Cậu ấy mỉm cười với cô bé, chuyện hôm nay Văn Vãn làm, khiến cậu ấy vô cùng cảm động, bởi vì cảm động nên cậu ấy càng thêm yêu thích cô bé hơn.
Sự yêu thích này không có liên quan với bất cứ ai, cũng không liên quan đến em gái hay gì cả.
Vãn Vãn là Vãn Vãn, em gái là em gái, cậu nhóc phân chia rất rõ ràng.
Vãn Vãn đáng yêu như vậy, đương nhiên những người khác sẽ bị sự đáng yêu của cô hấp dẫn, còn cậu thực sự thích cô.
"Nhóc Kiêu, sang nhà thím ăn cơm, bảo mẹ cháu sang cùng nữa." Lục Tư Hoa cười nói, bởi vì đang vui nên trên mặt cũng tràn đầy sự dịu dàng.
Trình Kiêu nói: "Không, không cần đâu ạ, cháu đã nấu cơm rồi." Cậu ấy vô thức từ chối.
Tô Vãn Vãn nhìn về phía cậu ấy, cậu ấy nấu cơm bao giờ? Sao cô bé lại không biết? Không phải từ nãy tới giờ cậu ấy chỉ chú tâm thoa thuốc cho cô bé hay sao, cả một tiếng đồng hồ đều không đi đâu mà.
Tô Kiến Dân ở bên cạnh vạch trần lời nói dối của Trình Kiêu: "Anh Kiêu, anh nấu cơm khi nào vậy? Sao em lại không biết?" Không hổ là anh em, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau nữa chứ.
Mặt mũi Trình Kiêu đỏ lên, lầm bầm không biết nên giải thích thế nào.
"Nhóc Kiêu, nghe thím, tối nay sang dùng cơm, gọi cả mẹ cháu nữa. Cứ coi nhà thím như nhà mình, không cần phải ngại."
Trình Kiêu cảm động, người nhà họ Tô dù là vợ chồng Tô Cần, hay là anh em Kiến Quốc, bọn họ đều đối xử rất tốt với hai mẹ con cậu.
Mẹ sợ phiền đến người khác, đều không cho cậu sang nhà khác ăn cơm. từ nhỏ mẹ giáo dục cậu ấy, muốn tự cường tự lập, không được làm phiền đến người khác, không được gây thêm phiền phức cho người ta. Cậu ấy vẫn luôn nhớ kỹ, cũng luôn lấy điều này làm chuẩn mực nguyên tắc của bản thân. Dù có đói cũng không tùy tiện đến nhà khác ăn cơm.
Nhưng chỉ cần có người đưa một tay ra giúp đỡ cậu ấy, cậu ấy sẽ khắc ghi trong lòng, sau này có cơ hội thì nhất định sẽ báo đáp.
"Thím Trình bị bệnh." Tô Kiến Dân ở bên cạnh nói.
Lục Tư Hoa giật mình, quay sang nhìn Tô Cần, cô ấy hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Nhóc Kiêu, sao mẹ cháu lại bị bệnh."
Trình Kiêu nói: "Là hôm qua bị cảm lạnh, mãi không thấy khỏe hơn, hôm nay vẫn ở nhà nghỉ ngơi ạ."
"Vậy thím sang thăm em Vân một chút, em đi trước nhìn xem em Vân, anh đưa bọn nhỏ về trước đi, nhóc Kiêu cũng đi theo về nhà thím đi, lát nữa thím về nấu cơm."
Trình Kiêu nhìn thoáng qua nhà họ Trình, lại lắc đầu, mẹ vẫn ở nhà, cậu ấy không yên lòng, vẫn nên không đi.
Lục Tư Hoa có chút bất đắc dĩ, đành phải đi cùng cậu ấy quay về nhà họ Trình.
Bên này Tô Cần ôm Vãn Vãn đi về, vừa đi Tô Kiến Dân vừa nói với ba Tô chuyện xảy ra ngày hôm nay, sau đó lại vô thức nhắc đến chuyện Trình Kiêu cầm d.a.o đứng ở cổng ngăn Lương Lại Tử.
Tô Kiến Dân còn nhỏ, vẫn chưa hiểu rõ tình hình lúc ấy, cũng không biết tại sao lúc ấy Lương Lại Tử muốn tìm tới nhà họ Trình. Cậu ấy kể lại hết mọi chuyện, nói rõ hết từng chi tiết một.
Tô Cần nghe xong, lại nhíu mày, Lương Lại Tử đến nhà họ Trình làm loạn sao?
Đối với cái tên Lương Lại Tử, sao Tô Cần lại không hiểu rõ. Chẳng làm ăn gì, chỉ đi khắp nơi trộm dạo, ức hϊếp phụ nữ, ăn nói nhố nhăng, nổi tiếng là vô lai trong thôn, người dân trong thôn đều rất hận gã ta.
Sao gã lại đến nhà họ Trình làm loạn? Nhà họ Trình nghèo, cũng không có gì khiến gã chú ý cả, cũng không có gì để gã cảm thấy hứng thú.
Chẳng lẽ... ?
Tô Cần đột nhiên nghĩ đến một khả năng, đột nhiên xuất hiện một cảm giác ghê tởm.
Nếu tên Lương Lại Tử này thật sự nhòm ngó đến em dâu nhà họ Trình, vậy thì đúng là một con người đáng ghê tởm.
Nhà họ Trình mẹ góa con côi, cuộc sống đã không dễ dàng, ba Trình lại là anh em kết nghĩa với anh, bình thường anh chiếu cố hai mẹ con nhà họ cũng là điều đương nhiên.
