Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 59: Chương 59




Ngoại trừ Tô Quần thì tất nhiên cũng có những người khác không vừa mắt ông ấy.

“Không phải ông ta nói đám con cái của ông ta đều là những đứa hiếu thuận, dù cho là con trưởng hay con út đều không có đứa nào phản bác lại quyết định của ông ta sao, giờ thì thế nào? Người đưa ra đề nghị tách ra ở riêng lại chính là thằng hai người mà ông ta cho là thành thật đáng tin cậy nhất, nghe lời ông ta nhất, vĩnh viễn không có khả năng phản kháng ông ta nhất.” Tô Quần nói lời giễu cợt: “Chính thằng hai người mà ông ta cho rằng đáng tin cậy nhất lại đề nghị tách ra ở riêng, ông ta khoe khoang cái nỗi gì chứ!"

Những người khác cũng im lặng, bọn họ biết hai người này có chút ý kiến với nhau.

“Không phải còn đề ra việc tách ra ở riêng trước khi thằng ba nhà ông ta kết hôn sao? Nhà chúng tôi cũng tách ra ở riêng đấy nhưng cũng phải chờ đến khi tất cả con cái đều thành gia có tài hết rồi. Ông Đạo kia lúc nào cũng thề là cả gia đình sẽ không bao giờ tách ở riêng, thế mà còn chưa đợi đến khi thằng út trong nhà kết hôn thì đã khiến cho người ta cười đến nhăn răng rồi.” Tô Quần lại tiếp tục châm chọc.

Có người im lặng nhưng cũng có đưa ra ý kiến bất đồng: “Lời này không thể nói như vậy được, tôi biết giữa ông với ông Đạo có ý kiến với nhau nhưng cũng đừng nên kéo theo chuyện con cái của ông ấy vào. Mọi người đều nhìn đứa nhỏ Tô Cần này lớn lên, nó là người thế nào chẳng lẽ chúng tôi còn không rõ ràng sao? Nếu như không phải nó bị buộc vào cảnh này thì liệu nó có đòi phải tách ra ở riêng không?"

Tô Quần nói: “Không phải tôi đang trào phúng ông Đạo sao, bức ép một đứa con trai ngoan thành ra như vậy thì ông ta đúng là có năng lực."

“Ta nghe nói chính là do bà vợ của ông Đạo ném đứa con gái của thằng hai vào hang sói nên Tô Cần mới buộc phải nói ra muốn ra ở riêng ngay lúc đó đấy. Ông Đạo còn tưởng rằng ở riêng ra khó nhưng nghe người ta nói lúc ấy sắc mặt Tô Cần thay đổi không giống ngày thường." Lại có người nói.

Quả thật không thiếu người bỏ đá xuống giếng, Tô Quần phi một ngụm: "Vợ của ông ta cũng thật tàn nhẫn, bất cứ ai gặp phải loại chuyện như vậy cũng sẽ phát điên thôi. Đứa nhỏ kia cũng chỉ vừa mới sinh ra không bao lâu mà bà ta cũng có thể tàn nhẫn ra tay như vậy, ném vào hang sói còn tàn nhẫn hơn nhiều so với tự mình bóp chết."

Ném vào hang sói sẽ bị bầy sói xé xác ăn thịt, c.h.ế.t không toàn thây, cái này chẳng phải còn tàn nhẫn hơn nhiều so với việc bị bóp c.h.ế.t sao? Ít nhất bóp c.h.ế.t còn có thể được toàn thây, ít nhất ba mẹ còn có thể chôn cất đủ hình hài đứa nhỏ. Nhưng bị ném vào hang sói, bị sói xé xác, không để lại vết tích gì, chỉ sợ đến ngay cả linh hồn cũng không còn, đây chẳng phải là việc nhẫn tâm đến mức tận cùng sao?

Tô Cần không ra tay đánh bà Tô ngay lúc đó chắc có lẽ cũng phải kìm nén lửa giận biết nhường nào và không muốn mang tội danh bất hiếu?

Chuyện này nếu như đổi lại là ai cũng đều sẽ không nhịn nổi.

“Hai vợ chồng nhà ông bà Đạo đó, một người thì đi mắng chửi kết thù chuốc oán với người ta khắp nơi, một người lại âm thầm hãm hại người khác. Bọn họ cho rằng người khác sẽ không biết sao, đúng là không phải thứ gì tốt đẹp.” Tô Quần lại nói một câu.

Có người nói: “Theo như tôi thì Tô Cần làm thế là không đúng, dù cho có như thế nào thì hận ba mẹ mình cũng là sai, cậu ấy..."

Tô Quần chặn họng: “Hận thì làm sao? Đấy là một mạng người, là con của cậu ấy, suýt chút nữa mất đi, nếu như đổi lại là ông thì ông có chịu làm không? Ông có thể vô tư để cho người khác đối xử với ông thế nào cũng được sao, ông có thể để cho người ta gϊếŧ con gái mình mà không hề oán hận vẫn chịu ở chung một nhà được sao?"

