Để có thể lấy được bằng lái xe, cũng có thể coi là kỹ năng của cô bé. Bây giờ để cô bé chạm vào nó, hẳn là bọn họ sẽ có chút khϊếp sợ, cũng không dám lái xe.
Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Binh lúc này đang nhiệt huyết sôi trào.
Tô Vãn Vãn nở một nụ cười trên khuôn mặt, cảm thấy anh cả với anh hai vào lúc này thật sự rất đáng yêu.
Quả nhiên ứng với câu nói, đàn ông trời sinh chính là để làm những công việc này, lái xe hay liên quan gì đến máy móc các loại, ở trên tay họ cũng không phải là vấn đề.
Ngay cả khi họ hoàn toàn không có nền tảng, cũng không ngăn cản họ biết lái xe.
Cho đến khi kết thúc bữa ăn, Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Binh vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí hưng phấn, không kiềm chế được.
Lục Tư Hoa nhìn thấy thì cười, bọn nhỏ thích như vậy, về sau khi ông xã nghỉ hưu, tự nhiên sẽ còn có người nối nghiệp.
Như vậy rất tốt.
Tô Văn Văn không biết rằng Lục Tư Hoa thậm chí đã nghĩ đến việc sau khi Tô Cần nghỉ hưu, trong lòng cô bé suy nghĩ nhiều hơn thế.
Cô bé không muốn anh cả với anh hai tiếp nhận bất luận cái chức vụ gì. Sau này khi đại học lại tiếp tục, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là học tập.
Cả anh cả và anh hai đều không đi học, đều nghĩ đến trường học không có tác dụng gì cả. Cô bé rất muốn khuyên bọn họ, hiện tại các trường trung học đã dần mở lớp trở lại, sau này sẽ có nhiều cơ hội như thế này hơn. Cô bé rất mong hai anh có thể tiếp tục đến trường học sâu hơn.
Đợi đến khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, là có thể đủ điều kiện đi báo thi rồi. Mọi người vẫn phải đi học để có một tương lai tiền đồ. Kết cục của anh cả và anh hai trong sách không tốt, cô bé không hy vọng bọn họ cuối cùng dần đi vào con đường hắc hóa.
Về sau cô bé sẽ từ từ thuyết phục bọn họ, cho dù không thích đọc sách cũng nhất định phải khiến bọn họ đến trường.
Chỉ có đến trường với tham gia quân ngũ mới thực sự có tiền đồ, nhưng tham gia quân ngũ cũng không được trì hoãn việc học.
Học tập là hữu ích nhất ở mọi nơi.
Mấy người Tô Kiến Quốc nghĩ rằng những việc họ làm là rất bí mật, không ai có thể đoán ra được họ.
Người ngoài như thế nào không biết nhưng người trong nhà đã có người hoài nghi bọn họ rồi.
Càng không nói đến Tô Vãn Vãn, vốn ở cạnh họ lúc họ túm tụm lại cùng nhau bày mưu, cũng đã đoán được việc bọn họ làm. Vừa nghe được tin Lương Lại Tử gặp chuyện không may, phản ứng đầu tiên của cô bé chính là anh cả với anh hai cùng Trình Kiêu, đi đánh Lương Lại Tử.
Ngoài Vãn Vãn, còn có hai người hoài nghi bọn họ nữa. Chính là vợ chồng Tô Cần và Lục Tư Hoa.
Hai người mặc dù không vạch trần hai đứa con trên bàn ăn, nhưng cũng không đại biểu bọn họ không biết gì.
Kiến Quốc Kiến Binh dù sao cũng là con của bọn họ, làm gì có ba mẹ nào không hiểu con cái của mình đâu?
“Ông xã, chỉ sợ việc của Lương Lại Tử là do mấy đứa Kiến Quốc kêu nhóc Kiêu cùng động thủ.” Dù sao Lục Tư Hoa cũng là mẹ, hiểu con không ai bằng mẹ, đoạn thời gian trước xảy ra chuyện như vậy, mấy đứa Kiến Quốc sao có thể nhịn được?
Huống hồ, còn có nhóc Kiêu kia. Mẹ của mình bị người khác thương nhớ, chỉ sợ đã sớm giữ một bụng tức trong người. Có cơ hội trả thù, sao có thể bỏ qua?
Không cần nghĩ cũng biết, việc này chắc chắn là tác phẩm của ba đứa nó.
Tô Cần nói: “Động thủ thì động thủ đi, dạng người như Lương Lại Tử nên giáo huấn một chút. Càng ngày càng lộng hành, ngày thường lén lút trộm cắp còn chưa nói, thế mà còn đánh chủ ý lên em Vân, tuyệt đối không thể bỏ qua cho gã"
Lục Tư Hoa nói: “Em cũng không có nói bọn nó làm như vậy là sai, nhưng bọn nó...lá gan cũng hơi lớn đấy."
Ba đứa nhỏ lại đi đối phó một người lớn, lỡ đâu chịu thiệt thòi thì làm sao bây giờ?
