Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Chương 60: Chương 60




Bọn họ nói ông nội Tô hay bà nội Tô thì cậu ấy không có cảm giác gì nhưng nói tới Vãn Vãn thì không thể.

Vãn Vãn cũng giống như em gái cậu ấy vậy, em gái của cậu ấy đã bị lạc mất còn Vãn Vãn thì suýt chút nữa đã bị sói ăn thịt. Đây là chuyện khiến cậu ấy luôn luôn cảm thấy đau lòng, may mắn là cậu ấy đã đoạt lại được Vãn Vãn từ trong bầy sói trở về. Thế nhưng hiện giờ cậu ấy lại nghe thấy có người nói cô bé Vãn Vãn c.h.ế.t thì cho chết, lời này đã kích thích tới cậu ấy.

“Nếu như lại để cho cháu nghe được các người nói về Vãn Vãn thì đừng trách cháu không khách sáo." Tuy cậu thiếu niên tuổi còn nhỏ nhưng lời nói ra lại như đang ấp ủ hương vị phong ba bão táp.

Khuôn mặt thiếu niên bạnh ra chỉ khiến cho mấy ông bà già cười nhạo một tiếng, nhưng quả thật bọn họ cũng không nói bậy thêm nữa. Không phải là do sợ cậu ấy mà chỉ là không còn hứng thú nữa thôi.

Ở phía xa có hai người đang đứng, trong đó có một người trung niên mặc trên người bộ quân trang cũ, hiển nhiên những lời nói của nhóm ông bà già kia đã bị bọn họ nghe vào trong tai.

“Cảnh sát Thôi, ông nói xem Tô Cần mà mọi người đang nói tới kia có phải là người mà chúng ta đang muốn tìm không?” Người trung niên nói: “Người này cũng có một cô con gái mới sinh không bao lâu, lúc ấy Cục Công An trong huyện cũng có tiếp nhận một đứa nhỏ bị bỏ rơi có đúng không?"

Cảnh sát Thôi nói: “Đúng vậy, lúc ấy hai vợ chồng bọn họ ôm một đứa nhỏ nhưng tôi cũng không rõ lắm có phải là bé gái hay không. Bọn họ còn có ba đứa con trai, nghe ý tứ của bọn họ thì chắc là đang chuẩn bị đưa đứa nhỏ đi đến bệnh viện chữa bệnh và rời đi luôn"

Người đàn ông trung niên suy nghĩ sâu xa, ông ấy nhìn về phía đám người phát ngốc một lúc, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cảnh sát Thôi nói: “Bí thư Lý, chúng ta đi qua hỏi những người đó không phải được rồi sao? Chẳng phải ở trong thôn những người gặp phải tình huống này chắc hẳn cũng ít sao?"

“Cái này cũng khó mà nói được, ở trong một thôn đồng thời sinh ra mấy đứa trẻ cũng có khả năng". Người trung niên nói xong vừa lúc trông thấy Trình Kiêu đi ra khỏi đám người già, anh ấy đi qua hỏi: “Bạn nhỏ, cháu có quen với gia đình mà những người kia vừa nói tới đúng không?"

Trình Kiêu chỉ liếc mắt nhìn anh ấy và cảnh sát Thôi một cái nhưng cũng không nói gì mà rời đi luôn.

Hai người đều ăn mặc quần áo bình thường, cảnh sát Thôi cũng không mặc cảnh phục, điều này khiến cho Trình Kiêu rất cảnh giác. Không nói chuyện với người xa lạ là quy tắc của cậu ấy, năm đó cũng chỉ vì em gái nói chuyện với người xa lạ nên mới bị người ta lừa đi.

Cảnh sát Thôi trông thấy vẻ mặt của cậu ấy, đang muốn gọi cậu ấy quay lại nhưng lại bị bí thư Lý ngăn cản: “Thôi, chúng ta vẫn nên đi đến uỷ ban thôn hỏi bí thư chi bộ và đại đội trưởng thì hơn.

Sự xuất hiện của bí thư Lý cùng cảnh sát Thôi đã khiến cho làm bí thư chi bộ ông Sơn Thúc và bác Đại Minh lập tức cảm giác được hoảng khủng, bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Chờ đến khi bí thư Lý bọn họ nói ra ý đồ mình đến đây thì hai người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoá ra là lại đây để tìm người sao?

“Mọi người có nhớ tới đặc điểm gì của đối phương không ?” Ông Sơn Thúc hỏi bọn họ.

Bí thư Lý nhìn về phía cảnh sát Thôi, sau khi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chỉ biết người này họ Tô ôm một đứa nhỏ, còn có cả ba bé trai nữa, không biết là con trai hay là cháu trai của bọn họ."

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh nhìn nhau, cũng chỉ có từng này tin tức thì làm sao mà tra? Ở thôn Hạ Hà này, điều kiện gia đình đáp ứng phù hợp với yêu cầu của cảnh sát Thôi cũng chỉ có vài gia đình, trong đó bao gồm Tô Cần.

