Hơn chục người tranh giành một vị trí, hơn nữa còn là một vị trí rất có tương lai, ai cũng biết ràng đó là một công việc khó có được như thế nào. Bị cướp mất cũng là điều có thể tưởng tượng được, đó cũng là việc trong dự đoán của Tô Cần. Nếu như không có ai giành giật thì mới là kỳ lạ.
Mười mấy người kia cũng không phải hoàn toàn không có quan hệ, một trong số đó còn mấy người có quan hệ rất tốt, thậm chí còn có nhiều người có quan hệ hơn cả Tô Cần.
"Khi đó còn có người muốn gian lận, nhưng sau đó đã bị đuổi ra ngoài." Tô Cần cười nói.
Tô Vãn Vãn lẳng lặng nghe, Tô Cần nói rất nhẹ nhàng, nhưng cô bé có thể tưởng tượng ra được, cảnh tượng lúc đó chắc chắn không nhẹ nhàng như anh ấy nói.
"Ba, vậy lúc đó ba làm thế nào để thằng được nhiều người như vậy?" Tô Kiến Quốc vừa từ nhà họ Trình trở về, vừa hay nghe thấy Tô Cần đang nói chuyện công việc, cậu nhóc ngồi xuống yên lặng lắng nghe.
“Ừm, lúc ấy chỉ có một mình ba trúng tuyển, quan hệ đương nhiên không thể thiếu, nhưng những người được phỏng vấn thì cũng làm gì có ai không có quan hệ chứ? Cuối cùng họ vẫn chọn ba, bộ trưởng với phó bộ trưởng nói, chọn ba là bởi vì ba thành thật”. Tô Cần vừa nói vừa mỉm cười.
Bởi vì Tô Cần thành thật nhất, cho nên bộ trưởng cùng phó bộ trưởng lựa chọn anh ấy. Quá giảo hoạt, bộ trưởng bọn họ không muốn, là sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao? Đội vận chuyển có liên quan đến hàng hóa và tiền bạc, nếu ai tham lợi nhỏ rồi tay chân không thành thật thì cũng không phải là tốt.
Nhưng mười mấy người này chẳng lẽ đều không thành thật?
Tô Vãn Vãn biết, tuyệt đối không đơn giản như ba Tô nói, lúc cạnh tranh chắc chắn anh ấy đã phải cố gắng rất nhiều.
Cuối cùng mới có thể thắng được, ngoại trừ quan hệ, chắc chắn không thể thiếu sự ưu tú của bản thân anh ấy.
Cô bé vẫn luôn biết, ba của mình là một người vô cùng tài giỏi, chỉ có việc nhà là anh ấy hơi ngốc chút thôi.
Người khác đều nói Tô Cần ngu ngốc, chỉ có người nhà bọn họ cho là anh ấy thông minh. Nhiều người cạnh tranh cùng một vị trí như vậy, nhưng lãnh đạo lại chọn anh ấy, ngoại trừ quan hệ, chắc chắn không thể phủ nhận sự tài giỏi của anh ấy.
Còn những người kia, có ai không có quan hệ cơ chứ? Không quan hệ thì sao có thể vào được vòng phỏng vấn này, có khi đã bị loại từ vòng đầu rồi.
"Ba ba, tuyệt!" Tô Văn Văn cũng khen ngợi theo mọi người.
Tô Cần rất vui, từ sau khi Tô Vãn Vãn biết nói, rất ít khi cô bé nói nhiều như vậy, cùng lắm cũng chỉ nói một hô cách xưng hô đơn giản.
Đây lại còn là đang khen anh ấy, sao anh ấy có thể không vui cơ chứ? Anh ấy lại bế Vãn Vãn lên ôm hôn.
"Anh cảm thấy, chỗ bí ký Lý chắc chắn cũng có vấn đề gì đó." Ôm hôn con gái xong, Tô Cần lại nói.
Mặc dù bí thư Lý là bí thư công xã xã, không có liên quan gì với bộ vũ trang ở trên huyện, nhưng bí thư Lý cũng xuất ngũ từ trong quân đội, chắc chắn cũng có quan hệ rất tốt với bộ vũ trang.
Mọi người cũng đều cảm thấy, khả năng này rất lớn.
Có thể quen biết bí thư Lý, chắc chắn là may mắn của nhà bọn họ, bí thư Lý đã giúp bọn họ bao nhiêu chuyện rồi chứ? Lúc ấy nhặt được đồ vật, cũng chỉ là ngẫu nhiên, nào có thể nghĩ được sau này sẽ mang đến một chuyện tốt như vậy cho nhà họ cơ chứ?
Tô Cần nói: "Đây đều là con gái chúng ta mang tới, nếu không phải Vãn Vãn nhìn thấy mấy tấm phiếu đó, sau đó chúng ta nhặt lên, thì làm gì có nhiều chuyện tốt như vậy ở phía sau chứ?"
Tô Vãn Vãn cũng nhoẻn miệng cười, đó còn không phải sao? Chú ba vẫn luôn muốn tạo quan hệ với bên phía bí thư Lý, nhưng bí thư Lý vẫn rất lạnh nhạt với chú ấy, thái độ vẫn giống như với những gia đình bình thường khác.
