẳng sợ trong lòng có uất ức hơn nữa, Lục Tư Hoa cũng đành gật đầu, cảm thấy cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hai người vừa đi ra khỏi cửa thôn, nhanh chóng lên đường lớn. Ở đó thường xuyên sẽ có xe chạy về thành phố, rất nhiều người không muốn đi bộ sẽ đứng đợi ở ven đường, muốn ngồi xe, vẫy vẫy tay với mấy cái xe, xe sẽ dừng lại.
Tô Cần và Lục Tư Hoa lại không muốn lãng phí như vậy, một đồng tiền cũng là tiền, bọn họ không muốn tiêu tiền ở những chỗ không cần thiết. Nào có yếu ớt như vậy, đi vài bước cũng không đi được, còn phải ngồi ô tô nữa sao?
Ngay vào lúc bọn họ đi không được bao xa, có một chiếc xe dừng trước cửa thôn rồi đi ra ngoài ngã tư, có một người đàn ông bước từ trên xe xuống.
Người đàn ông nhìn quanh, lau mồ hôi trên mặt, nhấc chân đi về hướng thôn Hạ Hà.
Mặt trời nóng cháy, chiếu nắng khiến da đầu người ta nóng bỏng, nhưng người kia lại vô cùng nóng lòng, cũng rất kích động.
Tô Cần cùng Lục Tư Hoa chỉ nhìn thoáng qua người nọ, cũng không nghĩ nhiều, trên đường lớn sẽ có rất nhiều người xuống xe, cũng sẽ có người đi vào trong thôn, chuyện như vậy rất nhiều, dù sao cũng không phải tìm bọn họ.
Hai người chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ qua một bên, vừa nói vừa cười đi lên trấn trên.
Từ thôn Hạ Hà đến công xã của trấn trên cũng không phải rất xa, đi đường chỉ mất nửa giờ, rất tiện.