Con trai, ai mà không thích xe, cái cảm giác lái xe đặc biệt thú vị, cậu nhóc cũng muốn được thử. Nhưng cậu nhóc biết, cậu nhóc không có khả năng chạm vào chiếc xe đó, cũng không phải ai cũng có thể sờ được nó, phải làm việc trong đội vận chuyển còn phải có mối quan hệ.
Bây giờ, ba có cơ hội như vậy, tương đương với bản thân cậu nhóc cũng có chuyện tốt như vậy. Chuyện tốt như này đáng để khoe khoang khắp nơi, nhưng họ cái gì cũng không nói.
Ba mẹ từng nói qua, việc ba tìm được việc ở trong đội vận chuyển không thể nói ra ngoài, người trong nhà biết là đủ, bên ngoài bất luận là người nào cũng không nên biết.
Ngay cả ủy ban thôn của thôn Hạ Hà cũng không biết Tô Cần ra ngoài đi tìm việc, còn nghĩ rằng anh ấy chỉ ra ngoài để làm một số công việc lặt vặt mà thôi.
Bây giờ mùa vụ thu đã qua, cũng không còn chuyện quan trọng cần bọn họ đi làm, xin nghỉ là chuyện bình thường. Cũng không chỉ có mình Tô Cần xin nghỉ, trong thôn cũng có mấy gia đình khác xin nghỉ, ngay cả nhà cũ bên kia cũng gặp cùng tình huống như vậy.
Tô Đại Lực gần đây trở nên rất lười biếng, cho dù đi làm cũng đung đưa chỗ này chỗ kia, làm như sức lực trên người đều dùng hết vậy, hữu khí vô lực.
Chú ba Tô Thành Tài càng không nói được, từ khi tốt nghiệp trở về thôn Hạ Hà đến nay chưa từng thấy anh ta làm việc nghiêm túc được một ngày.
Cho dù có bị ông nội Tô lôi đi làm trong đội, thì cũng làm theo một cách hời hợt, so với Tô Đại Lực còn không bằng.
Nhưng trong mắt ông bà nội Tô, thằng ba chỗ nào cũng tốt, dù không làm việc được thì ở trong mắt bọn họ đều có lý do cả. Dù thằng ba có được gửi xuống dưới, vẫn như cũ đau lòng đến thấu tâm can, luyến tiếc, đặc biệt là bà nội Tô, bà ta nghĩ rằng thằng ba từ nhỏ chưa nếm qua khổ bao giờ, giờ không tìm thấy công việc, lại phải ở nhà làm nông dân, bà ta cảm thấy rất khó chịu.
Thằng ba nhất định phải ăn cơm trong thành phố, sao có thể ở trong thôn nhỏ này làm nông việc nặng được. Kiếm điểm công, là do bí thư chi bộ yêu cầu. Ở nhà mỗi ngày đều phải đi làm, không ai được phép lười biếng, ngoại trừ những người đã xin nghỉ phép, hoặc thật sự có việc. Tô Thành Tài lúc này mới bị yêu cầu đi, không thể ngốc ở trong nhà.
Nhưng giống như Tô Đại Lực vậy, rõ ràng trên người có sức nhưng làm việc không xong, lại còn cố tình muốn nhàn hạ, sao lại không có người khinh thường?
Dân thôn Hạ Hà chất phác, chuyện như vậy tự nhiên khinh thường. Nhưng cố tình Tô Đại Lực lại làm, đã thế còn làm như thể đó là một điều chính đáng hợp lý.
Cái này với tình huống của Lương Lại Tử khác gì nhau đâu? Lương Lại Tử vốn là một tên vô lại có tiếng, không ai dám yêu cầu gã làm bất cứ điều gì, chẳng sợ gã làm không tốt, chẳng qua không có người giáp mặt gã nói thôi.
Lương Lại Tử lại còn là thằng dám làm mấy trò lưu manh, không ai có thể ngăn gã. Gã cũng đã quen với việc bị mọi người e ngại, nên dù mọi người có mắng sau lưng gã, gã cũng không quan tâm lắm.
Tô Đại Lực thì không phải, mặc dù anh ta thích lười biếng nhưng tuyệt đối không giống như Lương Lại Tử đùa giỡn vô lại. Anh ta mặc dù giả dối, làm việc không chăm chỉ nhưng ít ra vẫn có thể làm việc.
Tô Kiến Quốc nói: “Ba, ba nói nhanh đi, cảm giác lái xe như thế nào ạ? Có phải đặc biệt thú vị không? Cái vô lăng...gọi là vô lăng đúng không? Làm thế nào để giữ nó, còn có phanh nữa nè, còn có chân ga với bộ ly hợp nữa."
Kiến Quốc như tìm được đề tài cứ “ba ba ba” một tràng.
Cậu nhóc thật sự tò mò, những thuật ngữ chuyên nghiệp đó, cũng là một lần nghe được từ hai người lạ ở trong thôn, nghe xong liền ghi nhớ trong lòng.
Cậu nhóc thật sự mơ ước chiếc xe đó, nếu bản thân thực sự có thể chạm được vào nó thì tốt biết mấy.