Sáng sớm hôm nay Tô Cần đã cầm theo giấy chứng minh mà bọn họ đi tới công xã nên cũng không có ở đây.

Còn có cả Tô Đại Lực dường như cũng phù hợp với điều kiện của cảnh sát Thôi, còn cả mấy nhà khác cũng khá phù hợp, quả thật chuyện này cũng khó mà nói được là nhà nào.

“Nếu như người đó đứng ở trước mặt anh thì anh có thể nhận ra người đó không?” Bác Đại Minh hỏi cảnh sát Thôi.

Cảnh sát Thôi suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi có thể nhận ra được."

Ông Sơn Thúc nói: “Vậy thì dễ xử lý rồi, tôi sẽ tập hợp người dân trong thôn lại đây, sau đó anh nhìn xem có ai giống, anh thấy được không?"

Cảnh sát Thôi gật đầu, hiện tại cũng chỉ có cách này. Bọn họ cũng đã từng muốn đi tới bệnh viện điều tra, đứa nhỏ kia bị thương ở tay nên chắc hẳn cũng sẽ đi bệnh viện? Nhưng ở huyện thành có không ít bệnh viện, trong đó có tới hai bệnh viện lớn hơn nữa còn có không ít các phòng khám nhỏ, nếu như muốn tìm thì quả thật nói dễ hơn làm?

May mắn lúc ấy cũng đã hỏi họ tên của người đó, tuy rằng người này chỉ báo mỗi một cái họ nhưng ít nhất cũng đã biết anh ấy ở đâu, cái này cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu không thật sự cũng khó khăn như mò kim dưới đáy bể vậy.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh bá cũng muốn tìm ra người này cho bí thư Lý, chuyện không nhặt của rơi này chính là một chuyện tốt rất đáng để tuyên truyền. Thôn Hạ Hà thôn có người lương thiện như vậy không phải rất đáng được tuyên dương khen ngợi hay sao?

Huống hồ đây còn là nhặt được phiếu gạo của bí thư Lý, cái này tương đương với cái móc câu của bí thư Lý, quả thật là một chuyện tốt.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh lại nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được sự kiên định trong mắt đối phương, nhất định phải tìm ra được.

Sẽ nhanh thôi…

Giọng nói của ông Sơn Thúc vang lên trên đài phát thanh trong thôn: “Đề nghị nhóm xã viên cùng nhau đi tới quảng trường tập hợp, có một chuyện rất trọng yếu đang cần thảo luận với mọi người. Đề nghị nhóm xã viên cùng nhau đi tới quảng trường tập hợp, có một chuyện rất trọng yếu đang cần thảo luận với mọi người. Đề nghị nhóm xã viên...” Thông báo này được lặp đi lặp lại rất nhiều lần cho đến khi mọi người đều đứng ở trên quảng trường.

Đến ngay cả ba anh em Tô Kiến Quốc cũng ra đứng ở trên quảng trường, bên cạnh là phòng của bác cả, còn bên kia là của ông bà Tô.

Tô Kiến Hoành nháy mắt với Tô Kiến Quốc, cậu ta tách ra khỏi đội ngũ phòng bác cả rồi đi đến bên Kiến Quốc nhỏ giọng nói: “Anh có biết ông nội Sơn và ông nội Minh tập trung mọi người lại làm gì không?"

Quả thật Tô Kiến Quốc cũng không biết, nếu như đổi lại là lúc trước cậu nhóc không bị bắt ở trong nhà, chạy ra ngoài chơi khắp nơi thì chắc chắn cậu nhóc sẽ biết mấy tin tức này. Nhưng hôm nay cậu nhóc cũng không biết gì cả, cả ba anh em bọn họ đều ở trong nhà chơi đánh bài.

Tô Kiến Hoành thần bí nói: “Hôm nay anh đi tới chỗ Hầu Tử chơi b.ắ.n bi có nghe thấy bí thư Lý ở công xã tới tìm ông nội Sơn với ông nội Minh, nghe nói là đi tìm người nào nhặt được của rơi đem trả lại để khen ngợi đấy."

Tô Kiến Quốc nhướng mày, đột nhiên cậu nhóc nghĩ tới cái gì, cậu nhóc và Kiến Binh liếc mắt nhìn nhau một cái.

Không phải là chuyện kia đó chứ?

Tô Kiến Binh nói: “Anh, sao bọn họ lại tìm tới vậy? Không phải ba không để lại tên sao?"

“Tuy rằng ba không để lại tên nhưng có nói địa chỉ nên là chắc chắn bọn họ sẽ tìm được."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Tô Kiến Hoành nghe vào tai, cậu ta nói: “Hai đứa đang nói cái gì thế, chẳng lẽ..."

Không thể nào? Là đám người Kiến Quốc nhặt được sao? Sau đó còn đi về? Không biết có số may mắn tới cỡ nào nữa, cậu ta nghe nói người bị mất tiền đó chính là bí thư công xã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.