Dù thế nào đi chăng nữa, Lương Lại Tử cũng là người lớn, hơn nữa còn từng lăn lộn với đám người xã hội đen, so với người lớn khác có năng lực hơn nhiều. Ba đứa nhỏ, cho dù nhóc Kiêu từ nhỏ theo ba học thì cũng vẫn là một đứa nhỏ, làm sao có thể đối phó được với hắn?
Tô Cần nói: “Cũng không cần lo lắng quá, bọn nhỏ chính là cần rèn luyện."
Tô Cần chưa bao giờ thấy mấy chuyện này là to tát đáng lo lắng, con trai không đánh không luyện sao có thể được?
Nhà con trai thứ hai rất bình tĩnh, nhà họ Trình cũng rất bình tĩnh.
Mặc kệ là nhà cũ bên kia hay chuyện Lương Lại Tử, tạm thời còn không có nghĩ đến bọn họ bên này.
Trong sự tĩnh lặng này không hiểu sao lại lộ ra một loại áp lực khó diễn tả, khiến người ta cảm thấy tùy thời đều có thể lao ra khỏi loại áp lực này, cuối cùng bùng phát thành một cỗ lực lượng có thể nuốt chửng người ta.
Yên tĩnh trước cơn bão nhưng cũng không hề yên tĩnh chút nào, khắp nơi đều lộ ra sự không thích hợp, làm cho lòng người không hiểu sao lại nổi lên chút sợ hãi.
Cửa ải cuối năm rất nhanh đã tới.
Tô Vãn Vãn đã gần một tuổi, giờ cô bé đã có thể đi lại với nói chuyện.
Chẳng qua đi còn chưa được ổn định, nói chuyện cũng chưa được lưu loát lắm.
Tô Văn Văn người đã biết đi, thích nhất một việc, chính là đi tới đi lui từ nhà đến nhà họ Trình sau đó lại lộn lại.
Một lần lại một lần.
Từ bước đầu không ổn định đến khi chậm rãi vững vàng đứng lên.
“Vãn Vãn!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Trình Kiêu.
Trình Kiêu đang đeo một chiếc giỏ trên lưng, bên trong phủ một lớp cỏ, đứng ở ngoài cửa viện nhìn cô bé.
Tô Vãn Vãn đang tập đi trong sân, chạy đuổi theo con gà mái già thì nghe thấy tiếng của Trình Kiêu từ ngoài cửa.
Nghe thấy tiếng cô bé liền ngừng đuổi gà, hai mắt sáng lên, nhìn về phía Trình Kiêu cười tươi gọi: “Anh trai".
Mặt cô bé lấm tấm mồ hôi, vì động tác vặn gà nên lông gà vẫn còn dính trên mặt, nhưng cô bé không hề phát hiện ra, còn cười với Trình Kiêu.
Trình Kiêu bị mặt bẩn của cô bé chọc cười, tâm tình đột nhiên cảm thấy thoải mái lên nhiều, không còn lạnh lẽo nữa. Cậu ấy đi tới, lấy tay áo vuốt lông gà trên mặt cô bé xuống: “Vãn Vãn đang làm gì đó?"
Tô Vãn Vãn chỉ vào gà mái già, cười cười.
Con gà mái già ở nhà là do bà ngoại mang từ nhà đến, nhà họ tự mình chăm, cũng mấy năm rồi mà vẫn còn mềm lắm.
Ba con gà mái, thêm một con gà mái già, còn có hai con gà trống ở nơi nào, chiều nào cũng đẻ trứng cho mấy anh em nhà họ ăn.
Lục Tư Hoa cũng không lấy trứng đem lên chợ bán, cũng không có mang đi đổi tiền, đều cho mấy người Vãn Vãn ăn bồi bổ.
Cô ấy luôn nói, mấy đứa nhỏ trong nhà trước kia lúc không ở riêng, ăn uống đặc biệt kham khổ, thân tàn ma dại. Đặc biệt Tô Kiến Dân, người yếu ớt mãi chẳng lớn. Sau khi sinh Vãn Vãn mới có cơ hội ở riêng, trong nhà mới đủ để nuôi khỏe lên.
Kiến Quốc cùng Kiến Binh sinh ra vào thời điểm không quá tệ, coi như còn tốt, lúc ấy bà nội Tô khi ăn cũng không quá khắt khe. Bọn họ cơ thể khỏe mạnh, sau khi sinh lại bổ sung dinh dưỡng nên cơ thể không có yếu ớt.
Kiến Dân thì lại không được may mắn, hơn nữa lúc Lục Tư Hoa mang thai cậu ấy, cơ thể cũng không Ở khỏe, nên lúc sinh xong cơ thể yếu đuối lại không bổ sung dinh dưỡng nên mới càng thêm yếu. Ở riêng cũng có cái tốt, Lục Tư Hoa có thể cho bồi bổ cho đứa nhỏ, chỉ cần duy trì dinh dưỡng là cơ thể sẽ khỏe mạnh lên.
Sau khi dọn ra khỏi nhà cũ, diện tích nhà mới cũng lớn hơn, ngoại trừ việc dựng năm gian nhà tranh, còn có một sân rộng và một mảnh đất trồng lớn, sau khi Lục Tư Hoa dọn dẹp, có thể trồng rất nhiều loại rau để ăn.
Cuộc sống của nhà con thứ hai cuối cùng cũng khá lên.