Người nọ nói: “Không phải đứa nhỏ này còn chưa c.h.ế.t sao? Vậy thì không phải kẻ thù rồi, đó là mẹ ruột của mình vậy mà chỉ vì một con nhỏ mà làm đến mức này sao? Tô Cần cũng chỉ giả vờ thành thật thôi, vì con cái mà đến ngay cả mẹ mình cũng không cần, cái này không phải là bất hiếu thì gọi là gì?"

Không biết có phải người này có quan hệ tốt với ông nội Tô hay là đang cố ý kéo thêm thù hận cho hai vợ chồng ông nội Tô mà lúc vừa nói như vậy xong đã có rất nhiều người bắt đầu lên tiếng phản bác.

Con người chính là như vậy, lúc trước thì luôn cảm thấy việc Tô Cần muốn ra ở riêng là chuyện áp bức ba mẹ đến bước đường cùng, có hơi quá đáng. Nhưng khi nghe thấy Tô Quần nói đến chuyện suýt chút nữa con gái của anh ấy đã bị sói ăn, lại nói đến chuyện nhẫn tâm của bà Tô thì có rất nhiều người lại đứng về phía ông ta.

Đạo chữ hiếu là chuyện quan trọng, đây cũng là truyền thống của thôn Hạ Hà, không có gì quan trọng hơn so với chữ hiếu.

Trước kia Tô Cần ngu xuẩn, được tất cả người già khen ngợi, dù cho sâu trong nội tâm có lẽ cũng sẽ có người nói anh ấy ngốc, nói anh ấy khờ, nhưng bên ngoài cũng có rất nhiều người nói anh là người hiếu thuận nhất.

Bây giờ Tô Cần buộc phải muốn tách ra ở riêng, dù cho là nguyên nhân gì hay là bị người đời lên án. Nhưng sau khi nghe Tô Quần nói xong thì bọn họ lại cảm thấy việc anh ấy muốn tách ra ở riêng là một việc rất có lý.

Cho dù Tô Quần và ông nội Tô có thù hận với nhau như thế nào nhưng lòng người vẫn biết phân biệt đạo lý công bằng. Con người của Tô Cần thế nào thì mọi người đều biết rất rõ ràng.

“Ông nói bậy!” Một giọng nói vang lên sau lưng mọi người.

Bọn họ quay qua nhìn, lại phát hiện một thiếu niên đang đứng ở phía sau bọn họ với vẻ mặt tức giận.

 

Thiếu niên với khuôn mặt nhỏ non nớt năm ấy bây giờ đang bạnh ra, đôi mắt đen nhánh đang ấp ủ tia lửa giận.

Đứa nhỏ này mới chỉ bảy tuổi, có xuất thân khiến người ta rất thương cảm, ba cậu ấy đã qua đời từ lúc cậu ấy còn rất nhỏ, vừa dựa vào mẹ goá phụ kiếm công điểm trong đội vừa đồng thời làm những công việc lặt vặt để kiếm sống.

Vì vốn dĩ là con nhà nghèo muốn để giảm bớt gánh nặng trong nhà nên kể từ khi tuổi còn nhỏ cậu ấy sẽ đi lên núi để bắt một số động vật hoang dã về làm đồ ăn.

Về cơ bản, công việc mỗi ngày của cậu ấy đều giống nhau, trong nhà cũng chỉ có cậu ấy và mẹ Trình nên ngày thường ăn cũng ít. Vào những lúc trong đội bận bịu, cậu ấy sẽ cùng mẹ Trình đi xuống làm việc đồng áng. Tuy rằng tuổi tác của cậu ấy còn nhỏ nhưng sức lực lại rất lớn.

Về điểm này cậu ấy cũng giống như ba Trình Nguyên của mình. Trình Nguyên đã từng là một thợ săn có khả năng nhất khắp làng trên xóm dưới, chỉ tiếc số mệnh không được tốt cho lắm. Ngay khi con gái Trình Hiểu Mộng vừa mới sinh ra, trong lúc anh ấy đi lên núi bắt động vật hoang dã thì bị lợn rừng đ.â.m c.h.ế.t không kịp cứu chữa.

Sau này Trình Hiểu Mộng cũng bị bọn buôn người bắt cóc, trong thôn đồn rằng mẹ Trình mệnh khắc chồng khắc con gái.

Cũng chỉ vì lời đồn này mà Trình Kiêu đã từng đánh nhau với bọn nhỏ đã từng nói ra những lời đồn đó trước mặt cậu ấy, đánh đến mức trong miệng toàn là máu.

Ngày thường Trình Kiêu có thể mặc kệ người khác muốn làm gì cũng được, nhưng một khi đã động chạm đến người thân hoặc là người mà cậu ấy quan tâm thì cậu ấy có thể liều mạng với người ta.

Vốn dĩ hôm nay cậu ấy muốn lên núi hái nấm dại, mới vừa xuống núi đã nghe được nhóm mấy ông bà cụ này ngồi ở dưới tán cây trò chuyện về gia đình ông nội Tô, thậm chí có người còn nói đến Tô Cần và cả Vãn Vãn nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.