Tuy rằng hiện tại ba Tô đang học lái xe, cho dù trong lòng cậu nhóc cảm thấy ba cùng mình lái xe đều như nhau, nhưng được chân chính chạm vào nó vẫn là không giống.
Bởi vậy, cậu nhóc muốn hỏi chi tiết hơn, để có thể một lần lại một lần phác họa trong đầu. Để về sau có cơ hội sờ vào, có thể trải nghiệm nhiều hơn một chút.
Đôi mắt không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào Tô Cần, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào cả.
Tô Kiến Binh mặt cũng đầy tò mò, cậu bé không sốt ruột như anh trai mình nhưng cũng hơi cúi đầu chờ câu trả lời của Tô Cần.
Tô Cần cũng không có làm bọn họ thất vọng, rất nhanh trả lời: “Dạy ba lái xe là một sư phó họ Hầu, Hầu sư phó rất nghiêm khắc, chỉ cần mắc một lỗi sai là ông ấy cũng sẽ giận tái mặt răn đe, thậm chí còn đánh người. Học lái xe thật ra cũng không khó, ít nhất là ba cảm thấy cũng không quá khó..."
Giống như tất cả đàn ông, Tô Cần cũng cực kỳ thích lái xe. Anh ấy là một người thông minh, việc học mấy thứ mới phi thường nhanh. Tuy rằng chỉ mới học ba ngày, nhưng anh ấy cảm thấy mình gần như đã luyện xong, nên học cái gì cũng đã học xong, nên sờ cái gì cũng đã sờ.
Trước kia cảm thấy lái xe nhất định rất khó, chiếc xe đó to với cao như thế. Trước kia ở trong thôn anh ấy đã từng chạm vào một chiếc máy kéo, lúc ấy anh ấy cũng muốn lái xe kéo nhưng cuối cùng cơ hội này lại bị người khác đoạt lấy.
Máy kéo cũng chỉ có một chiếc, mà không phải ai cũng có thể học được. Tô Cần không có cơ hội như vậy, anh ấy chỉ chạm vào mấy lần, sau đó nghe những người lái máy kéo nói rằng lái cái này rất khó.
Anh ấy nghe thế tưởng thật, liền nghĩ lái xe rất khó.
Bây giờ học lái xe xong, anh ấy mới thấy mình bị lừa, này làm sao có thể nói là khó cho được?
Rõ ràng là một việc rất dễ dàng, nhưng lại bị người ta nói thành rất khó? Chẳng lẽ máy kéo với xe vận tải không giống nhau? Máy kéo lái khó hơn nhiều?
Nhưng sau đó nghĩ một lúc, điều này không có khả năng đi.
Máy kéo và xe tải lớn cấp bậc không giống nhau, xe tải lớn đương nhiên là khó nhất.
Từ đó có thể kết luận rằng người kia đã nói dối anh ấy, cố gắng nâng cao địa vị của mình lên, sau đó mới nói với anh ấy rằng lái máy kéo rất khó.
Trong xã hội này, có thể lái máy kéo là một biểu tượng địa vị, càng không nói đến việc lái xe tải lớn.
Bây giờ công việc của Tô Cần đã định, anh ấy đang lái một chiếc xe tải lớn trong đội vận tải. Chuyện này về sau truyền ra ngoài, mọi người chỉ có thể khen ngợi anh ấy, ai còn nhớ trước kia anh là người như thế nào?
Đợi đến lúc công việc của anh ấy ổn định hơn, mọi người sẽ nhìn anh ấy với ánh mắt ngưỡng mộ hơn.
“Ba, lúc ba lái xe cảm thấy như thế nào?” Tô Kiến Quốc hứng khởi hỏi.
Rất tò mò luôn, lái xe nha, đây là một việc đáng tha thiết mong ước, ai lại không thèm cho được?
Suy nghĩ của Kiến Quốc với nhóm người lớn không giống nhau, cậu nhóc chỉ là muốn biết làm thế nào để lái xe, là đạp côn hay chân ga trước.
Tô Cần mỉm cười, bắt đầu giới thiệu cho Tô Kiến Quốc.
Những người khác cũng cẩn thận lắng nghe, đây chính là cơ hội hiếm có nha.
Đặc biệt là Kiến Binh, cũng giống Kiến Quốc đều thật sự muốn nghe.
Tô Cần phân tích một cách cẩn thận và nghiêm túc, Tô Kiến Quốc cái hiểu cái không, như là đã hiểu nhưng đảo mắt lại quên ngay.
Tô Văn Văn cũng im lặng lắng nghe, cô bé đã có kinh nghiệm lái xe rồi.
Kiếp trước tuy cơ thể không tốt, thiếu chút nữa nằm viện hơn 20 năm, nhưng không có nghĩa là cô bé không thể làm những chuyện khác.
Cô bé đã học qua lái xe, thậm chí đã có cả bằng lái xe.
Chẳng qua là cô bé chưa thực sự lái qua, do lá gan có hơi nhỏ cô bé khá sơ khi lái xe trên đường.