Nhưng mẹ Trình đối nhân xử thế đều vô cùng cẩn thận, cô ấy sợ thân phận góa phụ của mình sẽ làm ảnh hưởng tới nhà họ Tô, vậy nên rất ít khi đến nhà Tô Cần.
Điểm này khiến Tô Cần cảm thấy con người cô ấy rất tốt, nhưng cũng rất bất lực.
"Tên Lương Lại Tử kia rất hung dữ, anh Kiêu dựa vào d.a.o mới hù dọa được gã ta, nên gã mới không xông vào được" Tô Kiến Dân ở bên cạnh vẫn đang nói.
Tô Cần xoa đầu cậu ấy một cái, sau đó cũng không nói gì.
Đối với chuyện của Lương Lại Tử, anh ấy có thể nói gì đây? Ra mặt bảo vệ mẹ Trình sao?
Giúp thì vẫn phải giúp, dù là mục đích gì thì vẫn cần phải giúp, chỉ là giúp như thế nào mới là vấn đề.
Nhưng thôn Hạ Hà vẫn khá truyền thống, nếu như một người đàn ông giúp đỡ một người phụ nữ quá nhiều, như vậy sẽ rất dễ xuất hiện mấy lời đàm tiếu.
Việc này, vẫn nên để vợ anh ấy ra mặt.
Chỉ có Lục Tư Hoa ra mặt, mới sẽ không khiến người khác nghĩ nhiều, cũng sẽ không bị ai đàm tiếu.
Hơn nữa, quan hệ của Lục Tư Hoa với mẹ Trình cũng rất tốt.
Một lát sau, Lục Tư Hoa từ nhà họ Trình trở về, cô ấy thở dài nói: "Em Vân quá cẩn thận, cô ấy không đồng ý tới nhà ta ăn cơm"
Dù cô ấy có khuyên như thế nào, mẹ Trình vẫn không muốn tới nhà. Lúc ấy mẹ Trình cũng nói rất rõ ràng: Chị Tư Hoa, em không muốn khiến người ta nói ra nói vào về nhà chị. Em là góa phụ, trước kia có rất nhiều lời đàm tiếu về góa phụ rồi, vậy nên vẫn nên cẩn thận.
Lục Tư Hoa cũng rất đau lòng cho cô ấy, Tô Vân quá cẩn thận, nhưng cũng chính vì sự cẩn thận, càng khiến cô ấy thêm đồng tình với cô ấy hơn.
Mẹ Trình không muốn sang, đương nhiên Trình Kiêu cũng sẽ không tới.
Cuối cùng Lục Tư Hoa bất đắc dĩ, chỉ có thể trở về, quyết định đợi chút nữa làm xong cơm, để Kiến Quốc đưa đồ sang.
Tô Cần cũng đi nấu giúp, hai vợ chồng một người nấu nướng, một người nhóm lửa, vui vẻ hòa thuận, một màn này khiến hai mắt Vãn Vãn nóng lên.
Tình cảm của ba mẹ, cô bé vẫn luôn biết, như vậy cũng rất tốt. Hiện tại chỉ đang nấu cơm, nhưng vẫn có thể rải đầy cẩu lương cho mấy đứa bọn cô.
Tô Cần nói với Lục Tư Hoa những gì Tô Kiến Dân vừa nói, nghe xong Lục Tư Hoa cũng im lặng không nói gì.
Đúng là không dễ dàng, số phận của mẹ Trình đúng là quá khổ.
Lại nghĩ tới Lương Lại Tử, Lục Tư Hoa chỉ cảm thấy đau đầu.
Gã Lương Lại Tử này, không còn chuyện gì khác để làm sao? Bị gã ta để mắt tới, có lẽ sẽ rất khó để dứt ra.
Sao mẹ Trình lại bị cái tên này nhòm ngó cơ chứ? Mẹ góa con côi, đúng là quá đáng thương.
"Sau này bảo Kiến Quốc với mấy đứa nhỏ để mắt đến Lương Lại Tử, nếu như tên đó lại tới gây chuyện, đến lúc đó chúng ta cũng đến giúp sức." Lục Tư Hoa đau đầu nói.
Tô Cần nói: “Đều là chỗ thân quen, chúng ta mai phục sẵn bên ngoài, chắc chắn gã ta sẽ không dám làm gì, Tư Hoa, cách của em rất hay”.
Lục Tư Hoa nấu rất nhanh, không tốn bao nhiêu thời gian, đã làm xong mấy món ăn, mặc dù không có thịt, nhưng chắc chắn vẫn rất ngon. Bảo Kiến Quốc mang chút đồ ăn qua nhà họ Trình, hai người lại nói đến chuyện công việc của Tô Cần.
Lúc này Tô Vãn Vãn cũng mới biết được, công việc của ba Tô đang có vấn đề gì.
Công việc của Tô Cần đã được xác nhận, lúc ấy là hai vị bộ trưởng tiếp đón bọn họ.
"Lúc ấy có mười người phỏng vấn, cảnh tượng rất hùng vĩ, cạnh tranh rất kịch liệt, ai cũng không dám nhận thua" Tô Cần hít một vào một hơi.
Lúc ấy đúng là vô cùng căng thẳng, anh ấy chưa từng đối diện với cảnh tượng như vậy, may là ba vợ anh ấy đã cảnh báo trước.
Có thể tưởng tượng được, nếu như không có sự giúp đỡ của ba vợ anh ấy, nếu như không phải trước kia đã giới thiệu anh ấy với bộ trưởng, có lẽ lần này anh ấy đã không được nhận rồi.