Lúc ấy nhà trên bên kia muốn bí thư Lý có thể hỗ trợ giới thiệu công việc, đi đi lại lại nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Bí thư Lý giải quyết việc chung, nói hiện tại không có vị trí nào trống cả.
Không thể thuyết phục được, tất cả những hy vọng xa hoa của họ cũng tiêu tan, đợi có vị trí trống thì đến bao giờ?
Chú ba chỉ tốt nghiệp trung học, ở thời đại này cũng chưa có kỳ thi tuyển sinh đại học, học sinh cấp ba có thành tích không tệ thì bình thường cũng đều sẽ có công việc.
Nhưng làm sao để tìm được một công việc dễ dàng? Trong thành phố chỉ là một cái hố, ngay cả công việc trong đội vận chuyển này, Tô Cần cũng phải đợi nửa năm mới có được. Nghe nói là đợi sau khi có người về hưu, nếu không có con cái tiếp nhận công việc thì mới có chỗ trống, do vậy đây là một việc rất khó khăn. Nhưng ở nông thôn lại có nhiều việc hơn, nhưng với sự tự cao của chú ba, sao có thể cắm rễ ở quê cơ chứ, bên phòng trên kia cũng cho rằng, dựa vào sự tài giỏi của chú ba, chắc chắn sẽ có được một công việc ở thành phố.
Công việc lần này của Tô Cần cũng thật trùng hợp, ai bảo anh ấy may mắn cơ chứ? Lúc ấy một cán bộ kỳ cựu về hưu, trong nhà lại không có con cái, cũng không ai có thể tiếp nhận, thế là có người đề cử, một số nhân viên tạm thời cũng được chuyển lên chính thức, để trống một vị trí, nếu không vị trí này sao có thể để cho Tô Cần được?
"Ông xã, phía bên kia mà biết chuyện công việc của anh, chắc chắn sẽ bắt anh nhường cho chú ba. Đến lúc đó anh sẽ giải quyết như thế nào?" Đây là điều Lục Tư Hoa lo lắng, cô ấy đã chán ngấy việc bên kia suốt ngày bắt ép bọn họ rồi.
Tô Cần nói: "Bọn họ còn có mặt mũi bắt anh nhường lại sao? Công việc anh giành được bằng bản lĩnh của mình, cũng có được nhờ vào ba vợ với vợ chồng anh cả. Cậu ta muốn là được sao? Bộ trưởng bộ phó người ta là ngốc sao? Hơn nữa, anh vất vả lắm mới có được công việc, dựa vào đâu anh phải nhường? Bọn họ nằm mơ đi"
Lục Tư Hoa an tâm, chồng cô ấy có thể tỉnh táo như thế này là tốt rồi.
Cứ như thế này thì dù bên kia có giở trò quỷ gì thì cũng không sợ. Giống như lúc bọn họ dọn nhà, nếu như không phải Tô Cần cứng rắn, vậy sao có thể thuận lợi chuyển ra ngoài, còn có thể cầm được tiền đi chứ?
Tô Vãn Vãn lại lo lắng, mọi chuyện nào có đơn giản như vậy? Lúc đó dọn nhà, bởi vì bên kia cũng không được hưởng nhiều lợi ích, ngược lại sau khi họ chuyển đi, nhà cũ sẽ bỏ trống, vậy nên đương nhiên cũng có người đồng ý. Nhưng chuyện công việc, lại không giống như vậy, đây là việc chú ba luôn mơ ước, sao bọn họ có thể dễ dàng nhả ra được.
Kết quả tốt nhất chính là, ba Tô đã có việc làm, đã tạo dựng được chỗ đứng, chỉ cần anh ấy kiên định không nhượng bộ thì không ai có thể làm gì được. Dù bà nội có đến thành phố gây sự, hoặc đến đội vận chuyển thì cũng vô dụng thôi.
"Bộ trưởng bảo anh một tuần sau đi làm, đến làm thủ tục. Trong một tuần này, ông ấy bảo anh tập lái xe, bên kia sẽ có người dạy." Tô Cần còn nói về chuyện công việc.
Luyện lái xe trong thời gian một tuần, mặc dù có chút gấp gáp, nhưng anh ấy sẽ cố gắng, cố gắng lái xe thật tốt, tuyệt đối sẽ không để mọi người thất vọng. Công việc này vất vả lắm mới có được, sao có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
"Chuyện công việc, tất cả mọi người phải giữ yên lặng, ngoại trừ chúng ta biết, không ai được nói ra ngoài. Hiện tại chúng ta đã ra khỏi nhà cũ, dù có động tĩnh gì thì bên kia cũng không biết. Đợi đến khi bọn họ biết, mọi chuyện đều đã ổn định rồi. Hơn nữa, anh cũng không sợ bọn họ làm loạn, bọn họ dám làm ầm ĩ, chúng ta dọn đến nhà mẹ em, em bọn họ còn làm ầm ĩ thế nào nữa." Tô Cần như đã đưa ra quyết định.